Phần 164
2021-07-20 02:36:00
Tới nhà bạn trai Phương, thấy anh ta đang mặt mày hầm hầm ngồi trước cửa nhà, Hạnh vẫy tay cho anh ta ra, cô nói anh ta cho cô đưa xe dùm cho Phương, thì anh ta hất hàm hỏi, tụi mày là gì của con đĩ và thằng chó kia mà rảnh rang đi lo chuyện tụi nó vậy
Phương nằm lặng lẽ khóc, cô buồn không phải vì chuyện tình cảm có nguy cơ tan vỡ, mà cô buồn vì tủi thân mình. Từ ngày vào Sài Gòn đi học đến giờ, cô cố gắng tồn tại và vươn lên ở SG hầu tìm cho mình một lối đi, một tương lai, rồi cuối cùng cũng vì những chuyện tình cảm, cái thứ chán ngấy nhất mà Phương không muốn sa vào khi mình còn trẻ. Ngày xưa 4 đứa sống chung, Hạnh và Hương còn có yêu đương, mà Hương thì không nói, sau chuyện chia tay Hoàng thì nó sống với những toan tính là chuyện khác. Còn Hạnh cũng dính vào một chuyện tình cảm tuy không xấu nhưng cũng chẳng có gì hay ho, nên Phương sống khác đi, cô không khép kín như Hạnh, nhưng cũng không thoáng như Hương, cô cũng giao lưu bạn bè, sống cởi mở để vui và có quan hệ này kia, nhưng không muốn dính vào tình yêu trước khi cuộc sống tự lập của cô thấy ổn. Chính vì thế mà sau khi vào SG đến giờ, cô vẫn tránh xa những thứ gọi là tình cảm gái trai, rồi có những ngày khi cô cảm thấy mỏi mệt với nỗi cô đơn của phận người lang thang đất khách thì gặp Thuấn, người đồng hương và là người yêu của cô bây giờ, anh ta cũng tương đối thành công và có 1 gara sửa chữa xe cộ và có nghề buôn bán xe hơi xe máy cũ, có nhà riêng, thì cô cũng tặc lưỡi đồng ý khi thấy anh chàng đeo bám mình nhiệt tình và thành thật, nên cô cũng yêu và sống đàng hoàng với anh ta. Nhưng cái căn cớ ngày hôm nay cũng là do anh ta thôi, do cái truyền thống sống thủ rặc miền trung của ba mẹ anh ta, dù đã di cư vào Nam lập nghiệp, vẫn mang theo nó vào Sài Gòn. Cô hiểu, quê miền trung cô bão lụt quanh năm, nên tập cho người dân thói quen dành dụm và phòng thủ trước mọi chuyện. Thế nên khi anh ta dắt cô về nhà, mẹ anh ta sau khi hỏi thăm, biết ba mẹ cô ở quê cũng không khá giả, rồi cô còn 2 thằng em trai đi học, thế là bà ấy đã bảo cô chừng nào cô ổn định nghề nghiệp thì bà cưới dâu. Khi cô tâm sự với mẹ, mẹ cô cười, bảo không phải bà ấy tốt lành gì mà nghĩ đến sự nghiệp của con đâu, chẳng qua bà ấy lo cho con bà ấy cưới con rồi phải phụ con lo cho các em con thôi, bả sợ nhà mình xài tiền của con bả
Thế nên từ cái chuyện sống thủ của gia đình anh ta, Phương cũng hơi chán nhưng rồi cô cũng bỏ qua khi thấy anh ta đeo đuổi mình thật tình và cũng biết lo làm ăn, không cờ bạc trai gái rượu chè, nên cô đã trao cuộc đời con gái của mình cho anh ta, rồi anh ta mua cho cô chiếc xe đi làm, như một sự quan tâm của người chồng tương lai dành cho vợ sắp cưới, thế mà hôm nay anh ta mới lòi ra cái ích kỷ và phòng thủ, cô thở dài khi nhớ lại lời mẹ, thằng đó 36 tuổi, ở trong Nam có nhà riêng, có gara xe cũng khá, 36 tuổi mà chưa vợ, trong khi nó như con nói thì không rượu chè, cờ bạc trai gái hút sách, vậy sao đến giờ là 20 năm kể từ khi gia đình nó di cư vô, mà.. Nó chưa có vợ, con coi chừng còn có những cơn sóng ngầm phía sau mà nhiều cô gái trước con người ta thấy, người ta bỏ chạy đó.
Và giờ Phương đã hiểu ra bài học mà mẹ cô đã cảnh báo trước khi cô trao thân cho anh ta mà cô bỏ qua, giờ cô đúc kết lại, cái gì thơm ngon hấp dẫn sẽ không tự nhiên mà đến lượt mình nếu mình không mất công giành giật, đúng, Thuấn có đủ tiêu chuẩn để những người như cô, không mơ mộng cao xa như Hương lấy làm chồng, trừ ra 1 chuyện là… Sống ích kỷ, toan tính giống bà mẹ, và hôm nay mới lộ ra cái bản chất khinh người, cái khinh người của một tên nghèo khổ rồi có một chút may mắn giàu lên, nên nó vô văn hóa, coi khinh người khác.
Phương thở dài, cô khóc cho đời con gái cô đánh mất vào tay một kẻ cơ hội như Thuấn, hơn là khóc cho cái tình cảm đó, cái tình cảm khó mà nhiều được khi có một bà mẹ chồng tương lai tính toán chi li như mẹ anh ta, và nó ảnh hưởng vào con người anh ta, nên mới có chuyện.. So sánh mắng mỏ đòi xe đòi cộ kia. Mà đòi thì trả, cô cũng chẳng cần, giờ người cô còn không muốn giữ, giữ cái xe làm gì, để cho nó về mà sống với mẹ nó, muốn con dâu có sự nghiệp công việc ổn định để cưới, mà con dâu đi làm thì thằng con ghen tuông chửi bới sỉ nhục người ta, người gì mà tham lam đòi hỏi nhiều vậy.
Bên phòng mình, gã cũng đã bớt sốt sau khi ngủ được một giấc, rồi mấy viên thuốc và nửa tô cháo lòng đã giúp gã hồi tỉnh lại, gã đi qua cửa phòng Phương, chút sau khi không còn nghe cô khóc nữa, gã gõ cửa dù biết phòng không khóa, rồi chờ Phương mời vào thì gã vào, ngồi ở cái bàn uống nước trong góc phòng, lặng lẽ trầm ngâm
Chút sau Phương lấy khăn chùi nước mắt sạch sẽ rồi quay qua nhìn gã, cô nhoẻn miệng cười, anh đi qua ngồi cười em hả, bộ chưa thấy con gái khóc sao, mà khỏe chưa đó
– Thấy hoài chứ gì, có con gái anh đó, nó khóc toe toe hoài đó, gã cũng pha trò làm cô vui, thôi, nín đi, anh thấy khỏe rồi, gần đây có xe hủ tiếu mì hoành thánh ngon lắm, đi, ra đó ăn, rồi đi dạo hít khí trời đêm cao nguyên sau khi mưa, thú vị lắm
Thấy gã mặc cái quần kaki lửng ngang đầu gối và áo thun phủ ngoài một áo somi ngắn tay, Phương lấy bộ đồ bộ vải bông mà con gái hay mặc ở nhà rồi thay vào, cùng đi với gã
Hai đứa đi lang thang qua mấy dãy phố núi, dù lúc này mới 20h nhưng sau cơn mưa nên đường phố cũng vắng vẻ, trong cái không khí se se lạnh và thoáng đãng tinh khôi sau một ngày mưa dầm dề rỉ rả.
Chút sau ngó thấy quán hủ tiếu mì xéo bên kia đường, gã và cô đang đi qua đường thì có hai chiếc xe tải chạy đến nhấn còi inh ỏi, dù không có gì nguy hiểm vì hai đứa đã dừng lại, nhưng nghe tiếng còi xe, cô vẫn vô thức nắm tay gã, hai chiếc xe tải chạy qua rồi, mà không hiểu vì gã mới hết sốt, hay là vì cõi lòng cô lạnh giá, nên cô thấy tay gã ấm hơn tay cô, nó như sởi ấm cho cô, nên cô cứ nắm tay gã, hai đứa im lặng sóng vai đi tới quán mì
Hai tô hủ tiếu mì nóng hổi, và đúng như gã nói, thơm phức, bưng ra, rồi gã nhớ ra Phương thích ăn cật heo, gã bảo bà chủ trụng thêm cho 2 đứa chén cật, cứ chút chút gã lại gắp cật heo bỏ vô tô cho cô, rồi thấy cô cười, mà nét cười như có cái gì đó chua chát gượng gạo, gã thôi không bỏ cho cô nữa, mà thỉnh thoảng gắp vào đũa… Đút cho cô ăn. Miếng đầu thì Phương ngại ngùng cúi mặt xuống, nhưng thấy gã muốn làm mình vui một cách chân thành, cô cười lỏn lẻn rồi nhắm mắt thổi phù phù trong cái cười ha ha của gã, nhìn em kìa, cái mỏ chu chu ghét quá, rồi miếng thứ 2, thứ 3… Chén cật phố núi hôm nay Phương thấy ngon lắm
Ăn xong, thấy còn sớm, gã rủ cô đi uống trà tươi, rồi thấy cô tròn mắt, gã ah ra giải thích, là lá trà xanh người ta nấu ra uống luôn, hồi xưa trên này anh có quen 1 người bạn, lần nào lên đây cũng uống cả, mà anh chủ quán cũng thân nữa, nên.. Có nhiều lý do để ghé
Phương cũng thấy thích thú món uống lạ, huống hồ gì lòng cô rất buồn lúc này, về lại phòng khách sạn nằm giữa bốn bức tường, chắc cô điên mất, nên cô khoát lưng gã, mình đi đi anh.
Họ ghé vào một quán café nhỏ có vẻ cũ kỹ như chính người chủ tóc bạc của nó, rồi anh ta kéo ra một cái bàn gỗ lâu ngày lên nước bóng loáng, và một băng ghế gỗ cũng cũ y như cái bàn kia, gã gọi hai chén trà xanh rồi quay qua Phương, em biết anh thích cái quán này là vì sao không, vì nó cũng.. Xưa cũ như tâm hồn anh vậy
Anh chủ quán bưng hai chén trà xanh ra, rồi vì gã và Phương ngồi hơi khuất trong bóng tối hắt vào của cây bông giấy ngay cổng quán, nhưng làm anh thấy quen quen, nên anh kéo vai gã lại nhìn cho kỹ, rồi cười lên ha hả, Hùng, 5 năm nay mày mới quay lên nhỉ, vậy mà không chào anh mày nhé, vợ đấy ah, đẹp gái và có vẻ hiền nhỉ, rồi anh và gã chào hỏi, bá vai bá cổ nhau, rồi chút sau anh dãn ra, thôi, mày còn ở đây lâu không, 4 ngày nữa thằng em về, thế mai ra nhá, anh em tâm sự, giờ uống trà với vợ đi, kẽo nó phàn nàn ông anh này phá rối vợ chồng son
Phương tính đính chính mà cô chưa kịp nói gì thì anh chủ quán đã bỏ đi vô trong rồi, cô dịch người ra xa gã một chút, như sợ gã nghe người ta nói cô là vợ gã thì gã tưởng thật, gã quay qua ôm hôn cô vậy
Chút sau nghe gã hét vào trong quán, sư huynh, mở bài hát Quán Nửa Khuya nghe coi, quên cái gu hồi xưa rồi sao
Phương ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng hớp chén trà tươi ấm nóng, đắng đắng mà ngọt hậu trong cái không khí phố núi về đêm lành lạnh làm cô dần nguôi ngoai trong người, rồi thỉnh thoảng cô nghe gã hát khe khẽ theo bài hát
Quán nửa khuya đèn mờ theo hơi khói
Trút tâm tư vào đêm vắng canh dài
Quãng đời tôi tàu đêm vắng không người,
Vẫn lặng trôi..
Tôi là người tha hương đi bốn phương
Anh là người chinh nhân vui gió sương
Câu chuyện tâm tình vui theo khói bay, tay cầm tay…
Nói bạn nghe từ khi say viễn xứ
Gót chân in ngàn muôn lối sông hồ
Áo sờn vai tìm đôi mắt u hoài, bóng hình ai?
Hoa nào mà không phôi pha sắc hương,
Ân tình nào mà không gây vấn vương?
Lê đôi gót trên khắp chốn ngàn phương để tìm thương..
Phương nhìn qua dáng gã ngồi phía đầu kia cái ghế gỗ, một tay cầm chén trà, một tay đốt thuốc đưa lên miệng hút, nhìn cái đầu hơi ngửa lên thở những vòng khói trắng mờ, cô hiểu vì sao gã quên là cô đang ngồi cách 30 cm, phải, cô hiểu gã đã đắm chìm trong không khí của quán, của chén trà nóng ấm lòng người trong đêm lạnh giá, và như 1 lãng tử xa quê hương, trong lòng mang nặng một mối u hoài khắc khoải, rồi chút sau khi nhạc ngừng rồi, mà cô vẫn nghe gã hát khe khẽ tiếp tục
Quán nửa khuya bạn tôi chia tay nhé
Nhớ nhau chăng là mỗi lúc đêm về
Xiết chặt tay để ghi phút phân kỳ, tiễn người đi..
Sa trường anh lại đi vui gió sương
Sông hồ gợi trong tôi bao luyến thương
Tôi ghi nhớ giây phút ấy nào nguôi, bạn đường ơi…
Nghe gã hát đoạn đó mùi mẫn và như trùng hợp vào hoàn cảnh của họ, cô ngồi sát lại gã, bài hát thấm thía quá anh ah, giống như… Anh em mình vậy, em cũng nghĩ em không phải lính của anh, cũng không phải bạn gái anh, mà như một người bạn thân cùng đi với anh… Trong một đoạn đường đời, thì đúng hơn, có phải không anh
Gã cười dịu dàng với cô, phải đó, hôm nay em mới nghĩ ra sao? Nếu em không phải bạn thân đồng hành cùng anh, anh đâu có kêu em đi theo vào những chổ này làm chi, cái chỗ dành cho.. Mấy ông già như anh và ông chủ quán. Hồi đó anh hay lên đây, là ghé đây uống, cũng nghe đúng bài hát này, rồi chuyện trò tâm sự với ông chủ quán, có khi đến nửa đêm, mà nhanh quá, năm năm rồi. Mà Phương này, sau này mình không đồng hành nữa, em có nhớ anh như hai người trong bài hát không nhỉ, gã mỉm cười nhìn Phương
– Sao lại không, đêm nay em phải cảm ơn anh bạn thân của mình mới đúng, không có anh chắc hôm nay em điên vì Thuấn quá
– Chính vì có anh nên Thuấn mới điên, rồi làm em điên theo anh ta đó, cám ơn anh làm gì, anh là thủ phạm mà
– Thôi, nếu không có hôm nay, cũng có ngày sau và với một người khác thôi, anh chỉ là một hiện tượng để em lý giải cho cái bản chất, và hiện tượng mà, không có lúc này thì có lúc khác, không phải là anh thì cũng là 1 ai đó.
Phương thấy gã im lặng, cô cũng im lặng ngồi bên gã, lâu sau nữa, ngó thấy đã 22h, thôi mình về hén anh. Nghe gã kêu tính tiền, anh chủ quán ngồi đọc sách phía trong nói vọng ra, mừng vợ mới của mày, hôm nay miễn phí, mai ghé nhá, anh em mình tâm sự chuyện đời, 5 năm rồi, mày lại có gì hay thì mai ráng nhớ mà kể anh nghe nhé
Phương cười khúc khích, anh ơi, em là bạn thân, không phải vợ anh ấy
Thế ah, thế sao hồi nãy khoát vai tình tứ vào quán thế, rồi ngồi sát bên nữa, làm anh hiểu nhầm
Trên đường đi về với gã, cô tính gọi dt về nhắc thằng em có đi chơi đêm thì về ngủ sớm, thì nhớ ra hồi nãy mình tắt nguồn rồi vứt dt ở khách sạn, quay qua gã, anh cho em mượn dt đi, gã cũng nói hồi nãy anh không muốn mang dt theo, vì muốn đi thăm lại quán trà và bạn già xưa trong yên tĩnh.
Về đến phòng, gã thấy có một đống cuộc gọi nhỡ và SMS của Hương và Hạnh, gã đang tính gọi lại thì thấy Phương ló đầu vào phòng, anh, qua khiêng phụ em cái nệm coi, hôm nay qua nằm tâm sự với anh, chứ nằm một mình bên kia, ngẫm nghĩ chút chắc em điên quá, mai em bình tĩnh lại rồi… Ai về nhà nấy
Gã qua khiêng phụ cái nệm bên phòng cô về phòng mình, vừa khiên gã vừa tự nhủ, em nằm một mình bên đó thì hôm nay em điên, mà em qua ngủ chung phòng với anh thì anh điên. Rồi không khéo 2 con sư tử và cọp cái kia mà nó thấy dáng em trong webcam thì 4 đứa điên luôn. Mà thôi, mình điên vì bạn thân mình, cũng đáng chớ bộ, liều ăn nhiều, thủ thì sau này làm minh chủ, cái nào mà không có hai mặt của nó.
Thấy Phương nằm sấp trên cái nệm đặt dưới sàn nhà của cô, lấy laptop của mình vào internet giải trí, gã mở dt ra gọi cho Hương thì nghe tiếng khóc thút thít của Hạnh
Nghe Hạnh khóc, gã điếng người, gì vậy em, rồi hai đứa đang ở đâu mà Hạnh khóc, sao em không dỗ nó, gã lo cho Hạnh nên cật vấn Hương. Đang nằm viết email, Phương nghe Hạnh khóc, cô tính hỏi thì gã giơ ngón tay ra hiệu cho cô im lặng. Sực nhớ ra thân phận… Ngủ ké.. Bồ của nhỏ bạn thân của mình, Phương cười cười rồi quay vô, cô trầm tư chút rồi viết cho anh bạn trai cô một email dài
Gã nghe tiếng Hương giải thích trong đt, chuyện là như vầy này, Hương cười ha hả rồi giải thích trong tiếng khóc nhỏ nhỏ hức hức của Hạnh
…. Thấy thằng Thuấn đang cau có chửi bới, Hạnh nhíu mày nhưng cô cũng bấm tay Hương, kệ nó đi, hơi đâu mà trách người say và người ghen tuông mù quáng, rồi quay qua thằng Thuấn, cô dịu giọng, Phương nó nói anh đòi xe thì nó trả, còn chuyện tình cảm của anh với nó, nó bảo em nói lại là 5 ngày nữa nó về gặp anh, rồi có gì lúc đó nói chuyện với nhau, giờ anh đừng làm om sòm lên nữa, con Phương nó không làm gì có lỗi với anh đâu, anh đó có vợ con rồi, anh bình tĩnh đi, Phương nó không nghe máy là do nó không muốn gây với anh nữa, nó không muốn anh và nó đi đến chỗ… Không còn đường lui.
– Không làm gì mà tối qua tao dt thì con đĩ chó đó đâu có nghe máy, rồi hồi tối này nữa, thế là không làm gì sao không nghe máy, lúc thì tắm, lúc thì ngủ, còn ban ngày gọi thì nó bảo đi làm, gọi lúc đang có khách hàng làm nó lu bu, DM chúng mày bênh nó ah, chúng mày là đồng nghiệp cave của nó hay sao mà bênh nó, bênh nó để nó vừa cặp với tao vừa hốt thằng giám đốc đó chứ gì, tao nói cho tụi mày biết nhé, thằng Thuấn chỉ ngón tay vào mặt Hạnh, DM mày, mày nói con bạn mày sáng mai nó không về gặp tao thì bán xới về quê đi, ở SG này thì biết tay ông
Hạnh uất ức quá, em qua trả xe dùm anh, giờ anh có lấy hay không, Hạnh đưa chìa khóa xe cho nó
Hương đứng sau lưng Hạnh nhìn nó, coi thằng này làm gì, nó chửi nãy giờ hơi nhiều rồi, cô bắt đầu thấy mình nhức đầu với nó, cô mở dt lên, bấm một nút vô đó rồi cầm đt trong tay, cô kiểm tra cái ghi âm mà nãy giờ cô ghi khi nghe nó bắt đầu chửi
Thằng Thuấn dắt chiếc Luvias vô nhà nó rồi quay ra, nó chống nạnh, tao nói lần cuối cùng, mày về nói với con bạn mày sáng mai nó ra bến xe về SG ngay, tao cho nó đến chiều mai, mà nó không về gặp tao thì nó cút về quê luôn đi, DM lũ chó, toàn một lũ moi tiền đàn ông rồi vờ vịt, nó phun bãi nước miếng trước mặt Hạnh, chiều mai mà nó không gặp tao mà nó còn ở đây thì tao rạch mặt nó ra, cho nó khỏi đi làm cave nữa.
Hạnh uất quá mà không biết làm sao, Hương khóa cổ xe rồi đi vào, nắm tay Hạnh lôi lại, mình qua đường ngồi nghỉ đi, coi gọi dt cho con Phương, kêu nó về liền
Đi qua bên đường xong, cô bấm dt cho thằng Lương, em đón chiếc taxi xuống chỗ chị, kéo theo 4 thằng nhé, chừa 1 thằng coi công ty thôi, rồi cô báo địa chỉ cho Lương. Xong quay qua Hạnh, nào giờ mày chưa biết tao với thằng dâm dục lâu lâu đi đêm là làm gì phải không, hôm nay cho mày coi, giờ qua đường chờ tý.
Hai cô ngồi bên đường coi thằng khùng vì ghen kia chút chút móc dt ra gọi, Đường Bàu Cát rộng nên Hương ngồi bên kia đường chỉ thấy nó móc dt ra bấm gọi, rồi chút sau nó cúp xuống, miệng lép nhép. Xa quá nên Hương không nghe nó chửi cái gì, nhưng Hương biết nó gọi cho Phương mà bạn cô tắt máy nên nó không gọi được, nó càng điên lên, chút sau hậm hực đi ra đi vô, nhìn nó như con gà mắc đẻ, Hương mắc cưởi quá, cô cười khúc khích, rồi thấy Hạnh lạ lùng nhin cô, biết nó đang nghĩ mình là.. Con điên, cô cười cười, đợi tý
Chút sau chiếc taxi chạy xuống thả ra thằng Lương với 4 thằng lính, tụi lính riêng của cô bên công ty anh Duy, thấy Hương đang ngồi bên đường, thằng Lương kéo quân lại, Hương chĩ tay qua thằng Thuấn đang ngồi bên đường, nó bảo chị sáng mai cút về quê, hay là tụi em cho nó về quê đi, quê nó cùng quê mình đó.
Thằng Lương nó không nói gì, nó kêu 4 thằng kia, đi xa lên hướng trên, băng qua đường rồi vòng lại ốp lẹ nó vô nhà nhé, xong nó quay qua Hương, giờ tụi em qua nó thấy tụi em, nó chạy vô nhà cố thủ thì lu bu lắm, chị qua kiếm chuyện cho nó chú ý chị đi, Hương bèn đi qua đường, thằng Thuấn thấy cô, nó chửi Phương không được, nó chửi Hương tiếp, tý sau nó thấy có mấy bàn tay bịt miệng nó lôi nó vô lẹ trong nhà nó rồi trói nó lại bằng quần áo của nó. Xong Hương kéo Hạnh chạy xe qua đường, cô vô nhà thằng Thuấn, bảo 1 thằng lính ra ngoài đóng cổng lại rồi trông xe cho cô và Hạnh, rồi cảnh giới luôn
Đợi thằng lính khép cửa nhà lại xong, cô nhìn thằng Thuấn đang bị trói quặt tay ra sau lưng bằng cái áo của nó, cái miệng chắc bị nhét nùi giẽ lau nhà hay sao mà đen thui 1 cục trong đó, hai cái chân nó còn tự do nên nó chòi chòi, thấy nó chòi chòi, Lương dậm 1 cái xuống 2 đùi nó, mẹ mày, mày nằm im thì mai đi được, còn mày chòi nữa thì tao dậm cho gãy xương đùi cho mày chòi luôn đến già
Thằng Thuấn quỳ gối lặng im rồi trước ánh mắt sợ hãi cũa Hạnh, Hương đạp đầu thằng Thuấn xuống đất, mày dỏng lỗ tai chó của mày nghe chị nói, chị nói 1 lần thôi, mày nhắn tin đòi xe, tụi tao trả xe cho mày đàng hoàng, còn chuyện chúng mày yêu nhau, đợi bạn tao về nó giải quyết với mày, thế mà mày chửi à, mày là chồng nó chưa mà mày chửi, mà giờ xe trả xong, tình cảm hết yêu thì huề, nhưng cái tội mới có tí toe mà bố láo thì chị mày xử mày
Hạnh ngạc nhiên khi thấy Hương kêu thằng Lương, tụi em lục coi nhà nó có hình nào của mẹ nó không, tụi lính cũng ngơ ngẫn rồi túa đi, riêng thằng Lương đứng canh, hễ thấy thằng Thuấn ngóc đầu dậy, nó đá đít một phát thằng này lại chúi nhủi xuống, mày quỳ cho yên, mày mà nhốm dậy thì bố đá tiếp nhé con chó
Tý sau 1 thằng lính bê 1 cái khung hình to bằng nửa thân người có hình thằng Thuấn chụp chung với ba mẹ nó xuống, đây chị Hương, bà này giống giống nó, chắc mẹ nó.
Hương cầm tấm hình rồi cô cười khẩy, mày hồi nãy chửi bạn tao cái gì, đụ mẹ phải không, mày thích đụ mẹ lắm phải không, tao đếm phải 3 lần, giờ tao cho mày thỏa mãn một lần, mẹ mày cũng đẹp đó, mày đụ bả là mày sướng rồi
Hạnh thấy khủng khiếp, cô sợ quá, kéo tay Hương lại, thôi bỏ đi mày, Hương gạt tay cô ra rồi quay lại… Nạt luôn bạn mình, thằng chó này chắc nó chửi đàn bà con gái nhiều rồi, nó khoái đụ mẹ mà, cho nó đụ mẹ bữa nay, lột quần nó ra, trói giò nó lại
Hạnh nhìn thằng Thuấn vừa ú ớ vừa bị lột truồng ra, rồi thằng Lương nó thông minh, nó đoán được vụ gì, nó lấy cái ghế đẩu chèn vô hai đùi thằng Thuấn, rồi tụi nó khuỳn 2 đầu gối thằng Thuấn vòng qua cái ghế cột lại, như vòng kiềng
Hương mắc cười quá, cô cười ha hả, rồi cô đập cái khung hình lớn xuống cho kiếng bể ra, cô tháo bức hình gia đình thằng Thuấn ra, rồi trước ánh mắt sợ hãi và khủng khiếp cũa thằng Thuấn và Hạnh, cô chà luôn hình mẹ nó vào con cu nó, vừa chà cô vừa tát mặt nó, hồi này mãy nói hai chữ đó ngon lắm mà, giờ mày tưởng tượng mày đang đụ đi, bả đang chà sát vô con cu mày đó, mày sướng chưa, rồi Hương chà mạnh hơn cái góc có hình mẹ nó vô cu nó, trong tiếng cười ha hả của mấy thằng lính và tiếng cười khanh khách cuồng dại của cô
Thằng Lương giờ nó hiểu ra vì sao anh Tòng nó nói nó đi theo bà chằn này rồi, nó chưa thấy có kiểu khũng bố tâm lý nào khủng khiếp vậy, dù lúc ngoài quê, đi đòi nợ thuê, nó cũng có.. Lắm chiêu để bắt con nợ lòi tiền ra
Hương chà tấm hình vô cu thằng Thuấn một chút thì cô lấy cái góc hình ngay háng bà mẹ thằng Thuấn cô áp lên miệng nó, mày bú.. L… Bả đi, đụ mà không bú lồn Thì sao bả sướng được, bú cho bả ra mày chơi mới sướng chớ
Hạnh hết chịu nổi nữa, cô gục đầu ói ục ục vô góc nhà trong khi thằng Thuấn nó đái luôn xuống sàn.
Hương cười thầm trong lòng, cái trò khủng bố tâm lý này học của gã hay thật, đánh vào chổ khủng khiếp nhất của nó là nghe lời mẹ nó, từ nay nó mà nhìn bả là nó sẽ nhớ cảnh hôm nay. Mà nói phải giữ kín trong lòng, không tâm sự cho ai nghe để vơi đi được, cho mày ức chế suốt đời, cô cười ha hả lên, thôi, nó đói rồi, chiều giờ nó ghen quá chắc đói lắm, tụi mày cho nó ăn đi
Thằng Lương thấy Hương hất đầu vô đóng ói của Hạnh, nó cười ha hả lên, nó cũng vui thật, lâu rồi hung tính của nó bị kiềm nén, hôm nay xả ra chút, nó khoái quá, nó với hai thằng lính nữa lôi thằng Thuấn lại đống ói rồi dí đầu nó vào đống ói của Hạnh
Hạnh gớm quá khi thấy cái mặt thằng Thuấn nhoe nhoét trong đống ói của cô, cô ói nữa rồi bỏ chạy ra ngoài
Hương cười ha hả, mày ra ngồi nghỉ đi, chút tao ra rồi về, xong quay qua thằng Lương, có ăn thì phải uống, cho nó uống đi
Giờ thì thằng Lương khỏi đợi cô ra hiệu nữa, nó dúi đầu thằng Thuấn vô bãi nước đái hồi nãy thằng này đái đọng vũng trên sàn nhà
Hương lấy chân chà chà trên đầu nó, sao, mày đụ mẹ nữa không, chị cho mày cọ cọ cho mày sướng tiếp. Thằng Thuấn lắc lắc cái đầu
Thế mày biết sợ chị chưa, mày hiểu vì sao mày bị vậy không, mày cậy có tiền, mày cậy mạnh, thấy con bạn tao thân cô thế cô mày muốn nó làm mọi cho mày ah, cá lớn nuốt cá bé chứ gì, tao nói cho mày biết, tao mà còn nghe mày còn cậy thế hiếp người thì tao thẻo luôn hột cà của mày đấy. Giờ chị thả mày ra, chị thách mày đi thưa công an đấy, mấy lời mày hù con bạn tao về quê cút khỏi sài gòn rạch mặt gì đó thì chị mày ghi âm này, rồi cô mở dt cho nó nghe mấy câu nó sủa hồi nãy với Hạnh và cô. Thế nhé, mày đi thưa đi, rồi ta ra công an trình bày cho vui
Hương nhặt bức hình to lên, đục cho chị cái lỗ ngay háng mẹ nó, rồi xỏ con cu nó vô cái lỗ đó, cho nó sướng 15 phút rồi thả nó ra, rồi tụi em đi về, xong Hương lấy cái túi quần thằng Thuấn ra, thấy có hơn 4 triệu trong đó, cô móc hết ra, hôm nay mày làm 5 cụ này vất vả, thôi thì kính cái phần này cho các cụ nhỉ, chờ nó gật đầu, Hương đưa 4 triệu cho thằng Lành, cất đi, anh em đi đêm vất vả
Thằng Lương cất tiền xong, nó lấy tấm hình lên, nó lấy cây dùi 1 lỗ ngay chỗ… Nghiệt ngã trên tấm hình như Hương nói, rồi xỏ qua con cu thằng Thuấn.
Thôi, chị về trước, chờ nó dùi lỗ 15 phút cho sau này nó bớt ghiền cái vụ… Đụ mẹ rồi thả nó ra, rồi tụi em về, cám ơn mấy đứa nhiều
Hương chở Hạnh về nhà trong tiếng khóc thút thít của bạn cô, mà Hạnh khủng khiếp thật, cô không ngờ Hương.. Có thể nghĩ và làm ra những chuyện như vậy
Gã nghe xong gã vừa mắc cười vừa… Thở dài vì chính gã cũng ớn, Hương còn độc địa hơn mình nữa. Gã biết chứ, gã làm sao mà nghỉ ra cái vụ tấm hình được, nhưng mà… Vậy cũng xứng đáng với những gì thằng đó sỉ nhục và chửi mắng hai người tình của gã, và bạn thân của gã nữa, gã nhìn xuống Phương đang vừa khóc vừa viết mail cho thằng Thuấn, rồi gã kêu Hương đưa máy cho Hạnh, cô giáo nín đi, vỏ quít dày có móng tay nhọn, những thằng đó cho nó hưởng vậy mới đáng với nó, Hạnh cắn răng lại để không khóc nữa, mai mốt anh đừng đi làm mấy chuyện kinh khủng vậy nữa, làm vậy riết… Em bị ám ảnh đó.
Gã hứa với cô, rồi nghe cô thì thào, chút em tắm rửa sạch sẽ rồi kiếm cái gì đó ăn nhẹ xong em nhắn tin anh lên yahoo nha, gã uh với cô rồi cúp máy, quay qua nhìn Phương đang vừa khóc vừa viết email cho thằng Thuấn, giờ sao đây ta, liều ăn nhiều hay thủ để về sau… Làm minh chủ đây, nhỏ… Bạn thân này bộ hết kiểu ngồi viết email hay sao mà cứ nằm vểnh cái mông lên mà viết mail chớ
Phương thấy nhồn nhột sau gáy, theo phản xạ, cô quay lại thấy gã đang nhìn mình, cô ngóc đầu dậy hỏi, con Hương nó kể cái gì mà lâu vậy anh ?
Gã bước ra mở cửa sổ rồi chúi đầu ra ngoài hút thuốc, vì Phương ngửi mùi thuốc lá nhiều là cô nhức đầu, mà cô nhức đầu là gã nhức đầu theo
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro