Phần 87
2024-07-30 23:09:37
Tuy nhiên đòn đá vào hông đến nửa chừng lại đảo chân tung lên trên nhắm vào đầu. Có một thoáng bất ngờ, nhưng tôi cũng phản xạ đủ nhanh để chuyển tay lên trên bắt lấy chân nó. Vừa định áp sát đến sút tung chân trụ của nó đi. Thằng Bảo đã xoay người tung cước bằng chân còn lại:
– Cốp…
Bị tung một cước bất ngờ, tôi chỉ kịp dùng tay đỡ lấy. Nhưng vì độ lực quá mạnh tôi tôi phải bước lui về sau mấy bước mới dựng bước lại được. Hai mắt tôi hoa cả lên, tay tôi đau rần do phải lĩnh nguyên mcột đòn chân cực mạnh.
Không vì thế mà thằng Bảo buông tha. Chỉ vừa đứng lên, nó lại tiếp tục lao nhanh đến. Tôi tung một đòn đánh bằng tay phải với tốc độ nhanh làm nó giơ tay lên thủ thế. Nửa chừng tôi chuyển thành một đòn khớp tay, nhằm vào giữa ngực. Nó hoảng hồn thu người dùng cả hai tay chặn lại.
Đang trong thế chủ động, tôi thuận đà dịch tới bật chỏ ngược lên mặt. Nghe gió cắt dưới cằm, thằng Bảo nghiêng người ra phía sau né tránh đồng thời tạo thế tung một đòn đạp thẳng vào bụng tôi:
– Cốp… hực…
Tôi thất kinh ngã văng xuống đất do cú đạp uy lực ngang bụng. Nhưng tôi biết thằng Bảo đang đứng loạng choạng ở đằng kia cũng không khá hơn. Dù đã nghiêng người về sau né tránh, nó vẫn bị tôi phớt trúng gốc cằm chắc cũng đã dính vài phần ê ẩm.
Tuy vậy vẫn chưa đủ để nó xuống sức. Thằng Bảo vẫn lù lù tiến đến tôi như một cổ máy không biết mệt. Tôi giờ này chỉ còn sức đứng lên thủ thế chứ không thể chủ động tấn công như lúc nãy. Lĩnh trọn cú đá vào bụng, tôi thấy khó thở vô vùng, cả người chỉ chực lịm đi nếu tôi không tập trung gồng cả người thương tích.
Thấy thằng Bảo bước đến, tôi vận sức đánh vào ngực nó một đòn. Tuy nhiên vì bụng vẫn còn ê ẩm, tôi không thể tung một đòn có lực được. Thẳng bảo dễ dàng bắt lấy cánh tay tôi, xoay người kê hông với ý định vật mạnh tôi xuống đất.
Tuy nhiên thằng Bảo đã phạm một sai lầm. Với người khác nó sẽ có thể dùng đòn vật đó dễ dàng. Nhưng đối với một người ứng biến lanh lẹ như tôi, khi vừa sau người kê hông, nó đã lộ ra yếu điểm chết người là đưa lưng về phía tôi. Lợi dụng thời cơ chỉ trong một tích tắc. Tôi đánh úp vào hông nó một cú khiến nó hoảng hồn buông tay tay tôi ra.
Đang thắng thế, tôi tiếp tục tung ra 3 quyền cực nhanh nhắm vào lưng. Kế đó tôi bật khớp ngon tay lên chỉa cho nó một đòn gần thắt lưng. Với đòn này, nó không lòng có thể đứng lên ngay được.
Tôi mải mê đánh mà không nhận biết được, mình cũng đang phạm một sai lầm chết người. Tôi đã quá chú trọng vào những đòn tấn công mà quên đi việc phải cảnh giác trước những đòn phản công của đối phương. Do thế trong một tích tắc sơ sót, tôi bị thằng bảo xoay người quét một đòn tay ngược cực mạnh vào mặt.
Bị lĩnh đòn, tôi bước lùi thủ thế. Nó tiếp tục tung một đòn đấm ngay vào mặt. Tôi đưa tay lên đỡ đòn, cảm thấy tay mình như rã rời. Nhưng chưa kịp lui về tạo khoảng cách, nó đã tóm chặt lấy cánh tay tôi. Lần này nó ra chiêu nhanh hơn, cả động tác kê hông và vật xuống đều chỉ thực hiện trong vòng một tít tắt.
Trong tình cảnh đó, tôi chỉ biết ôm lấy cổ nó ghì xuống theo, cảm thấy lưng mình như bị gãy đi khi bị vật thẳng lưng xuống đất.
Để thoát khỏi thế bị tôi ôm cổ, thằng Bảo thụp xuống dấn thẳng nắm đấm to đùng xuống nhằm kết thúc sớm đối phương. Trong cơn mơ màng, tôi vẫn còn đủ sức để vung tay đánh chệch đòn đó đi trong gang tấc. Tận dụng cơ hội đó, tôi vội bật khớp ngón tay hướng lên ngay giữa trán nó.
– Cốp… bốp!
Cả hai tiếng đánh khô khốc vang lên. Cả tôi và thằng Bảo đều nằm sõng soài trên nền cát. Vừa nãy tuy đã đánh chệch đi đòn đánh vào mặt. Tôi vẫn không thể tránh khỏi đòn đó chuyển hướng xuống ngực. Lĩnh trọn đòn đó, tôi chỉ biết nằm ôm ngực thở từng cơn để có thể chịu đựng cơn đau qua đi. Thằng Bảo cũng không khá hơn, nó bị tôi xỉa khớp trúng ngay giữa trán, chỉ biết nằm ôm mặt trên nền đất mà không có bất kì động tĩnh nào.
Tôi vẫn nằm đó, cả hai mắt đều hướng về thẳng Bảo trong cơn cảnh giác tột độ. Chỉ cần nó đứng dậy một lần nào nữa, tôi không biết mình có thể tiếp tục đánh nhau nữa hay không. Chắc có lẽ tôi sẽ thua, vì giờ này toàn thân người tôi đã ê ẩm, 1 tuần chịu đòn chỉ giúp tôi đến được ngưỡng này mà thôi.
Và rồi thằng Bảo cũng đã có một chút phản ứng. Nó ngồi dậy, một tay ôm trán, một tay chống ra sau để vựt dậy cả thân người bồ tượng. Dù muốn dù không, tôi cũng phải ngồi dậy theo. Nếu tôi cứ tiếp tục nằm, chuyện này sẽ chẳng đi về đâu.
Quệt đi những giọt mồ hôi hai bên trán, thằng Bảo hỗn hễn nói:
– Tại sao, tại sao một người như Ngọc Mi anh có thể chia tay cơ chứ! Anh có biết là anh may mắn đến thế nào không, hả?
Thằng Bảo nói đúng. Tôi có lẽ là một người may mắn, may mắn nhất thế giới này khi có rất nhiều cô gái để ý đến mình bao gồm cả Ngọc Lan, người con gái tôi yêu nhất. Thế mà hết lần này đến lần khác vì cái sự thiếu quyết đoán và mềm lòng của mình mà tôi vuột mất nàng khỏi tầm tay để rồi luyên lụy đến những cô gái khác.
Thế nên tôi thở hắc:
– Đúng, Ngọc Mi là một cô gái tốt. Tất cả mọi lỗi lầm trong việc này đều do tao!
Thằng Bảo nghe được. Đôi mắt nó bỗng long lên, nó gượm dậy tiến từng bước đến chỗ tôi, rít qua từng kẽ răng:
– Đến giờ này mới chịu thừa nhận à? Hết chối cãi rồi chứ gì?
– Tao không có ý định chối cãi. Ngay từ đầu tao là người có lỗi thế nên tao đã buông bỏ Ngọc Mi để em có thể tìm được người xứng đáng hơn!
– Anh im đi!
Nó rít lớn tọng một đấm vào mặt làm tôi choáng váng mặt mày. Tuy nhiên tôi không có ý định chống cự, mọi lỗi lầm trong chuyện này đều do tôi mà ra, nếu đây là một hình phạt dành cho tôi thì nó thực sự quá nhẹ nhàng. Thế nên tôi cứ để thằng Bảo đánh từ cú này đến cú khác. Tôi thấy cả trời đất như đảo lộn đi trong từ cú đấm của nó.
Nhưng rồi thằng Bảo cũng dừng lại, nó bấu chặt hai vai tôi, khóe mắt nó đỏ ao những mạch máu:
– Tại sao anh không chống trả đi?
Tôi cố gượm:
– Tao đã nói rồi, tao là người có lỗi, tao không muốn trốn tránh bất cứ trách nhiệm nào nữa. Đây là những gì tao phải nhận, mày cứ đánh thỏa thích đi…
– Graaahhhh!
Thằng Bảo lồng lên, nó xô tôi ngã xuống đất. Bản thân nó cũng gục xuống ngã thẳng cẳng ra đất, miệng không ngừng trách cứ:
– Tại sao, tại sao lại ra cớ sự thế này?
Tội nghiệp thằng Bảo. Chắc nó đã suy sụp nhiều lắm khi Ngọc Mi, người con gái mà nó yêu rất nhiều không thuộc về nó mà lại yêu tôi, cái thằng không có bất cứ điều gì nổi trội hơn nó để rồi khi Ngọc Mi chia tay tôi, nó lại chịu thêm một cú sốc nữa.
Trong đêm hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện đã xảy ra.
Tôi suy nghĩ về Hoàng Mai, người con gái đã cho tôi biết tình yêu đầu đời là như thế nào. Em hoàn toàn là người con gái tốt dẫu cho bất kể ai có nói em gian xảo, em mưu mô đến mức nào. Em yêu tôi, em thay đổi vì tôi, thế mà tôi đáp lại em chỉ bằng một sự thương hại để rồi cả hai phải rời xa nhau trong đau khổ.
Tôi còn tự trách mình mau quên di những lời mình đã nói ra để Lam Ngọc phải chờ đợi tôi đến hơn 10 năm và cuối cùng tôi chỉ đáp lại nàng bằng cái quay lưng trong lạnh lùng để mặc nàng trong căn phòng tập lạnh lẽo mà tôi không bao giờ có thể quên được.
Và rồi đến Ngọc Mi, người con gái có lẽ thân nhất với tôi từ sau khi chia tay Hoàng Mai. Dẫu biết giữa tôi và em chỉ là một tờ cam kết, nhưng tôi không phủ nhận tình yêu mà Ngọc Mi dành cho tôi là sự thật. Tôi có thể cảm nhận được tình yêu của con bé tăng dần lên qua từng quãng thời gian tôi và nó gần bên nhau. Nhưng chỉ vì những lưỡng lự trong lòng, tôi đã khiến con bé phải ra đi trong một buổi tối đầy nước mắt.
Tôi không muốn mọi chuyện lại xảy ra một lần nữa với Ngọc Lan. Đại Phong của ngày hôm nay không còn là Đại Phong của những ngày trước, những tháng trước hay thậm chí là những năm trước. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là người con gái tôi yêu thương. Chỉ cần còn sức lực, tôi sẽ cố gắng đến cùng.
Nghĩ thế, tôi cố gắng dùng tay chống cả thân người rệu rã ngồi dậy. Cả người tôi không chỗ nào là không đau đớn. Và nhất là gương mặt của tôi bây giờ đã sứng húp do bị thằng bảo đấm liên tiếp vào. Tôi đồ rằng có lăn cả chục cái trứng gà cũng không thể nào hết được.
Thấy tôi ngồi dậy, thằng Bảo nằm kế bên thều thào:
– Vẫn còn sức à? Tôi thực sự ngạc nhiên về anh đó!
Tôi không để tâm những lời nó nói lắm, chỉ hỏi:
– Mày còn chuyện gì muốn tính sổ với tao hết không, tao vẫn còn một chuyện cực kì quan trọng phải làm!
Thằng Bảo thở dài, nó đặt tay lên trán che đi những tia nắng buổi sáng chiếu thẳng vào mắt, nhưng cũng có thể là nó đang suy tư:
– Thực sự khi yêu cũng phải biết buông bỏ hay sao?
Tôi bồi hồi mượn lại câu nói của Lam Ngọc:
– Trong cuộc sống này rồi sẽ có lúc chúng ta phải đứng trước sự chọn lựa. Một khi chúng ta đã chọn lựa con đường của mình rồi, không một ai có thể nói chúng ta sai lầm ngoại từ chính bản thân mình.
– Cả Ngọc Mi cũng vậy, tao tin chắc em đã có sự lựa chọn cho bản thân mình. Việc bây giờ có thể làm chính là ủng hộ em hết sức có thể. Rồi một ngày nào đó tao sẽ giúp em thoát nói lên những suy nghĩ của mình trước nội.
Thằng Bảo có vẻ ngạc nhiên:
– Suy nghĩ gì?
– Em đã từng nói với tao rằng em muốn được tự do làm những điều mình thích. Em yêu nội, nhưng cũng yêu nhưng thứ xung quanh mình. Tao chắc chắn sẽ làm được.
Thằng Bảo bỗng dưng cười hềnh hệt:
– Đúng là anh vẫn hiểu Ngọc Mi hơn tôi. Tôi chỉ là một thằng yêu mù quán, không nghĩ đến những cảm xúc của em ấy!
– Mọi chuyện vẫn còn kịp thời nếu mày chịu cố gắng hiểu Ngọc Mi hơn, tao tin mày sẽ làm được!
– Haha, lần đầu tiên tôi lại được dạy một bài học ra trò đó! Nhưng tôi sẽ ghi nhận bài học này!
– Tao sẽ mong tin vui từ mày đấy!
Nói rồi tôi quay lưng bước đi. Phía trước vẫn còn công việc để tôi phải làm. Tôi sẽ đến gặp Ngọc Lan để nói hết tình cảm trong làm mình. Việc mà tôi đã hứa với nàng cách đây một tuần. Hôm nay đã là hạn chót rồi, nếu tôi bỏ qua ngày hôm nay mọi cơ hội sẽ qua đi và tôi sẽ chẳng bao giờ có thêm một cơ hội nào khác nữa.
Nhưng dường như cả cơ thể tôi đã đi đến giới hạn của mình. Càng bước, tôi thấy chân mình càng nặng cả thân người tôi cũng nặng theo. Trong trận đánh lúc nãy tôi đã lĩnh không biết bao nhiều đòn. Còn tỉnh đến lúc này đã là một kì tích đối với tôi chứ đừng nói chi đến việc bước đi.
Dẫu vậy, tôi vẫn phải bước, tìm mọi cách đến nhà của Ngọc Lan cho bằng được. Nếu không trận đánh hôm nay chỉ là công cốc. Nhưng tôi đuối quá, chân tôi như làm bằng chất dẻo, chúng liêu xiêu và khụy dần đi. Mắt tôi cũng tối sập lại, những hình ảnh trước mặt trở nên thật mờ ảo, chúng tối dần cho đến khi tôi đổ gục hoàn toàn xuống nền cát…
“Ngọc Lan ơi, Phong xin lỗi…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro