Phần 51
2024-07-30 23:09:37
Sau khi kết thúc buổi học ở trường tầm 11h30, tôi vội vã về nhà tắm rửa, tranh thủ độn một ít cơm vào bụng, đúng 12h30 tôi lật đật thay đồ chuẩn bị lên đường ngay.
Thực ra tôi không cần phải khởi hành sớm như vậy, tiệc ở nhà thầy Tuấn mãi đến 3h mới bắt đầu. Nhưng mọi chuyện là do cú điện thoại bất ngờ từ Ngọc Mi vào tối hôm trước. Có lẽ sau khi về nhà, con bé vẫn còn bất an nên đã nhấc máy gọi tôi:
– Alô, anh nghe đây! – Tôi trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên.
– Anh còn thức không? – Con bé giọng uể oải đáp.
– Còn chứ, sao em chưa ngủ, mai đi học sớm đó!
– Ừm, trưa mai anh có bận gì không?
– Cũng có, khoảng 3h anh sang nhà thầy chủ nhiệm ăn tiệc liên hoan đó em!
– Vậy mai anh có muốn ghé nhà em chơi một chút không?
– Cũng được, có chuyện gì không em?
Con bé tự nhiên gắt nhẹ:
– Bộ có chuyện gì mới được sao?
– À không, hề hề! Nếu em đã mời thì anh sẵn lòng đi ngay!
– Ừa, vậy thôi anh ngủ sớm đi, mai học xong em chở anh về nhà thay đồ rồi qua em!
– Ừ, Anh biết rồi, em cứ ngủ đi!
– Ừa, anh ngủ ngon!
– Em cũng vậy nhen!
Thế là cuộc gọi kết thúc trong sự tò mò xen lẫn hiếu kì của tôi. Nếu bây giờ là trời sáng, chắc có lẽ tôi sẽ bay sang nhà con bé ngay để tìm hiểu rõ ngọn ngành. Báo hại tôi cả đêm đó cứ ngủ chập chờn vì những giấc mơ cứ thỉnh thoảng hiện ra làm tôi giật mình tỉnh giấc. Và Một trong số đó cả cả Ngọc Lan.
Đó là toàn bộ lí do vì sao tôi lại bon bon trên đường giữa trời trưa nắng thế này cùng con bé. Hôm nay nó lại trùm mũ áo khoác kín đầu. Tuy nhiên tôi không còn thấy nó đưa tay lên quệt mồ hôi nữa, mà chắc cũng do hôm nay trời ít nắng hoặc là con bé cũng không buồn còn nữa.
Thế là tôi an tâm ngồi ngắm cảnh người xung quanh một cách thư thái. Vì là giữa trưa nên những người đi làm đều tan ca đồng loạt để tìm cho mình một chỗ ăn uống, nghỉ ngơi thật thoải mái trước khi bắt đầu ca làm tiếp theo.
Đi thêm một lúc cũng tới nhà Ngọc Mi. Hẳn là cũng lâu rồi tới mới được dịp vào thăm nhà của con bé như thế này. Nhìn chiếc cổng cao lêu nghêu như thuở nào ngày một gần, bao kỷ niệm của tôi về Ngọc Lan lại ùa về thật xao xuyến.
Như vậy tôi đã xa nàng gần một năm rồi. Một năm với biết bao nhiều biến cố xảy ra, và giờ đây tôi lại nói chuyện với Ngọc Mi, cô em thông minh, sắc xảo của nàng. Tự nhiên tôi muốn gặp Ngọc Lan quá chừng.
“Thả hồn theo gió chơi vơi!
Ngả nghiêng nỗi nhớ biển trời mênh mông.
Nhớ em môi đỏ, má hồng.
Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu Đông… Nhớ hoài…”
Anh vào nhà đi, để em giúp anh! – Con bé dựng tó xe trước hiên nhà rồi nhanh nhảu chạy ra đỡ tôi vào.
– Mà nhà em đâu hết rồi, sao có mỗi em vậy! – Tôi ngó vào nhà thắc mắc.
– Ba mẹ em ăn cơm xong lên công ty rồi!
Tôi ngập ngừng:
– Còn thằng Bảo?
– Hì, em quên nói với anh, Bảo chuyển sang ở chỗ khác với ba mẹ rồi, cũng gần đây thôi!
Tôi bỗng giật mình nhìn con bé:
– Vậy là chỉ có mình em ở nhà thôi hả?
Con bé tròn mắt:
– Ừa, sao vậy anh?
– À, không có gì, vào nhà thôi em! Đứng ngoài này nóng lắm.
Tôi vào nhà, ngồi trên chiếc sô pha mà cảm nhận từng luồn quạt thổi vào người mát lạnh. Ngọc Mi rót cho tôi một cốc nước lọc rồi vào bếp mang ra một dĩa bánh kem đã chuẩn bị từ lúc nào:
– Anh ăn thử đi, em làm đó!
Tôi lấy muỗng ăn thử một miếng rồi bật ngón tay cái lên khen tấm tắc:
– Ui chà, ngon quá! Anh cứ tưởng em chỉ làm món ta thôi chứ!
– Hì, do mẹ dạy em đó! Ở nhà cũng chán lắm không biết làm gì?
– Nhưng mà mai mốt nội em cũng sẽ về sao?
– Ừa, hè này chắc nội em sẽ về…
– Vậy là sắp tới rồi sao. Nếu nội về có phải em sẽ tiếp tục bị quản thúc phải không?
Con bé buồn bã đáp:
– Có lẽ là vậy…
Thế rồi nó tựa lưng vào ghế, đôi mắt của nó bỗng nhìn vào một khoảng không nào đó trước mặt với đôi tay đan chéo nhau. Nó kéo cả căn phòng bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường. Biết không thể để yên như thế này, tôi bèn nghĩ cách:
– À, hè này chị hai em cũng sẽ về phải không?
Con bé khẽ cười:
– Ừa, anh nhớ chị hai em rồi à?
– À không phải… chỉ là lúc trước anh nghe em nói nên hỏi lại!
Con bé bỗng dưng trầm mặt:
– Um, cũng đã gần đến lúc rồi nhỉ?
– Gần đến lúc gì vậy em?
– Hì, không có gì? Anh cứ ăn bánh tiếp đi!
Mặc dù tôi có thể thấy sự bất thường của con bé thông qua nét bối rối của nó. Nhưng tôi hoàn toàn không có cớ gì để hỏi tiếp. Bởi lẽ, nếu tôi cứ hỏi dồn, nhiều khi lại làm con bé nói ra những chuyện buồn vốn nó muốn giấu đi.
Tuy vậy, chẳng chống thì chày tôi vẫn sẽ phải đối mặt với nó, sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro