Đời học sinh – Quyển 3

Phần 15

2024-08-03 14:32:13

Phần 15
Năm phút đếm ngược bắt đầu bằng một đường chuyền từ biên vào của đội nó. Bóng đến chân một thằng tiền vệ và được nó dẫn lên trung lộ. Toàn phởn liền tức tốc lao đến kê chân khiến nó suýt té nhưng may thay nó vớ được cái áo của thằng Toàn làm cả hàng cúc áo rách toạt. Lúc này Toàn phởn xem ra không còn giữ bình tĩnh được nữa, nó cởi phẳng cái áo sơ mi rồi tung một cú đá quét vào ngay khớp sau gối của đối phương khiến thằng đó ngã khụy té oạch xuống đất.

Nhưng khả năng bộc lót cho nhau của bon nó khá tốt. Vừa lấy được banh Toàn phởn đã bị một thằng hậu vệ khác chạy đến áp sát khiến nó phải chuyền về tuyến sau tổ chức lại đội hình. Và Lam Ngọc là người đón đường bóng đó. Dù có đôi chút lọng cọng nhưng banh vẫn được tiếp gọn trong chân nàng. Tuy nhiên, đó chỉ là 1 trong các nỗi lo của tôi. Khi có được bóng, nàng ngay lập tức bị thằng tiền đạo áp sát. Nó lao đến Lam Ngọc rất nhanh viễn tưởng nó sẽ tông nàng ngay lập tức vậy. Trong tình huống đó, Lam ngọc vẫn bình tĩnh rê bóng, lách người đồng thời kê giò gạt té thằng tiền đạo đó lăn cù mèo dưới đất.

Có thể nói bọntôi bây giờ đều trố mắt trước những gì Lam Ngọc đã làm, quá dứt khoát, quá gọngàng. Thậm chí ngay cả tôi còn chưa chắc làm được như thế, quả là phi phàm.

Rồi nàng dốc bóng tăng tốc chuyền lên cho tuyến giữa được trấn giữ bởi Toàn phởn. Nó nhanh chóng chuyền một chạm lên cho thằng Khánh vì mới nhận được bóng, nó đã bị đốn giò cho té nhào ngay tức khắc. Cũng tương tự như Toàn phởn, thằng Khánh nhận được bóng phải chuyền ngay vì bọn nó áp sát rất nhanh, lần nào áp sát cũng có chủ ý triệt hạ đối phương cho bằng được.

Và lần này người nhận được bóng là tôi, và người đang đứng trước mặt tôi lại là thằng đầu lĩnh:

– Đối mặt đi, mày không thắng được tao đâu, nhìn xem đồng bọn của mày đã bị đốn ngã hết rồi!

– Tồ lớn, không ngờ lại còn gặp mày ở đây!

– Xem ra vẫn còn nhớ tao đấy! Tao về đây là để lấy lại những gì đã mất!

– Xin lỗi nhưng không phải là hôm nay!

Nói rồi tôi mồi bóng ra giữa sân cho Lam Ngọc đang tăng tốc chạy lên. Nàng lao nhanh đến đón bóng, thuận đà tọng cho thằng hậu vệ trước mặt một đấm chớp nhoáng khiến nó ngã nhào, trợn trắng.

– Boong…

Như kế hoạch đã bàn, nàng vung chân sút ngay khi có banh từ tôi. Vẻ như Lam Ngọc không biết sút, nàng đã sử dụng kĩ thuật mà bọn tôi gọi dân dã là sút móng để dứt điểm. Kĩ thuật đó chỉ đơn giản là sút banh bằng khớp ngón cái nhưng nó khiến trái banh bay là là, đi cong veo mà không xoáy tý nào cả.

Dù cho có uy lực thế, nhưng đường banh đó không phải là khó đoán bắt. Thằng thủ môn Bình An có vẻ đã đoán được hướng banh, nó chủ động gập người để bắt lấy trái bóng đó. Nhưng như thế đồng nghĩa với việc bọn tôi sẽ thua, thua mất trái banh, thua cả danh dự xóm Đại An này. Tôi không muốn chút nào, tôi hoàn toàn không muốn…

– Vào! Một đều…

… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 3 tại nguồn: http://bimdep.pro/doi-hoc-sinh-quyen-3/

– Này Ngọc, có sút được không?

– Sút à, chỉ biết sút móng thôi!

– Thế trước kia đá nhiều không?

– Trước thì có đá với các sư huynh đệ đồng môn, cũng được chút chút!

– Vậy được, nhiệm vụ của Ngọc chỉ cần càng lướt và sút mà thôi! Tất cả sẽ làm mồi nhử!

– Hiểu rồi!

Chiến thuật chỉ được trao đổi qua vài lời ngắn ngủi nhưng đã thành công mĩ mãn trong lần thử đầu tiên này. Một cú sút không quá hiểm hóc nhưng đường bóng đi chìm và khó đoán đã làm thằng thủ môn đội kia chụp hụt để bóng lọt qua hai chân đi vào lưới một cách ngọt lịm trực tiếp ấn định tỷ số. Vừa lúc đó thời gian của trận đấu cũng kết thúc, tỷ số chung cuộc là 1 – 1.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu đá banh đến giờ tỷ số của một trận đấu mới không phản ánh toàn bộ cục diện của trận. Nó quá khắc nghiệt, quá tàn bạo. Huy đô, Sung chuột, Đinh bự đều phải rời sân cỏ vì dính những chiêu trò bẩn thỉu của bọn Bình An B. Ngay cả tôi cũng suýt bị đốn hạ nếu không cảnh giác bọn chúng.

Nhưng giờ thì chúng tôi đã vượt qua tất cả thử thách rồi. Dù có thương đau, dù có đổ máu nhưng chúng tôi đã có được những gì mình cần, một bàn thắng, một thành quả quý hơn cả vàng.

– Sút tốt đó!

Tôi nhìn Ngọc cười xòa như giải tỏa biết bao áp lực trận đấu.

– Chỉ sút bừa thôi, nhưng mà sút kiểu này đau ngón cái quá!

– Bởi thế chỉ có mấy đưa mới biết đá sút vậy thôi chứ!

– Ý Phong là Ngọc mới biết đá à?

– Đâu có, sút được như Ngọc cũng phải kĩ thuật lắm chứ giỡn, hề hề!

– Luyện võ không lo, chỉ giỏi cái nịnh!

Dù có đôi chút chạnh lòng vì câu nói của Lam Ngọc nhưng tôi vẫn đủng đỉnh theo nàng đến chỗ của tụi Bình An B giờ đây đã tức tối ra mặt vì bị gỡ hòa ngay phút chót.

Ngó thấy vẻ mặt gậm gực của thằng đầu lĩnh, tôi cười xuề:

– Sao, giờ tính thế nào?

– Đương nhiên là đá pen rồi!

– Làm gì tức tối thế không phục à?

– Đừng có vội vênh váo với tao, mọi chuyện vẫn chưa xong đâu, chờ đá pen đi hẳn tính!

Nó cười nhếch mép rồi lỉnh kỉnh đi về phía đội mình.

Giờ là lúc định đoạt tất cả, đá luân lưu. Về lĩnh vực này đội tôi vẫn còn non kinh nghiệm lắm vì chưa đá lần nào cả, nhưng tôi tin chắc với trình độ không phải là thấp của Toàn phởn, Khanh khờ đội tôi sẽ vượt qua thử thách này một cách dễ dàng thôi. Còn về đội nó, theo như trong suốt quá trình đá bóng, tôi có thể rút ra nhận xét rằng đội nó có khả năng sút rất tốt từ hậu vệ cho đến tiền đạo, hứa hẹn sẽ làm cho Khanh khờ phải hoạt động rất vất vả để bắt bóng.

Trong loạt sút luân lưu này, đội nó đã giành quyền đá trước. Lượt bóng đầu tiên do thằng tiền đạo bên nó thực hiện. Nó lù lù tiến tới đặt trái banh vào chỗ đã được làm dấu sẵn rồi lui về sau bắt đà. Khanh khờ cũng thực hiện vài động tác quơ tay múa chân để làm phân tâm thằng đó.

– Bốp… vào! 1 nho!

Thằng tiền đạo thực hiền một cú dứt điểm uy lực vào góc cao khiến cho Khanh khờ phải bó tay dù bắt đúng hướng.

Giờ thì đến phiên đội tôi thực hiện lượt đá bóng. Người thực hiện lượt bóng này là thằng Khánh, khả năng dứt điểm của nó cũng khá tốt, đủ để một tiền đạo có thể ghi bàn. Nhưng đá pen thì khác rất khác, có thể nói là 5 ăn 5 thua, cơ hội chỉ có một mà thôi.

Và rồi nó bắt đà lao đến quả bóng:

– Bốp… vào! 1 Đều!

Nó thực hiện một đường cứa lòng về góc phải đánh khung thành đánh lừa được thằng thủ môn đối phương qua đó quân bình tỉ số cho cả đội.

Thực sự thì nói về việc hậu vệ đá pen tôi không có cái nhìn lạc quan cho lắm, ngoài thằng Bình với Tú ra từ đó đến giờ tôi ít khi thấy hậu vệ có khả năng ghi bàn và thằng Mậu cũng không là ngoài lệ. Tuy có khả năng cản phá khủng khiếp nhưng đổi lại kĩ thuật của nó khá hạn chế, nói cách khác là chẳng có tý kinh nghiệm sút phạt nào.

Sau lượt sút thành công cùa bọn Bình An B, đến lượt sút của thằng Mậu. Nó đặt trái bóng xuống rồi lom khom lui về bắt đà.

– Bốp… không vào!

Trái bóng do sút vụng nên đi xoáy chéo góc trái rồi chệch cột dọc đi thẳng ra ngoài mặc dù đã hoàn toàn đánh lừa được thủ môn đối phương.

– Mày sút cái gì vậy Mậu?

– Tao đã nói là hông có sút được rồi!

– Uầy thôi thôi, đá tiếp đi còn cơ hội mà!

Phải mãi năn nỉ, can ngăn tôi mới làm hòa được cả đám giờ đang có xu hướng bốc đồng gây gỗ. Nhưng suy cho cùng người chịu áp lực nhất không phải là tôi mà là Khanh khờ đang thấp thõm đứng trước khung thành đằng kia. Hơn ai hết nó là niềm hy vọng cho cả đội ngay vào lúc này. Xét về kĩ thuật, khả năng bắt bóng của nó cũng khá là tốt nhất là về khoảng phản xạ và sức bền. Nhưng chụp pen lại là một chuyện khác. Nó đòi hỏi sự tập trung rất cao độ và khả năng phán đoán tình huống thật tuyệt vời.

Và rồi:

– Bốp… bốp!

Có hai tiếng động vang lên, một là từ cú sút của thằng tiền vệ, hai là tiếng trái banh đập vào mặt của Khanh khờ nghe vang vọng. Phải, thằng tiền vệ nọ đã ma lanh khi sút ngay giữa khung thành nhưng Khanh khờ vẫn xuất sắc bắt đúng hướng. Tuy nhiên do trái banh đi quá căng, nó đã vuột khỏi tay Khanh khờ đi thẳng vào mặt nó với lực khủng khiếp.

– Khanh, có sao không mày?

Tôi vội chạy đến đỡ thằng Khanh giờ này đang nằm ôm mặt sau khi cản phá thành công quả bóng.

– Nước… lấy tao nước…

– Nhanh lên tụi bây, ai có nước đá cho thằng Khanh một tí này!

– Đây đây, em có chai nước suối lạnh còn dư này!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 3

Số ký tự: 0