Phần 165
2021-07-20 02:36:00
Chút sau thấy gã đã vứt điếu thuốc, Phương ra đứng ở cửa sổ kế gã, tụi nó qua trả xe, có chuyện phải không anh
Gã trầm ngâm chút rồi gật đầu, Hương nó không nói ý kiến, nhưng nó nghĩ em không nên trở lại với anh ta nữa, nó nghĩ em trở lại em sẽ khổ, gã không nói rõ, nhưng cũng không nói dối, bạn thân với người yêu va chạm, chuyện cũng không phải dễ nói ra, vì chưa biết Phương sẽ quyết định thế nào, nói ra mà cô còn muốn quay lại với thằng kia, thì Hương và cô sẽ xích mích, còn dĩ nhiên thằng kia thì không dám nói rồi, chuyện như vậy nó kể cho ai nghe thì mới là lạ
Phương thở dài, thật ra em cũng không hoàn toàn nghĩ về anh ta nhiều, tình cảm mà phải phòng thủ nhau, cân lên đặt xuống thì cũng không phải là cái để mình thấy an toàn mà hi sinh hết cho nó, rồi Phương kéo cái ghế lại, cô ngồi xuống kể cho gã nghe từ đầu, tới những kỉ niệm giọng cô cũng nghẹn ngào, gã ngồi lên bệ cửa sổ, quay lưng lại Phương, gã biết không nên nhìn Phương lúc này, vì sẽ làm cô khó nói ra hết, mà nói ra được, là mình đã tự mình đối diện được với sự thật, Phương đã bắt đầu được, nên phải để cô thoải mái
Phương kể xong thì cô lặng lẽ úp mặt vào bàn tay khóc rưng rức, gã lấy cái khăn mặt nhét vô tay cô rồi lên giường nằm, em khóc đi, khóc xong sẽ thấy đỡ hơn
Chút sau Hạnh nhắn tin kêu gã lên yahoo, gã mở nick nằm chat với 2 cô, hôm nay Hạnh cũng còn chấn động tinh thần quá, cô quên… Tuần tra kiểm soát gã như hai đêm qua, gã cũng thở phào, Phương ngồi như hóa đá thế kia, không lẽ đuổi cô đi ra, mà xoay cái máy tính lòng vòng cho Hạnh nhìn quanh phòng như mọi khi, cũng không kêu Phương tránh đi được.
Chút sau Phương vào toilet rửa mặt tỉnh táo rồi cô lại ngồi kế gã, có gì vui mà anh cười hoài vậy, coi ké anh chát với tụi nó coi, em không muốn nghĩ nữa, chuyện cũng thế rồi, nghĩ nữa làm gì, mà sao anh quen Hạnh vậy, kể em nghe được không, nói gì cho em vui đi, nghĩ chuyện buồn hoài mệt quá
Gã vừa chát vừa kể cho Phương nghe, biết cô không biết chuyện dính cả Hương, gã cũng vờ đi luôn, gã kể thật nhưng không kể hết
Nhưng sự đời, muốn người ta không biết chẳng thà mình đừng làm, gã không nói.. Thì Hương nói, gã đang chat, Phương đang nhìn thì trên màn hình hiện lên dòng chữ “thằng dâm dục, tao nhớ mày lắm, mày có nghĩ tới không”
Phương đọc xong, cô đang cười thì mở to mắt nhìn qua gã, rồi nhìn vô webcam của Hạnh, thấy Hương ngồi trước màn hình, hai tay Hương nhúc nhích, làm Phương biết Hương là người nói câu đó, chứ không phải Hạnh
Cô nhìn gã, rồi nhìn Hạnh và Hương trong màn hình, vụ này là sao anh, con Hương… Nó nói gì vậy, thằng dâm dục… Là anh hả, cô cười ha hả
Gã cười thầm trong lòng, nhưng làm bộ nghiêm trang, thì là vậy đó, anh với Hương cũng có… Chuyện qua lại một chút
Phương cười lớn lên, một chút, em là em anh nhưng đâu phải con nít đâu, vụ này.. Việc này… Không bình thường nha, mà hai con nhỏ đó cũng chịu vậy hã, cho thằng dâm dục như anh… Vô nhà ở chung hả, Phương cười hắc hắc, ha ha, thằng dâm dục, tao nhớ mày lắm, mày có nghĩ đến không, cô nhái giọng Hương, giả tiếng y như âm thanh mà Hương hay nói, cô làm dĩ nhiên giống, 4 năm cùng ăn chung ở chung mà
Gã thẹn quá hóa cười, gì mà bất thường, cuộc sống này bây giờ những cái bất thường đã là bình thường, còn những cái bình thường thì đã thành ra… Bất thường rồi em ah
Phương cười tý rồi mệt quá, cô nằm xuống rồi im lặng, cô đang tập trung lý giải cái vụ.. Hai con bạn thân của cô cùng là tình nhân của gã, rồi tụi nó ở chung nhà nữa, cô bắt đầu thấy nhức đầu
Gã vẫn vô tư chit chat cùng hai người tình, chút sau lại cười ha hả lên khi nghe Hương nói bậy
Phương nằm dưới tấm nệm của cô, tý sau nghe gã nói em nằm sát xuống đất nghe, anh mở wc đây, em ló đầu vô khung hình là chết cả đám đó.
Phương cười khanh khách, anh cũng biết sợ sao, mà em hỏi thật, anh sợ con Hương hay con Hạnh
– Anh sợ Hạnh, sợ thiệt tình, chứ Hương thì không sợ, con Hạnh bạn em nó nói ít làm nhiều, nên anh mới sợ, gã cười ha hả rồi trả lời, Hương thấy dữ vậy chứ thoáng hơn Hạnh mà, em hiểu nó mà
– Rồi ngủ làm sao, 3 đứa tụi anh gom vô hay sao, vụ này vui hén, mà cũng… Bất thường.
Rồi thấy gã tập trung chat, cô không hỏi để phiền gã nữa, cô nằm im lặng ngẫm nghỉ chuyện của mình, rồi thấy buồn và đau đớn tiếp, chút sau cô nhớ lại câu hồi nãy gã nói, bây giờ những cái bất thường đã trở thành bình thường, và ngược lại, thì cô thấy chuyện Thuấn mạt sát cô nặng nề như con cave khi cô đi làm cùng gã, âu cũng là cái liễn, nó cũng bình thường thôi, trong cái xã hội mà đa số sống vì tiền này, cô bị Thuấn ghép chung vào, tình ngay lý gian, cũng có cái lý của nó. Suy cho cùng Thuấn cũng nghĩ theo nếp nghĩ của xã hội, cũng là vườn rau nào thì có loại sâu nấy thôi.
Phương thở dài khi nghĩ đến cái phạm trù bất thường và bình thường đổi chỗ cho nhau trong câu nói của gã, cái gì là bình thường cho 1 con người và 1 xã hội nhỉ, cô nghĩ đơn giản thôi, là có công ăn việc làm, cơm ăn áo mặc, con cái được học hành. Là con người được sống ngay thẳng với nhau, người tốt được đề cao, kính trọng. Kẻ xấu bị lên án, trừng phạt. Người dốt học người giỏi, kẻ gian sợ người ngay.. Đúng, đó là những chuyện đơn giản bình thường trong cái truyền thống cư xử từ ngàn xưa của dân tộc, nó được hun đúc và gìn giữ qua các thế hệ bằng những câu chuyện cổ tích, bằng những truyền khẩu giữa người đi trước với người đi sau. Thế mà bây giờ người ta nhan nhản tôn vinh những cái bình thường.. Một cách rất bất thường, như có ai kia chụp hình một anh công an đưa một bà già qua đường, chuyện giúp người già này cô cũng làm hoài chứ gì, nhưng cô làm thì không ai nói gì, nhưng anh công an thì người ta xúm vào khen, làm như chuyện công an giúp dân nó đã trở nên.. Bất thường, chỉ khi công an hà hiếp dân thì nó là… Bình thường.
Mà đó là nói chuyện nhỏ nhoi hàng ngày trong cuộc sống, còn chuyện lớn hơn, chuyện xã hội, đất nước, thì cũng có những biểu hiện như thế. Một chuyện bình thường như chính quyền đàm phán thương thảo với dân thì có tiến có lùi, có được có thua. Thế nhưng tính kiêu ngạo cố hữu và tâm lý cậy thế cậy quyền làm người ta không chịu “thua dân” dù một li một tấc. Cho nên khi ông bí thư tỉnh Thanh Hóa chịu lùi trước tiểu thương Bỉm Sơn, một cách thừa nhận cái sai của chính quyền, được dư luận cả nước khen ngợi hết mực khi ông chỉ làm một việc đúng đắn bình thường trên cương vị của ông, đó là mình sai thì nhận sai, thế thì sao dư luận hoan hô, hay là vì đã từ lâu rồi chuyện chính quyền là luôn… Không sai, chỉ có dân sai đã là bình thường hay sao ấy. Cũng như một ông bộ trưởng, không như nhiều vị bộ trưởng khác, ông đã can đảm nói lên một số “sự thật mất lòng” và cả… Đau lòng trong công việc điều hành bộ cũng được dư luận tung hô khá… Bất thường trong khi Phương thấy cũng là chuyện bình thường, một bộ trưởng mà không biết nói, không dám nói như thế mới là lạ. Thế nhưng ông được ca ngợi như một vị anh hùng, được gửi gắm rất nhiều niềm tin của dân chúng. Phải chăng như thế là “bình thường”?
Rồi đến những cái khác nữa, ví dụ nước mình, lúc nào cũng nghe người ta ra rả nói 4000 ngàn năm văn hiến, nói nhiều như nó là cái gì đó lạ lùng vậy, nhưng có 1 cái bất thường là bây giờ dù có hàng trăm ngàn tiến sĩ, giáo sư, vậy mà không có trường đại học nào nằm trong tốp 1. 500 Của thế giới hiện đại. Dân có khả năng đều đặn đưa con em ra nước ngoài du học, mỗi năm đổ hàng mấy tỉ đôla “mua chữ” cho con em ở nước ngoài, và chất xám bị người ta hớt váng thảm hại. Tại sao cái bất thường này người ta im đi, như là nó là một chuyện bình thường tất lẽ dĩ ngẫu vậy, rồi tung hô cái 4000 năm bình thường ai cũng biết nhiều như thế để làm gì
Thế nên nằm nhớ lại những cái mà gã nói và nhớ lại thực tế cuộc sống, Phương không còn lạ khi Thuấn cư xử với cô như vậy nữa, cuộc sống bây giờ người ta sẵn sàng chém chết nhau và ngồi tù vì 1 ánh mắt lướt qua, một câu nói không thuận tai, thì chuyện anh ta cậy mạnh, cậy giàu mà mạt sát cô tàn tệ cũng có thể lý giải được, hay trước mắt cũng như chuyện gã quen 2 con bạn thân và cùng thương yêu tụi nó, rồi tụi nó cùng yêu thương gã công khai trước mặt nhau và có lẽ dư luận nữa, âu cũng bình thường thôi, bình thường theo.. Cái quan niệm bình thường của một xã hội bất thường.
Phương hiểu được cái bản chất vấn đề rồi, cô không còn đau đớn về chuyện bị Thuấn mạt sát xúc phạm nữa, còn buồn thì có, biết là mạt sát nhau đến đó rồi, không quay lại như xưa được nữa, cô phải buồn chứ, nằm ngửa lên trần nhà, tý sau quay qua thấy cái máy tính còn mở, mà gã nằm gục trên đó ngủ, cô thấy cũng ngồ ngộ khi gã không có tý gì sàm sỡ với cô từ lúc kéo cái nệm qua đây, cô thắc mắc tự hỏi, trai đơn gái chiếc hơ hớ ngủ chung phòng mà không có gì, thế là bất thường hay bình thường vậy nhỉ? Rồi sao mà Hương gọi gã là thằng dâm dục nhỉ, nếu đúng gã là thằng dâm dục, thì việc gã để yên cho đứa con gái trẻ trung hơ hớ như cô nằm đây, là bất thường hay… Bình thường
Ngày 24/09/2009
Lão tam ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của lão, nhìn qua khung kính cửa sổ ra sân. Thấy mấy con mèo con mà công ty nuôi để chống chuột đang nằm sưởi nắng, lão cảm nhận sự yên bình đang trở lại sau những ngày sóng gió. Tối hôm qua, lão và anh 4 đang ngồi với nhau thì Thu Yến gọi, báo cho lão và anh 4 biết thượng tá A tường thuật lại là chuyên án rượu giả đã được tổng cục cảnh sát rút vụ án từ công an Sài Gòn lên để điều tra thì anh 4 và lão cùng thở phào nhẹ nhõm, như vậy là qua được một truông, lão hiểu chứ, ở tầm tổng cục, nhiều người, nhiều vụ án sẽ còn phải lo, khẩn cấp hơn, quan trọng hơn, bức thiết hơn nhiều mấy chai rượu giả của lão, nhưng đó là cái được, còn cái mất là thượng tá A cũng lưu ý họ là trong hồ sơ tội phạm, nhóm già 4 đã bị lưu ý, có một số hành vi như chém người gây thương tích, hoạt động mãi dâm có tổ chức, rồi nghi vấn phá hoại tài sản… Tất cả đều có trong hồ sơ của ban chuyên án.
Lão tam nhớ lại lời anh 4 dặn dò lão về việc đã đến lúc chuẩn bị cho anh 4 một lượng tiền mặt kha khá, nhưng quy đổi hết USD, để anh và lão tứ chuẩn bị ra Bắc một chuyến, trước là thăm thứ trưởng Hai Hậu, sau là tìm hiểu để biết những đường lối chính sách mới trong vấn đề trị an và trật tự xã hội trong xu hướng sắp đến sau đại hội vừa rồi của trung ương đảng, cũng như anh 4 sẽ liên lạc với các thế lực ngầm ngoài Bắc, để chuẫn bị cho việc liên kết lại cùng tác động vào chính sách, nhằm tiến tới việc hợp thức hóa mãi dâm, để hệ thống có thể thu lợi nhuận lớn hơn, chứ không phải như hiện nay, làm mãi dâm lời bao nhiêu thì hết 50% phải cúng nạp cho hệ thống chống mại dâm, mà tiền đó ở đâu ra, cũng từ mấy cô gái mãi dâm ra mà thôi, nghĩ đến họ, lão tam cũng thở dài, đúng là một cổ hai tròng.
Lão tam biết việc kết hợp là cần thiết, vì lợi ích là chung, trải dài từ Nam ra Bắc, nên dù va chạm hay xích mích trong các hoạt động phe nhóm hàng ngày, nhưng chắc chắn những tay đầu sỏ sẽ liên kết và ngồi lại với nhau, vì phía sau 1 phe nhóm xã hội đen mạnh đều có cái bóng của một quan chức có cỡ nào đó, và hai là tiền, cuộc vận động này không phải là một chạy án đơn thuần với 1 cơ quan bảo vệ pháp luật nào đó, mà là chuyện… Ban hành hẳn 1 đạo luật, mà tiền khởi của nó là cơ quan quản lý chuyên ngành đầu tiên phải đệ trình ra là bộ công an, vì lão hiểu cái quản lý của nhà nước này, nó khác với quy luật tiến bộ, là lẽ ra xã hội phát triển đến đâu, nhà nước nâng tầm quản lý của mình lên đên đó, còn đằng này thì nhà nước quản được đến đâu, thì cho xã hội mở ra đến đó, thế nên nước mình mới chậm tiến, giống như đứa con nít bị cho mặc một cái áo bằng sắt, chừng nào có cái áo mới rộng hơn, thì… Bố mẹ cho nó được phép mập ra, lớn lên, ba mẹ quản lý kiểu… Ngược như thế nên đứa nhỏ èo uột chậm lớn là như thế.
Đang ngồi lên danh sách những khoản có thể ngắt ra trong hoạt động vận hành hàng ngày của tổng công ty và các chi nhánh, cơ sở, công ty con bên dưới thì dt lão tam reo lên, thằng Hùng báo là nó đang lên văn phòng, hôm nay nó có chuyện… Quan trọng bàn với lão
Cúp máy thằng Hùng gọi, lão tam suy tư tính toán. Chuyện nó lập quân và nuôi quân, ba nó giao cho lão xử, nhưng mấy hôm nay bận rộn.. Chạy án, chưa ai nhìn ngó gì đến, thôi thì hôm nay sẵn có nó, mình nói chuyện với nó luôn cũng tốt. Dù anh 4 không nói, nhưng lão hiểu là anh cũng không xử nặng nó làm gì, vì là con anh, hai là nó cũng chưa làm gì bậy bạ nghiêm trọng, và ba là dạo này nó ngoan lắm, chiều hết giờ làm là nó chở con Vân lên tổng bộ, rồi con Vân lo cơm nước để hai đứa nó và anh 4 cùng ăn với nhau, một điều làm anh 4 cảm động và bất ngờ. Cũng phải, lão hiểu anh 4, cùng thế hệ mà, cái quây quần của con cháu, cái quan tâm chăm sóc của chúng, là một niềm động viên an ũi lớn của tuổi xế chiều, mà bọn lão thì dù là đại ca giang hồ, cũng chỉ là những con người đang bước vào tuổi xế bóng mà thôi
Thằng Hùng nó ghé qua phòng kế toán ngó con Vân cười một cái rồi mới bước vào văn phòng lão tam, kéo lão ra khỏi cái trầm tư suy tính, thấy lão nhìn nó cười, nó cũng không nói gì, kéo ghế ngồi phía đối diện lão, cách một cái bàn
– Tao cũng đang tính kiếm mày mấy hôm nay, mà bận quá, hôm nay vụ rượu giả xong rồi, sẵn mày lên, cũng tốt
– Vụ đó sau rồi chú, cháu cũng có nghe công an điều tra, nhưng không rõ, chú biết quy định của ba cháu mà, việc ai người đó biết, cháu hỏi thăm nhưng cũng không ai nói, dù cháu là… Con ổng, nó vừa nói vừa cười, nhưng nó cố ý để lộ ra sự chua chát một chút, nhưng chỉ một chút thôi, không mang nhiều sắc thái bất mãn như hồi xưa
Dạo này thằng Hùng nó trở nên già dặn và sâu sắc, cũng do anh Vũ chĩ dạy nó sau những lần nó vả anh Vũ đi nhậu, đi café, đi ăn chơi hàng ngày, dần dần nó thấy ông anh người yêu nó đúng là già dặn, nó càng tin cậy và yêu quý hơn, nội cái vụ anh Vũ kêu nó và con Vân chiều chiều ghé về tổng bộ nấu cơm cùng ăn với ba nó và 2 con bồ trẻ của ổng, làm ba nó vui quá mà
– Mày chua chát cái gì, ba mày quy định thế là đúng, tao, lão nhị, ba mày, rồi giờ là lão tứ nữa, ai cũng có vợ, có con, có anh em dòng họ thân tín, chuyện của hệ thống, cả một đống đó mà nhiều chuyện, mà bu vô hỏi, rồi anh em ở dưới sợ mất lòng ông này bà kia rồi nói ra, thì còn gì là bí mật với ai, ví dụ như thím mày, vợ tao ấy, bả gặp lính lác, bả hõi cái này bả tò mò cái kia, tụi nó sợ bả ghét tụi nó rồi đưa hơi qua tao thì tụi nó khổ, nên bả hỏi gì tụi nó nói nấy, rồi bả ra chợ, ra quán sá, về bà con họ hàng bả kể lung tung ra thì ai chết, ba mày và tụi tao chết chứ ai, ba mày chết thì mày còn ngồi đó mà chua chát không, hay mày chết theo. Từ lâu rồi ba mày đã nghiêm lệnh, mà ngay cả lúc má mày còn sống cũng phải chấp hành, đó là cấm tiệt vợ con của mấy ông sếp sòng đi hỏi công chuyện làm ăn hay lên mấy công ty chơi. Mày thấy có bao giờ thím mày lên công ty này, hay xuống mấy công ty con mà ngồi lê đôi mách với nhân viên như người ta không. Một quan một vùng là đủ, nhiều quan quá, quan ông, quan bà, quan con, quan cháu… Thì khổ lính và dễ bại sự chứ làm được gì.
– Chú phân tích vậy con hiểu rồi, nào giờ có bao giờ ba con giải thích cho con nghe cái gì đâu, ổng ra lệnh là ra lệnh, xong là thi hành, không có vụ… Giải thích
– Thôi, mai mốt có gì mày không rõ, thì hỏi qua tao, giờ tao hỏi mày một chuyện, mày lập quân làm gì, bao nhiêu, tiền đâu mày nuôi, nói cho thật. Ba mày ủy thác cho tao điều tra đấy, tao biết cũng không ít, tao hỏi mày là để giúp cho mày đi đúng cách, với tao mà mày còn dấu diếm là mày chết
Lão cứng cựa với nó, chặn đầu nó, chứ thật ra lão có biết gì nhiều đâu, lão cười thầm trong bụng
Thằng Hùng như hóa đá khi công sức mấy tháng nay của nó có nguy cơ… Tiêu tùng, nhưng nó biết lão tam hỏi chứ chưa phải ba nó hỏi thì còn có đường binh biến được, rồi nhớ lại cái bài anh Vũ dặn nó tối hôm qua để lỡ lâm sự như hôm nay, nó thở dài
– Con làm vậy là vì.. Chú và con chứ vì cái gì, 25 thằng, tiền con dấu bớt khi nộp cho chú.
– Mày nói mày vì tao trong đó, mày vì tao thế nào, lão tam cười nhạt, hay là mày làm ba mày chửi cả tao, rồi ổng mới giao cho tao điều tra để ông… Xử lý. Lão giấu nó chuyện ba nó giao lão toàn quyền quyết định, cũng phải cho nó sợ chứ, lão biết vì bà vợ lão chiều nó, nên nó có sợ lão đâu. Không sợ nên nó mới lấy tiền dưới mũi lão đó thôi
– Ba năm nữa ba con nghĩ hưu rồi, chú tách ra riêng, nhưng chú tách ra bằng cái gì, chú có lính không, hay lúc đó băng của chú có chuyện, chú di nhờ quân của… Lão nhị, thằng Hùng nhìn thẳng vô mắt lão tam, nhớ lại câu Vũ dặn, nó nói y như thế
Lão tam cũng nhíu mày, thằng này nó nói.. Có lý chứ, đúng là lão có nghĩ đến cái đó, nhưng rồi lu bu quá, với lại không có người tâm phúc luyện quân như thằng Bình của lão nhị, nên lão cứ tạm gác lại, rồi công việc này nọ hàng ngày bận rộn, lão cứ lùi lại luôn. Lão dịu xuống, nhìn thằng Hùng, trầm tư suy tính
– Mày nói cũng phải, nhưng ba mày ổng biết rồi, giờ thế này đi, mày bớt quy mô lại, cần tiền nuôi quân thì báo tao, tao có tiền khác cho mày, tiền của hệ thống, mày đừng đụng vô nữa, nhiều tai nhiều mắt, mày hiểu ba mày mà, đâu phải tự nhiên mà ổng lên làm sếp sòng như hôm nay chứ
– Nếu chú nói vậy, con tính vầy, con sẽ nói với ba con là lúc này đang chiến với Lộc đen, con cần quân cận vệ và điều động cho mình, nên 25 thằng đó, con rút lại còn 10 thằng, không tăng nữa, còn 15 thằng kia, con giao qua chú, chú cứ nói với ổng là quân của chú, chú lập sẵn để sau này dùng, và từ 15 – 20 thằng thôi, không tăng nữa, con nghĩ vậy, còn con cũng sẽ hứa với ổng không chôm tiền của hệ thống nữa, 10 thằng lính của con, khi làm công vụ cho nhà, thì ổng trả lương, còn lại, con cho tụi nó làm xe ôm và cho vay thêm, con nuôi bằng cái đó. Sg này nhiều người cần vay tiền mà
Lão tam cân nhắc suy tính, rồi chút sau lão gật đầu, mày nói cũng phải, nhưng nhớ là quản lính cho chặt, kiếm ra một thằng đầu lĩnh như thằng Lành của lão tứ, thằng Bình của lão nhị, rồi giao nó quản, mày hiểu vì sao không, mày lãnh quân, mày hiểu vì sao cần phó tướng chưa
Thằng Hùng suy nghĩ chút, chắc là để nó coi quân phụ mình, mình đỡ mất công, phải không chú, và hai là nó rảnh hơn mình, nó luyện quân được
Lão tam nhìn nó, mày nghe đây, bởi vậy mày giờ đã hiểu vì sao ba mày không cho mày ngồi ghế lão tứ chưa, hai cái này nói là đúng, nhưng còn thiếu, cái cần nhất là có tầng nấc để làm gì, để khi có chuyện bể ra, trong mấy cái nấc thang đó, mày… Bẻ đi, giấu đi, thậm chí thủ tiêu 1 nấc thì người ta mới không có chứng cứ mà phăng lên đến lãnh đạo như mày, hiểu chưa, thôi, về xử lý như tao dặn đi, mà nhớ, từ giờ trở đi, có muốn làm gì, phải hỏi tao, đừng để chuyện hôm nay lặp lại, giờ còn gì nữa không
Nghe thằng Hùng nói nó xin vụ làm rượu giả, lão tam khoát tay, mày lo vụ lính ổn lại đã, rồi mình tính sau. Nó gật đầu như hiểu ra, rồi chào lão đi về
Lão nhìn theo nó, gật đầu hài lòng, thằng này hôm nay nói năng suy tính có mức độ, có cái sâu xa của đại cuộc, tốt rồi, chắc từ ngày quen con Vân, nó chín chắn hơn, qua năm mình đốc vô cho nó cưới là vừa, tốt cho nó mà cũng là xong trách nhiệm với chị 4 lúc lâm chung. Rồi lão quay lại đống sổ sách, anh 4 rút vốn lưu động ra 5 tỷ cho chuyến đi này ở Hà Nội, đâu phải là ít.
Lộc đen bước ra khỏi khu hành khách sân bay Nội Bài rồi vẫy chiếc taxi đang đậu gần cổng ra, mày chở anh về Khách sạn Hà Nội Horison. Thấy thằng taxi gật đầu rồi xách túi hành lý cất, lão mở cửa trước ngồi vào ghế tài xế
Lộc quay qua thằng tài xế khi xe đã chạy vào xa lộ Bắc Thăng Long – Nội Bài, quay kiếng xuống cho mát đi mày, rồi lão móc trong túi áo vest ra hộp xì gã, lão đốt một điếu rồi rít một hơi, thiệt đã, trên máy bay thì không cho hút thuốc, làm lão cũng khó chịu muốn chết
Hôm nay Lộc đen ra Hà Nội là để gặp một người rất quan trọng trong các mối quan hệ của lão ở trung ương, nếu nói là số một thì cũng không có gì sai, một vị thứ trưởng phụ trách mảng an ninh trong ngành công an, là cấp trên của Năm Kiên, thượng tướng Vũ Hoàng Cương, tức Hai Cương, thứ trưởng, nắm trực tiếp tổng cục an ninh nội địa, cấp trên trực tiếp của thiếu tướng Năm Kiên. Thực ra bữa nay Lộc đen đi Hà Nội cũng là có mấy việc, trước là thăm và cám ơn Hai Cương đã sắp xếp cho lão trúng thầu dù là.. Hồ sơ mời thầu chưa mở, trong dự án thi công công trình xây dựng trại giam T89 do Bộ Công An làm chủ đầu tư và bộ tài chính được phân công là tư vấn giám sát cho công trình theo phân công của chính phủ. Lẽ ra thì việc xây dựng công trình này thuộc về thẩm quyền của tổng cục hậu cần – kỹ thuật bên thiếu tướng Ba Vỹ – Lê Hoài Vỹ, nhưng Lộc đen cũng với tới được cũng là do ngày trước, khi thượng tướng Hai Cương còn nắm tổng cục hậu cần, thì Hai Cương đã cơ cấu sẵn cho Ba Vỹ sau này thay ông nắm tổng cục trưởng khi ông biết ông chuẩn bị lên thứ trưởng và sẽ chuyển qua nắm an ninh, nên giờ thiếu tướng Ba Vỹ và Hai Cương là cái giao tình cùng tiến cùng lùi, sống chết có nhau.
Trầm ngâm nhớ lại 5 năm trước, Lộc đen bật cười ha hả khi nhớ lại cái lần thầu thi công công trình trại giam T79 của Bộ Công An ở phía Nam, cũng vẫn là Hai Cương lợi hại, khi lần đó là giới hạn cuối cùng cho việc chạy lên cái ghế thứ trưởng của ông ta. Lúc đó Hai Cương còn là thiếu tướng, tổng cục trưởng tổng cục hậu cần như Ba Vỹ hôm nay, đã sắp xếp một ván cờ lợi hại để phanh phui ra vụ thứ trưởng bộ tài chính phụ trách khối xây dựng cơ bản tham ô, móc ngoặt với nhà thầu rút ruột công trình và cuối cùng đánh đổ luôn Ba Xuân và ông anh của ông ta vào thời điểm 20 tháng sau đó, khi công trình đã thi công gần hoàn tất, rồi Hai Cương, Lộc đen và một số ông anh khác chia nhau 10% giá trị công trình, rồi Lộc đen mỉm cười khi nhớ lại mình cũng qua mặt luôn.. Mấy ông anh trong quả đó, khi mà lão dùi thêm 5% nữa mà không ai hay biết. Và ván cờ đó lợi hại, nó gây một tiếng vang ở trung ương đến nỗi khi bình xét cái ghế thứ trưởng, khi các quan hệ đồng tiền và thế lực đã trở nên quân bình và ngang nhau giữa các ứng viên, thì chiến công khui ra vụ tiêu cực của tổng công ty Thiên Vũ bắt tay với thứ trưởng Ba Xuân qua mặt Bộ Công An đã như hòn đá nặng ký, làm quả cân lệch hẳn về phía Hai Cương, và thế là ông tổng cục trưởng tổng cục hậu cần qua mặt các ông tổng cục trưởng các tổng cục trọng yếu khác như tình báo, an ninh đối ngoại, an ninh nội địa… Để ngồi vào cái ghế thứ trưởng. Và lúc đó, Lộc đen lại hồi tưởng tiếp, từ thiếu tướng, Hai Cương được nâng tầm lên trung tướng, vì quân hàm nó tương xứng với cái ghế ngồi, rồi vì tiền của Lộc đen âm thầm rút ruột mấy công trình khác nữa bơm cho, và khả năng xoay xở của Hai Cương nữa, nên sau khi lên trung tướng một thời gian, thì Hai Cương được trung ương phân công nắm tổng cục an ninh, và thăng lên thượng tướng, như một tín hiệu ngầm cho cái ghế bộ trưởng nay mai, khi mà đồng chí đại tướng bộ trưởng đương nhiệm, sẽ về lại ban tổ chức trung ương, sau một thời gian được Bộ Chính Trị phân công qua nắm lãnh đạo bộ công an, cũng là để dẹp đi hiện tượng phe nhóm đấu đá, khi mà ứng cử viên số 1 thời đó là vị thứ trưởng thường trực đã bay ghế vì… Băng nhóm Năm Cam báo hại. Lộc đen cười mỉm mỉm nữa, khi hình dung ông anh của lão nếu trúng bộ trưởng kỳ này, thì đương nhiên sẽ được cơ cấu vào Bộ Chính Trị, thì nước lên thì thuyền sẽ lên, lão sẽ còn.. Ngon nữa.
Chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn Horrison Nội Bài, Lộc đen vào nhận phòng rồi thay đồ trong một trang phục hết sức bình dân, như một trưởng giả học làm sang với chiếc quần đùi, áo may ô, túi ruột heo đeo kè kè bên hông, cặp kiếng râm che mắt với cái nón kết sùm sụp che bớt khuôn mặt, lão ngoắt chiếc taxi khác rồi kêu nó chở lão ra đường 5 đi Hải Phòng, hôm nay ông anh hẹn trưa nay ăn cơm với lão ở một căn nhà riêng của một tay… Đệ tử của ông ngoài đó. Thấy ông anh thận trọng như thế, Lộc đen càng yên tâm, vốn dĩ lão cũng là người đã mấy lần lên báo nhận bằng khen doanh nhân tiêu biểu, còn ông anh thì đương quyền như thế, ai mà không biết, mà cái chuyện một anh doanh nghiệp làm thầu xây dựng tư nhân lớn ở Miền Nam mà ra Bắc ăn cơm cùng một ông thứ trưởng 1 ngành quan trọng, mà ngành đó lại là ngành đang có công trình ngàn tỷ sắp đầu tư xây dựng nữa thì họa may con nít mới không hiểu bản chất cuộc tụ hội là gì.
Thấy chỗ hẹn hiện ra từ xa còn cách gần 500m, Lộc đen kêu thằng taxi dừng lại, lão tà tà đi bộ đến rồi bấm chuông. Chút sau lão thấy cái miếng thiết che cái cửa tole kín mít hé lên, rồi có tiếng ah khe khẽ, Anh Lộc đến rồi anh Hai, rồi cánh cửa mở ra trong tiếng xủng xoẻng của chìa khóa, bước vào sân, sau hai lần cửa gỗ đóng mở nữa, thì lão bước vào một căn phòng nằm phía sau của khu biệt thự, rôi thấy trên ba cái ghế salon bao quanh 1 gốc cây to tướng đẽo thành hình cái bàn là ba người đàn ông trạc tuổi 55 – 60 đang ngồi, trong đó người đàn ông cao lớn, tóc cắt ngắn chải kiểu 7 – 3 trong trang phục âu phục giản dị nhưng sang trọng, đang ngồi thủ tịch là người mà Lộc đen hẹn gặp, thượng tướng Hai Cương, thứ trưởng phụ trách an ninh của Bộ công an.
Đợi Lộc đen ngồi vào ghế số 4, rồi Hai Cương chỉ tay qua bên phải, đây là anh Ba Vỹ, em của anh bên tổng cục hậu cần của bộ, còn đây là anh Thiện, em cũng quen sau vụ Ba Xuân đó, nên khỏi nói lại
Dù Hai Cương không nói, nhưng Lộc đen cũng biết ông Thiện chứ, lần trước sau khi Ba Xuân sập thì Thiện lên thay chứ ai
Những lởi xã giao qua lại, thiếu tướng Ba Vỹ tổng cục trưởng hậu cần thì hôm nay Lộc đen mới gặp, nên xã giao nhiều chút, còn lại thì Hai Cương và Sáu Thiện thì thân quá rồi, cũng sau vụ Ba Xuân mà thân với Sáu Thiện chứ đâu
Chút sau nữa thì Hai Cương lên tiếng, Ba Vỹ, em thay mặt Bộ chủ trì công trình T89, giờ cái gì cần dặn dò Lộc thì em nói ra,
Thiếu tướng Ba Vỹ nâng ly rượu pha tiết rắn hổ mang lên uống cạn, rồi gắp một miếng rắn hổ nướng muối ớt ăn xong thì anh chầm chậm lên tiếng
– Những chuyện hồ sơ dự thầu gì đó thì mình không nói, chắc anh Lộc đây cũng biết rồi, em không nói lại, giờ thế này, các anh em ở trên trong kỳ này lưu ý em ngoài chuyện bỏ thầu giá thấp ra, họ còn lưu ý là chọn xét nhà thầu thi công theo kỹ thuật Châu Âu, vì dạo này mấy công trình vốn ngân sách thi công theo kỹ thuật Trung Quốc thì dư luận cũng phản đối quá, đó là hai cái lưu ý quan trọng nhất của công trình, mình lưu ý anh Lộc như thế, tuy là lần đầu mới gặp anh, nhưng em cũng như anh, cùng là em anh Hai, nên hỗ trợ nhau thôi
– Thi công kỹ thuật Châu Âu thì khó mà rẻ được, Lộc cười hềnh hệch, mấy ông anh ra bài toán khó cho thằng em rồi
– Lộc mà kêu khó thì anh biết chơi với ai đây, Hai Cương cười ha hả, đâu, động não đi, chú làm sân sau của anh lâu nay, lão làng cảnh giác như Ba Xuân ngày nào mà chú còn tiễn cho về vườn, mà giờ kêu khó, khỏi phải nghĩ, chú có hướng thì cứ nói ra
– Em nghĩ thì được, nhưng phải có cái gật đầu của anh Sáu Thiện và anh Ba Vỹ nữa mới được
– Chú cứ nói, mình làm công trình trọng điểm mà chủ đầu tư, tư vấn giám sát và nhà thầu không… Ăn ý thì sao mà công trình.. Đạt chất lượng chớ, thượng tướng Hai Cương chậm rãi nói
– Thế thì bổn cũ soạn lại vậy, em thì cũng thi công với kỹ thuật Trung Quốc từ lâu nay, nhưng biết đây là yêu cầu mới, em chuẩn bị vẫn được, bỏ giá thấp cũng được, nhưng trúng thầu rồi, em làm giá vài đợt cho giá vật tư lên, sau đó.. Căn cứ trên giá vật tư thị trường biến động là do khách quan, điều chỉnh tổng dự toán lên, thì sau đó phải nhờ đến anh Ba và anh Sáu ký giúp mới được
– Thế được rồi, thứ trưởng Sáu Thiện lên tiếng, cứ như vậy mà làm, ai sao mình vậy là được, nhưng dặn ông Lộc, lúc này là lúc sắp bầu bán cho một loạt các ông anh ở trên, nên ông làm sao thì làm, phải kín và khéo, qua năm là một loạt ông anh về và một loạt ông anh khác lên, nên năm phe bảy phái soi dữ lắm, ông làm phải kỹ, đừng để khó cho anh em, mình làm ăn lâu rồi, chỉ lưu ý ông bận rộn thì bận rộn, nhưng phải nhớ cái vụ qua năm bầu bán.
Nghe thượng tướng Hai Cương và thiếu tướng Ba Vỹ cũng ậm ừ tán đồng ý kiến của thứ trưởng Sáu Thiện, Lộc đen hiểu chứ, ba lão nhắc mình có rút ruột thì rút cho khéo và kín, nhưng còn có ý phía sau nữa, là qua năm bầu bán cán bộ, họ cũng cần tiền, nên ý khác là… Công trình này, ăn.. Dày hơn để chia nhiều hơn, để còn có tiền mà chạy cái này cái kia.
Thượng tướng Hai Cương thấy Lộc đen gật đầu hiểu ý, ông quay qua hỏi Sáu Thiện và Ba Vỹ còn gì dặn dò Lộc đen nữa không, thì họ hiểu đã đến giờ Hai Cương tiếp riêng Lộc đen, họ nâng ly uống với nhau tạm biệt rồi hai người ra về trước
Đợi cánh cửa phòng đóng lại xong, Lộc đen nâng ly mời Hai Cương lần nữa rồi vào đề
– Như anh dặn, em đã thông qua đại tá Tám Vương mà tiếp cận thiếu tướng Năm Kiên, chứ không lộ ra anh cho Năm Kiên biết, giờ cũng khá ăn ý nhau, Năm Kiên cũng nhiệt tình với mình
– Vậy là tốt rồi, còn chuyện thằng Vũ trợ lý tuần này ra đây, nó nói trong đó bắt đầu va chạm với Sỹ Hùng phải không, Năm Kiên giúp gì được cho chú không
– Khó anh ah, không phải Năm Kiên và Sáu Ninh không nhiệt tình, mà là cánh già 4 chơi kỹ, cao tay ấn, rồi hình như họ tiếp cận cả với Tư Văn, nên chuyên án đó giờ Tư Văn rút về tổng cục cảnh sát phía Nam làm, không cho Sài Gòn làm nữa
– Có chuyện đó ah, thượng tướng Hai Cương gật đầu, chút sau ông trầm ngâm tính toán, thế này nhé, chuyện già 4 là chuyện băng nhóm xã hội đen, thuộc phạm vi của cảnh sát, nên Năm Kiên kiêm hai chức thì giúp mình trên cương vị là giám đốc sở công an sài gòn thì phạm vi nó hẹp. Còn bên tổng cục an ninh thì nó trái tuyến, vì bên mảng tội phạm xã hội là phạm vi của trung tướng Hai Hậu, thứ trưởng phụ trách cảnh sát. Giờ thế này, tôi sẽ đưa ông đi gặp bên ban nội chính trung ương và ban bí thư trung ương, ông trình bày cho khéo léo, mình vận động ban nội chính và ban bí thư ép Hai Hậu từ trên xuống, giục khối cảnh sát ra tay, thì Tư Văn cũng phải nghe theo và hành động thôi. Mà Hai Hậu thì qua năm về hưu rồi, nên dù ông ta có triệt băng già 4, thì chiến công đó với dư luận thì ông ta lãnh, nhưng.. Thành tích thì ban nội chính và ban bí thư sẽ tính cho tôi, mà xét duyệt ghế bộ trưởng, thì ý kiến của ban bí thư là quan trọng nhất trước khi bộ chính trị phê chuẩn, thì tôi cũng thuận lợi mà chú cũng thuận lợi, chú hiểu chưa, đó là cách tôi giúp chú giải quyết già 4 tận tình đó
– Cũng là cuối cùng anh Hai cao kiến, thâm mưu viễn lự, thằng em không nhìn ra được
– Lộc hiểu vậy là được rồi, giờ chú về chuẩn bị quà cáp rồi chuyển cho con Bích, chiều nay nó đi chơi với chú, chú đưa nó là được, còn chuyện còn lại tôi tính, nhớ là tuần sau tôi và Sáu Thiện với Ba Vỹ vào làm thủ tục mở thầu, chú tuyệt đối không liên lạc trước, chờ tôi gọi thì gặp, còn lại Ba Vỹ và Sáu Thiện hôm nay dặn cái gì, chú chuẩn bị chu đáo là được
Lộc đen uống ly rượu tạm biệt với Hai Cương rồi ra khỏi nhà bắt xe về lại Hà Nội.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro