Phần 14
2024-08-03 14:32:13
Sau lượt bóng đó bọn Bình An đột nhiên tạm dừng hội ý, trông vẻ mặt bọn nó gian manh lắm khi nhìn bọn tôi với ánh mắt cực kì xảo huyệt. Dù biết sẽ chẳng tốt lành gì nhưng bọn tôi vẫn phải tiến tới vì giờ này chẳng còn đường lui nữa. Thế nên trong khi bọn nó hội ý, tôi liền động viên cả bọn với tư cách đội trưởng được thằng Huy trao lại:
– Tui bây nghe tao nói nè, cho dù bọn nó có chơi xấu đến cỡ nào cũng phải rán, vì danh dự cả bọn đấy!
Bọn nó chẳng nói gì nhưngnhìn qua vẻ mặt của cả đám tôi có thể thấy sự quyết tâm lộ rõ ra mặt, sự quyết tâm vì danh dự.
Quả bóng tiếp tục lăn bằng đường chuyền từ biên vào của Toàn phởn. Nhận được banh, Sung chuột lại dùng kĩ thuật lắc léo của mình đi bóng vượt qua một thằng hậu vệ. Tức thì, có một thằng hậu vệ khác lao đến tranh bóng như đầu xe lửa. Sung chuột bình tĩnh ngoặc bóng sửa lưng khiến thằng đó mất đà. Nhưng khi thằng Sung chuột vừa định tăng tốc, nó liền bị thằng hậu vệ đó nắm áo giật ngược lại làm lộn nhào ra đất. Chưa hết khi đã cướp được bóng, nó còn dẫm nguội vào chân thằng Sung Chuột khiến nó ôm giò đau đớn.
Ngay lập tứcToàn phởn liền lao tới tranh bóng, nó nhướng cái giò dài của mình xoạc một đường cắt ngang đợt dẫn bóng của thằng hậu vệ. Đó là một quyết định chính xác, vì trong tình thế bị ép buộc như thế này không chơi rắn với bọn nó thì sẽ không có cơ hội cướp bóng được. Nhưng bọn Bình An B cho thấy mình không phải là kẻ dễ chơi. Khi bị thằng Toàn xoạc bóng, thằng hậu vệ sẵn đà ngã đè lên nó kèm theo một cú chấn chỏ vào ngay bụng như đã dự định từ trước làm thằng Toàn đau đớn đến thở không ra hơi.
Vượt qua thằngToàn đồng nghĩa với vượt qua tuyến giữa của cả đội tôi, bọn nó ngang nhiên sọcthẳng xuống tuyến dưới được trấn giữ bởi thằng Mậu và Đinh Bự. Vốn có thể hìnhcao to chẳng kém gì Huy đô, Đinh bự liền lao đến tranh bóng. Hai thằng tông vàonhau cứ như hai con bò chiến động đực vậy. Nhưng người chiến thắng chỉ có một, thằng kia bất ngờ vung lên cằm Đinh bự một đấm khiến nó choáng váng đứng khựnglại.
Chiếm lấy ưu thế, thằng đó nhanh chân tạt ngang vào trong cho thằng tiền đạo đang đợi sẵn. Tuyn hiên việc ghi bàn vào lưới Khanh khờ không phải là dễ. Đọc được đường tạt ngang, Khanh khờ dũng mãnh lao nhanh ra ôm gọn trái bóng khi nó còn chưa kịp đến chân thằng tiền đạo. Ấy vậy mà khi trái banh đã được thằng Khanh ôm gọn, thằng tiền đạo đó vẫn chưa chịu thôi, nó cố ý lao vào sút tung trái bóng đang được thằng khanh ôm cứng làm nó cùng trái banh lăn kềnh kềnh vào cột dọc.
– Có sao không tui bây?
Tôi lo lắng nhìn cả bọn bây giờ cứ rệu rã như đám rong thiếu nước.
– Mịa, bọn nó đánh nhau chứ đá banh kiểu gì.
– Chịu đi bọn bây, thời gian không còn nhiều đâu!
Tôi biết bọn nó chỉ nói cho hả giận thôi, thời gian bây giờ chỉ còn chưa đầy 10 phút nên bọn tôi phải thật khẩn trương dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Hiểu được việc đó, Khanh khờ vội gượm dậy ném bóng lên cho Toàn phởn. Có được bóng, Toàn phởn dốc hết tốc lực chạy dọc biên như một con báo đang nhắm đến con mồi của minh.
Ngay lập tức cóngay 1 thằng hậu vệ lao đến ngán đi đường chạy của thằng Toàn. Biết trước sẽ bị chơi xấu, Toàn phởn liền chuyền bóng sang thằng Sung chuột đang chạy chỗ từ trung lộ lên. Hậu quả của việc đó là Toàn phởn bị thằng hậu vệ kia tông mạnh một phát đến văng ngược trở lại lăn hết mấy vòng. Nhưng đây là một cuộc chiến khốc liệt và nó không dành cho người có thể hình thấp bé như Sung chuột. Khi mới vừa nhận được bóng, nó đã bị thằng hậu vệ áp sát sút tung trái bóng vào chân làm cho ngã oạch ra đất. Chưa hết, nó còn bị dẫm thêm một phát vào mắt cá chân đến ngã quỵ.
Lúc này tôi bắt đầu nổi khùng, liền lao đến tranh bóng với thằng hậu vệ đó. Tôi dùng sức tông vào người nó thật mạnh khiến cả hai thằng bật ngược trở lại nhưng nhanh chóng sau đó tôi lại lao lên tranh tiếp trái banh còn lăn chầm chậm giữa hai thằng. Lần này nó chủ động áp sát tôi sau đó tung ra một quả đấm nguội với ý định triệt tiêu tôi trong một lần. Tôi bình tĩnh lách người gạt chệch cú đấm của nó vào không trung đồng thời trả lại cho nó một chỉ pháp vào hông làm nó há hốc khụy xuống đất.
– Kịch… uỳnh!
Đột nhiên từ sau lưng, có ai đó đặt bàn tay vào người tôi rồi bất ngờ từ bàn tay đó như có mộtkình lực mạnh phát ra làm tôi thất kinh ngã oạch xuống đất.
– Hề hề, vẫn yếu như sên nhỉ?
– Rốt cuộc mày là thằng nào?
– Vết xẹo này, mày không nhớ sao?
Nó nghiêng chiếc đầu đinh của mình xuống để lộ một vết xẹo ngay gần thái dương.
Ngay lập tức, những hình ảnh từ 2 năm trước lần lượt tái hiện trong đầu thành một chuỗi các sự việc đã xảy ra từ hai năm trước, nó chiếu đi trong đầu tôi rõ như một cuốn phim chiếu bóng.
– Bây giờ thì trả lại cho tao tất cả đi!
Thằng đầu lĩnh dấn mạnh gối xuống đất hòng hạ gục tôi trong một nốt nhạc.
Tôi vội vànglăn người né đòn chí mạng đó trong gang tấc rồi vung tay vố vào mặt nó một đấmtối trời. Lợi dụng thời cơ đó tôi bật dậy phá trái banh ra ngoài kết thúc khoảng thời gian địa ngục cho cả đội tôi.
– Đánh tốt đấy!
Thằng đầu lĩnh quệt môi cười đểu với tôi.
Tôi chả thèm quan tâm đến nó vì giờ này thằng Sung chuột đang nằm sõng soài trên sân với vẻ mặt đau đớn chẳng thua kém gì Huy đô lúc nãy.
– Mày đá được không Sung?
– Chân tao đau quá, không đứng dậy được.
– Thôi thay người đi!
Rồi tôi dìu thằng Sung về phía đám trong xóm giờ này đang nháo nhào lên.
– Tui bây ai đá được ra thay đi, bọn này chơi xấu quá!
Vừa lúc đó thằng Đinh bự cũng lật lừ bước đến ngồi bệt xuống đất.
– Thằng nào thay tao đi, đá cứ như đánh nhau ý.
– Vậy là phải thay 2 thằng à, có ai thay không?
Tuy nhiên, mãi cho đến lúc sau chỉ có thằng Khánh xung phong đá tiền đạo còn vị trị trí hậu vệ mặc nhiên chẳng ai dám nhận lãnh. Thực ra tôi cũng chẳng trông chờ gì cái đám lóc lóc này, với thể hình thấp bé như bọn nó e là chỉ mới vào sân đá đã bị tông cho lên bờ xuống ruộng rồi, đừng nói chi là đá. Nhưng nếu như không có ai thay thế, đội tôi sẽ phải thua non hoặc chịu cảnh đá thiếu người, đến khi đó giữ sạch mảnh lưới còn khó chứ huống chi là ghi bàn.
Như để xác nhận lại một lần nữa tình hình lúc này, tôi hỏi lại:
– Giờ có thằng nào đá không?
Đúng như dự đoán, chẳng có thằng nào dám ra, nôm đứa nào đứa nấy sợ sệt ra mặt. Tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi quay đi, hướng về phía sân cỏ giờ này chẳng khác nào cái địa ngục thực sự với những con quỷ lúc nào cũng chực chờ hãm hại bọn tôi.
– Tôi sẽ đá hậu vệ!
Vừa quay đi được một đoạn, một giọng nói bỗng vang lên, nhưng đó lại là một giọng nữ và chủ nhân của giọng nói đó chính là Lam Ngọc. Thoáng thất thần, tôi nghệch mặt:
– Ngọc… đá á?
– Sao, không được à?
– Không phải nhưng Ngọc có được không đấy?
– Không được cũng phải được, hết cách rồi đá mau đi!
Nghe Lam Ngọc thúc giục tôi cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài theo nàng tò te đi vào sân chẳng khác nào trâu xỏ mũi. Đó vẫn chưa là gì so với mức độ phản ứng của bọn Bình An cả. Mặt mày tụi nó cứ phải gọi là nghệch ra như tượng khi thấy một cô nàng duyên dáng đang đủng đỉnh bước vào sân.
– Tụi bây đang làm cái giống gì đấy?
– Thì đá banh.
– Con nhỏ đó làý gì?
– Bọn tao thay người không được à?
Sau một lúc bỡ ngỡ vì nhan sắc của bé Ngọc nhà ta, bọn Bình An cũng cười nói với bọn tôi với bộ mặt gian xảo:
– À được, muốn thế thì tao chiều!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro