Phần 64
2024-07-30 23:09:37
Khanh khờ trợn mắt:
– Mày ngửi ra được cái mùi dưa hấu hả Phú!
Kiên lảng khom người nhìn Phú nổ từ dưới lên:
– Mũi mày có phải mũi người không vậy? Dưa hấu mà mày cũng hửi được hả?
Để giải đáp thắc mắc cho đám nhao nhao bọn tôi, Phú nổ chỉ bình thản:
– Thì có gì đâu mà khó, tao không cần ngửi cũng biết!
Khanh khờ càng hoang mang bạo:
– Cái gì, mày không cần ngửi luôn hả! Đừng có chém nghen!
– Thì có gì đâu, lúc nãy tao thấy tụi bây xách trái dưa hấu nên đoán bừa món cuối, ai ngờ trúng thật!
– Xời ơi, làm hết hồn!
Cả đám đồng thanh ngả lưng lên ghế làm Phú nố đần thối mặt:
– Sao, tao nói sai chuyện gì à?
Toàn phởn xua tay:
– Thôi thôi, ăn tiếp đồ ăn nguội giờ!
Khanh khờ đồng tình:
– Ừ, ăn thôi! Tao đói nữa rồi!
Phú nổ lúc này như bị bỏ rơi, nó tru tréo:
– Tụi bây làm cái gì vậy?
Nhìn mặt ngô ngố của Phú nổ, bọn tôi không thể nào nhịn được cười, liền phá lên cười ha hả rộn cả nhà.
Tuy nhiên chỉ có Ngọc Mi lúc này chỉ thoáng cười rồi lại nhìn đâu đó nơi xa xăm. Đôi mắt nai của nó tự nhiên trông buồn da diết. Tôi cố gắng hỏi, cảm thấy cổ họng mình khô khốc đi không nói một lời nào. Thế là tôi đổi ý và chỉ nhìn chăm chăm con bé mặc kệ xung quanh có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Và rồi một thoáng rất nhanh sau đó, dường như con bé đã biết tôi đang nhìn trộm mình, nó cau mày:
– Anh xấu quá, sao cứ nhìn chằm chằm em?
Bất thình lình bị phát giác, tôi bối rối:
– À ừm, tại thấy em cứ buồn buồn!
– Em không sao cả! Anh ăn thêm đi! – Con bé vừa cười vừa gấp thêm thịt cho tôi.
Lần này đến lượt Ngọc Mi nhìn chằm chằm tôi. Quơ được vài đũa, ngước lên, con bé mỉm cười với tôi. Quơ thêm vài đũa, ngước lên, con bé lại mỉm cười với tôi. Quơ thêm vài đũa nữa, con bé vẫn mỉm cười với tôi.
Cố lua hết chén cơm, tôi hỏi:
– Mặt anh bị dính cơm hả em?
Ngọc Mi không trả lời câu hỏi của tôi, nó chỉ cười nhẹ:
– Anh no chưa, có muốn ăn nữa không?
Tôi vừa gãi đầu, vừa sờ bụng:
– Ừm, chắc là chưa đâu, hề hề!
Bất giác, có một áng mây buồn chắn ngang mắt nai tròn xoe:
– Chắc đây là lần cuối em nấu cho anh ăn đó, anh cứ ăn thỏa thích đi!
– Sao, em nói gì?
Và áng mây đó bỗng bốc hơi đi nhanh cũng như lúc đến, nó nheo nheo mắt:
– Hì, em nói giỡn thôi, anh cứ ăn đi!
Và, dù muốn dù không tôi cũng phải thừa nhận rằng, bầu trời thật trong xanh trước khi có bão đến.
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.vip/doi-hoc-sinh-quyen-4/
Một tuần lễ thi đầy sôi động đã bắt đầu. Khắp trường tôi bây giờ tràn ngập một không khí cực kì hoan hỉ. Ai ai cũng nôn nao chờ đến giờ thi cử. Đứa thì cười nói vui vẻ, đứa thì tay bắt mặt mừng với mấy đứa bạn cùng phòng. Vui nhất là khối 12 vừa vui vẻ chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp lại vừa rạo rực chuẩn bị cho kì thi đại học sau đó.
À xin lỗi, tôi chỉ là hơi tả nhầm một xíu thôi, tại tôi vừa mới tháo bột chiếc chân của mình mới ban sáng nay nên đã có phần yêu đời một chút. Đúng ra phải là như vầy.
Một tuần lễ thi đầy kinh khủng đã bắt đầu. Khắp trường tôi bây giờ tràn ngập một không khí cực kì u ám. Ai ai cũng nơm nớp chờ đến giờ thi cử. Đứa thì vừa ngồi đợi vừa lật vở ôn, mặt như sắp khóc, đứa thì kêu ca kể lể với đám bạn. Khổ nhất là khối 12 vừa xám mặt chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp lại vừa nơp nớm chuẩn bị cho kì thi đại học sau đó.
Như đã nói, tôi chỉ mới tháo bột hồi sáng nay nên cảm giác chân vẫn còn lâng lâng lắm, giống như chân mình mới vừa tháo cùm vậy, vừa nhẹ lại vừa có cái gì đó thoáng thoáng không tả được.
Chính vì thế mà phải mất cả buổi sáng nắn chân với tập chạy nhẹ, tôi mới có thể đi lại một cách bình thường, tuy là có đôi chút chậm chạp hơn. Do vậy, tôi vẫn chưa thể tự đạp xe đạp đến trường được và vẫn phải nhờ đến chiếc đạp điện của Ngọc Mi.
Tôi biết con bé là một người khá đúng hẹn nên tầm 11h30 tôi đã thay đồ và ngồi ngắm nhánh lan trong lúc chờ đợi. Cũng phải nói qua, nhánh lan của tôi bây giờ rễ đã mọc dày đặc và lá cũng đã xanh tươi hơn, chỉ chờ được đưa vào chậu trở lại cho đúng nghĩa với một cây lan quý.
Đúng 11h45 ngọc Mi đã có mặt trước cổng nhà tôi với tiếng thắng xe kin kít quen thuộc.
Nó mỉm cười khi thấy bộ mặt ngáo ngơ của tôi:
– Gì vậy, anh mặt anh đơ ra thế?
Tất nhiên phải đơ thôi, bởi vì bây giờ con bé đang mặc thường phục với quần jean dài và áo pull, trong khi tôi đang mặc trên người bộ đồng phục đúng chuẩn của trường. Một sự không ăn nhập nhẹ làm tôi bối rối:
– Ơ, sao em mặc đồ thường, em không thi hả?
Con bé bình thản:
– Hì, em đi thi lúc sáng rồi!
Tôi giật mình:
– Ơ thế sao em không nói để anh nhờ mấy thằng trong lớp cũng được, phiền em quá!
Tuy nhiên, con bé lại lắc đầu, nó vờ dụi mắt:
– Hu, được em đưa đón anh không thích sao? Mai mốt có muốn cũng không được đâu!
– À, hề hề! Tất nhiên là thích rồi!
Tôi vội vàng đi đến ngồi sau xe của Ngọc Mi mà vô tình bỏ qua nét đượm buồn đẫm sương ẩn chứa bên trong đôi mắt nai đen tuyền ấy. Tôi đâu biết rằng câu nói đó của con bé là thật và giọt sương bé bổng trên khóe mắt của nó, cũng là thật…
Buổi trưa hôm đó trời không quá gắt. Có lẽ ông trời cũng cảm thông cho số phận của học sinh bọn tôi đang trải qua 1 tuần khổ sai của mùa thi cử. Những tia nắng cứ leo lé, lúc hiện nhạt nhòa lúc ẩn mất biệt như đang chơi trốn tìm cùng với những cơn gió thoảng mang một chút hơi nóng râm rang và một chút hơi nước dịu mát. Một không khí đặc trưng mà chỉ có mùa hạ ở Sài Gòn mới có được. Sài Gòn của gió và nắng.
Khoảng cách từ nhà đến trường của tôi không quá xa, chỉ mới thưởng thức không khí mùa hè một chút, cổng trường đã hiện ra trước mắt tôi âm u như cổng địa ngục. Tự nhiên không khí mùa hè xung quanh tôi bay hết ráo. Thay vào đó từng dòng oán khí toát ra từ cổng trường cứ cuốn lấy người tôi nghe lạnh ngắt.
Con bé Mi đâu biết điều đó, nó giục:
– Đến nơi rồi vào thi đi anh, coi chừng trễ bây giờ!
Không thể làm gì khác, tôi ngậm ngùi rời khỏi chiếc đạp điện như con nít bị bắt phải rời bỏ que kem yêu dấu của mình. Khác cái là tôi chưa nước mắt nước mũi tè lè như tụi nó.
Tạm biệt con bé, tôi lần đầu tiên một thân một mình bước vào trường với bao cảm giác lạ lẫm. Theo tôi, nó có thể được so với cảm giác lần đầu tiên đi học. Chỉ khác ở chỗ, đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi bước vào ngôi trường này. Tôi xòe 10 ngón tay ra và bất giác cười, vì có 10 bàn tay như vậy cũng không đếm đủ.
Nhưng cảm giác đó chỉ như một viên kẹo ngậm có vị lạ lẫm trong miệng tôi. Khi đi ngang qua những đứa đang cắm đầu vào vở ôn thi bán sống bán chết, viên kẹo đó tan dần, và tan cho đến khi nó chỉ còn cảm nhận bằng một chút không quen nơi chiếc chân vừa tháo bột.
Trường tôi mỗi lần thi học kì đều trộn các lớp lại với nhau và xếp theo thứ tự bảng chữ cái. Thế nên không lạ gì khi xung quanh tôi chỉ toàn là mấy đứa lạ hoắc đang ngồi cắm đầu ôn bài với bộ dạng căng như dây đàn.
Đó là trước khi tôi hòa nhập với cộng đồng xung quanh. Với mớ kiến thức ôn được từ lúc học nhóm ở nhà Toàn phởn, tôi ngồi chiễm chệ một góc mà nhìn ngắm bọn xung quanh một cách đắc chí.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro