Phần 48
2024-08-03 14:32:13
Nhưng đợi mãi, 5 phút, 10 phút rồi 20 phút vẫn chẳng thấy tăm hơi nàng đâu, tôi bắt đầu thấy sốt ruột. Dù vẫn còn sợ lời hăm he của nàng nhưng tôi vẫn quyết định đi đến gần cánh cửa đó, từng bước từng bước một, tim tôi cứ như muốn bay ra ngoài.
Tuy nhiên khi vừa định gõ, cánh cửa đột nhiên mở ra. Tôi chết đứng luôn khi đứng sừng sững trước mặt tôi là một Lam Ngọc với sát khí hừng hựt ngất trời:
– Phong… Ngọc đã dặn thế nào hả?
– Th… thì thấy Ngọc ở trong đó lâu quá, Phong… lo!
– Ngọc có thể làm gì ngoài giặt đồ chứ, cấm Phong vào nhà tắm!
– Sặc, làm gì mà không vào được!
– Chỗ Ngọc phơi đồ trong đấy!
– Phơi á tất cả sao?
– Không cần biết, vào là giết…
Nàng bóp tay nghe cái rốp làm tôi giật thót không nuốt khan kịp cứ ứ nghẹn ở cổ nói không ra hơi.
– Giờ Ngọc xem TV đây, Phong ra ghế gỗ ở kia ngồi đi!
– Ớ, sao thế?
– Ngọc thích ngồi một mình, được không?
– À ờ, thì được!
Nhưng ngay cả khi ngồi, tôi cũng chẳng bình yên được, khi nãy theo như nàng nói, có lẽ nàng đã đem giặt tất cả đồ mình trong nhà tắm, có thể suy ra được nàng đang không mặc gì ngoài bộ đồ tôi tôi đưa lúc nãy. Chỉ nghĩ đến thôi cả người tôi lúc này như cái lò lửa vậy nóng ran, đỏ bừng, ngồi gần cửa sổ mà mà tôi cứ nuốt khan liên tục.
– Ắc xì… hơ…
Lam Ngọc đột nhiên che miệng ắc xì liền 2 – 3 cái.
– Nè có sao không?
– Không sao cả đâu Phong qua kia ngồi đi!
Nàng ngượng ngùn khoanh tay trước ngực.
– Nhưng Ngọc có thật là không sao không, thấy mặt có vẻ phờ phệt đấy!
– Không sao… khục… mà!
Nàng lại che miệng kìm nén tiếng ho.
– Uầy, chắc cảm lạnh rồi, thôi để Phong lấy thuốc cho, đợi ở đây nhé!
Chẳng kịp để nàng nói gì, tôi chạy vọt luôn xuống bếp lấy thuốc cho nàng đồng thời rót thêm tý nước để nàng dễ uống. Nhưng khi lại gần chiếc ghế sô pha mà nàng đang ngồi, tôi mới sựt nhớ ra chuyện giặt đồ lúc nãy nên khắp người tôi lại nổi lên cảm giác gượng gạo đến lạ thường, tay chân cứ run rẫy cả lên cầm không muốn nổi cái ly nước.
Thể rồi xui xẻo thế nào, Lam Ngọc chưa kịp cầm cái ly nước thì tôi đã cuống quýnh làm đổ gần nửa ly xuống sàn nhà tung tóe, ướt mem.
– Phong làm sao thế, ướt sàn hết rồi!
– Ừa hì, Phong bất cẩn quá, để lấy nùi giẻ lau!
Tôi cuống luống chạy đến gần chiếc bàn gần cửa sổ để lấy cái nùi giẻ nhưng bất cẩn thế nào lại giẫm trúng bãi nước đó làm mất đà ngã nhào luôn vào người Lam Ngọc. Ý thức được tình cảnh hiện giờ, tôi mới hớt hải vội đứng dậy nhưng lại chống chần nhầm vào bãi nước đó ngã ập tiếp lần hai vào người nàng.
– Phong, bình tĩnh…
Khi cố đứng dậy lần thứ 3, Lam Ngọc mới đặt hai tay vào má tôi thỏ thẻ như không ra hơi. Đến giờ phút này tôi mới nhìn thấy rõ đôi má đỏ lừ của nàng, nó không khác tôi là bao nhưng chỉ có điều nhìn nàng lúc này quyến rũ quá, chiếc áo sơmi hở cúc vô tình làm nàng đẹp huyển hoặc hơn bao giờ hết, hương lily cứ phảng phất quanh mũi tôi đến đê mê.
Dù là thế tôi vẫn còn kiếm soát được mình, lấy lại bình tĩnh tôi cố ngồi dậy để thoát khỏi tình cảnh khó xử hiện tại nhưng vừa định chống chân, một đôi bàn tay bỗng nhiên vòng sang cổ tôi ghì xuống.
Đó không ai khác ngoài Lam Ngọc, nhưng chỉ có điều nàng giờ này khác quá, đôi mắt nàng cứ như mất hồn vậy xa xăm đến phát sợ.
Rồi nàng càng ngày càng vít cổ tôi mạnh xuống khiến cho cả người tôi giờ này áp vào người nàng rất sát, sát đến nỗi tôi có thể cảm nhận được gần như tất cả.
Tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp, cả người cứ nóng ran lên, cổ họng nghẹn ứ thở không ra hơi.
Nhưng luồn ý nghĩ trái chiều bắt đầu chạy trong đầu tôi loạn xạ:
“- Tới đi Phong ạ, đã đến nước này rồi!
– Không được, Lam Ngọc đang mất tự chủ, mày làm thế là hèn!
– Không sao cả đâu, Lam Ngọc cố ý cho mày mà!
– Không phải, người trước mặt mày không phải Lam Ngọc, mày không thấy sao?”
– Ahhhh…
Tôi lồng lên vùng khỏi vòng tay ấm áp của Lam Ngọc trượt trúng bãi nước ngã oạch xuống đất đau điếng. Ngó lên ghế sô pha, Lam Ngọc vẫn nằm yên ở đấy, bất động, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Tôi thở phào vì mình đã thắng được bản năng nhưng bây giờ việc làm ưu tiên nhất là phải làm nàng tỉnh dậy. Tôi lại lần mò lên ghế sô pha, lay lay đôi má mủm mỉm của nàng mà có cho vàng tôi cũng không dám đụng vào lúc bình thường.
Mãi đến một lúc sau, nàng mới mở mắt yếu ớt, thấy tôi ngồi sát bên, nàng hớt hải ngồi dậy che ngực:
– Hả, đã xảy ra chuyện gì thế?
– Ơ, Ngọc không nhớ gì sao?
– Không, lúc Phong ngã đè lên Ngọc thì Ngọc bất tỉnh rồi… – chợt nàng lườm tôi sắc lẽm – … lúc đấy Phong có làm gì không, hả?
– Ực, không mà, Phong ngồi lay Ngọc đến giờ đó! Thôi uống thuốc đi!
Dù có vẻ không tin nhưng nàng vẫn cầm nắm thuốc tôi đưa dốc một ngụm rồi lại cau mày đuổi tôi ra chiếc ghê gỗ tiếp tục xem TV.
Quả thật lúc này tôi đã đoán ra được đôi ba phần triệu chứng của Lam Ngọc, nhất là dựa vào lời cảnh báo của dì vú nàng, bây giờ chân tôi cũng đã gần bình phục, có lẽ tôi phải đến xác nhận một lần mà thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro