Phần 136
2021-07-20 02:36:00
Sáng nay gã và Hương đi cùng cậu út của cô vào thị xã, nơi mấy tay đại ca ngoài này, vì giao tình mười mấy năm với cậu nên nghe cậu nói kiếm 8 thằng lính ngon vào Nam thì họ giúp tận tình, và họ cũng tò mò muốn biết cuối cùng thì cháu bạn mình là ai mà tự nhiên có vụ tuyển lính ngang xương này
Cậu út dắt gã và Hương vào quán café, nơi có 3 tay bặm trợn ngồi sẵn và hai bàn bên kia có mười mấy thằng đang chia bàn ra đánh bài, rồi ngoài sân quán có một mớ nữa đang đá gà, Hương liếc nhìn một vòng, và thầm mừng vì lần này cô rủ gã đi cùng, chứ mình cô đối phó với 3 tay đại ca này thì chưa ngang hàng được
– Đây là Tý, Luân với Tòng, là bạn thân của cậu lâu rồi, giờ tụi con có cần gì cứ báo, anh em sẽ giúp nhau, còn cậu.. Ra coi đá gà
Gã gật gật, cậu út của Hương đúng là dân tài xế bôn ba nhiều năm, không còn khoái nghe chuyện thiên hạ nữa
Gã ngồi xuống, lấy gói DunHill ra, mời anh em hút với Hùng điếu thuốc, rồi gã quay ra gọi ly café, gọi cho Hương ly sữa tươi,
Hương kéo ghế ngồi sau lưng gã, cô muốn coi gã ngoại giao với phe khác thế nào để sau này cô làm theo
Ba tay đàn ông nhìn từ gã qua Hương, rồi tay tên Tý lên tiếng hỏi, đứa nào là cháu của anh Út
Hương lên tiếng, em là cháu, còn anh này là… Chồng sắp cưới
Thằng Tý nhìn gã, chút sau nó hỏi, ông anh mượn quân làm gì, kêu tụi nó làm gì
Gã chỉ tay ra sau lưng, cô này tuyển lính chứ không mượn, anh em ngoài này có dư, thì tụi mình đưa tụi nó vô SG làm, cho tụi nó có tương lai
Tay tên Tòng cười cười, ông anh đùa vui quá, ông anh là ai mà nói câu đó
Gã cười cười, cũng không là ai, không có số má gì trong SG thật, nhưng cần thì mình cho bạn mượn khoản… 100 Thằng tinh nhuệ được, khi nào mấy ông bạn cần làm gì ngoài đây mà dùng lính ngoài này không tiện.
Tòng hơi giật mình, anh ta nhìn kỹ lại gã, rồi tụi nó vô SG làm gì
– Hàng ngày thi tụi nó, chia làm 2 tốp, 1 tốp làm bảo vệ công ty cho mình, 1 tốp làm bảo vệ công ty cho cô này, gã chỉ Hương, rồi có việc gì hay, thì kêu tụi nó đi, làm thêm thì có thưỡng thêm, nếu ba ông bạn đây giúp được, thì giao cho 8 thằng không biết sợ nhưng có kỷ luật càng tốt, quân quý tinh bất quý đa, còn sau này mấy ông anh cần gì, trong SG, hay cần giúp quân ra ngoài này, mình không từ chối, nhưng nói trước, mình không cho mượn lính để làm mấy vụ như ma túy, bắt cóc tống tiền, hay ăn hiếp đàn bà con nít, đó là 3 điều kiện, ngược lại lính mấy anh theo vô đó, thằng này cũng không dùng vào 3 chuyện đó.
Tòng với hai tay kia rút thuốc gã để trên bàn hút, còn gã ngồi xem phim trên cái LCD trong góc quán, Hương thì mở laptop ra đọc báo
Chút sau Tòng đứng dậy, mày, mày, mày…. Tổng cộng 8 thằng mày, sắp xếp việc riêng xong, chừng nào vô phụ ông anh này được
Tám thằng kia nhìn gã và Hương, tý sau một thằng nói, khi nào cũng được, mấy thằng kia gật đầu theo
Gã hất hàm với Hương một cái, em gửi mấy đại ca đây 3 triệu, tiền xe cho mấy đứa nó, còn dư thì tám anh em ở đây liên hoan, rồi gã kêu tụi nó đọc số dt cho Hương ghi lại, để anh sắp xếp ăn ở xong, sẽ alo cho anh em vô, vô tới SG có người đón về chỗ làm và ăn ở
Ba tay đại ca gật đầu, ông anh sắp xếp chu đáo đó, thôi, chưa biết thì thôi, biết thì cũng là anh em, ông anh là bạn trai của cháu anh út, thì cũng là người nhà anh út, giờ mình với anh út ra quán làm vài ly giao lưu
Thằng tý móc dt ra gọi, tý sau 1 chiếc toyota 16 chổ chạy đến, gã và Hương và cậu út với ba tay đại ca leo lên, rồi chiếc xe chạy ra quán hải sản trong hệ thống của 3 tay này
Gã gật gật, Hương khai thông ra mối quen biết này hay quá, sau này sẽ còn gắn bó nhiều cái
Tòng là lão đại trong 3 tay, anh tin Hùng, vì dân giang hồ có số, không ai dính vào 3 cái điều kiện đó, biết tới 3 cái đó, là dân sống lâu lên lão làng cả, anh cho 8 thằng lính tinh nhuệ nhất đi, mua lại một mối liên minh, lời quá, anh quay qua nói nhỏ với Tý, chầu này mình đãi gia đình anh út nha mày
Sáng nay Phương từ khách sạn Nguyễn Nhân trên thành phố Buôn Mê Thuột, cô chạy chiếc xe máy đi ra ăn sáng rồi chút nữa cô sẽ đi thị trường để lấy thông tin cho gã. Cô đến Buôn Mê Thuột, thủ phủ của vùng đất café vào tối hôm qua, sau khi họp với gã xong, gã giao cho cô làm sao thì làm, có trong tay cái routing để gã và cô sẽ đi làm thị trường cho các mặt hàng của công ty sắp bán ra, và tối hôm qua, cô chỉ tốn có 2 ly nước, cô đã làm quen với con bé lễ tân khách sạn, và hóa ra cô biết nhà nó là dân chuyên trồng café có thâm niên trên vùng đất này, rồi cuối cùng nó thấy cô tin tưởng được sau khi hai chị em nói chuyện đến 12h đêm cùng với cô cho nó một bộ tài liệu rất có ích cho nhà nó trong việc trồng cafe nên sáng nay nó cho cô mượn luôn chiếc xe wave alpha của nó, để cô đi khảo sát thị trường
Phương vừa ăn sáng vừa đọc lại những tài liệu kĩ thuật của sản phẩm do chú Mười biên soạn, và cô hiểu vì sao gã chọn vùng này làm vùng trọng điểm để phát triển thị trường trước, vì đúng là theo những gì con bé nói với cô, mấy năm gần đây gia đình nó cũng như nhiều nông dân khác trên này đều chuyễn hướng sang dùng phân hữu cơ vi sinh trong canh tác, nhưng có cái vướng mắc là họ chưa biết loại nào là tốt, giá cả hợp lý, nên họ xài tùm lum nhãn hiệu, rồi có cả những vùng vì nghe lời cán bộ khuyến nông, bị mấy tay cán bộ biến chất ăn hối lộ của mấy thằng làm phân dỏm, xúi dân mua của tụi đó để cán bộ khuyến nông ăn tiền cò, rồi sau đó sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi, nên từ đó Phương nhìn ra thị trường này rất tiềm năng với công ty, nhưng khai thác được, thâm nhập được là khó, đòi hỏi một sự thâm nhập kiên trì lâu bền cùng một chất lượng trước sau không thay đổi, thì mới phát triển được.
Nghĩ đến sản phẩm, Phương lại nghĩ về công ty mình, phải, công ty của gã đang làm đúng là nhỏ thật, với bộ khung tối thiểu chỉ có 6 người, và tổ công nhân sản xuất 18 người với tổng tài sản mà cô đánh giá vào tầm khoản 1 tỷ, mà theo định nghĩa về doanh nghiệp cô học, doanh nghiệp của gả là được xếp loại siêu nhỏ
Nhưng siêu nhỏ thì siêu nhỏ chứ Phương đã quyết tâm sống chết và tâm huyết với nó, vì cái cô thấy ra không phải công ty nó ở quy mô bây giờ, mà là niềm tin của cô có được là do cô nhìn vào 2 tay lãnh đạo cao nhất là gã và chú Mười. Từ hôm cô được chú Mười tập huấn về sản phẩm cũng như đọc những tài liệu mà chú soạn thảo, cô hiểu đằng sau mái tóc muối tiêu kia, đằng sau cặp mắt kiếng đó là một trí tuệ khoa học và một cái tâm sống chết gì cũng gắn bó với nông dân, đứng trên lợi ích của nông dân mà nghiên cứu, mà tìm tòi, mà soạn thảo tài liệu, để làm sao người nông dân khi đọc tài liệu của chú xong, dù họ không dùng sản phẩm của công ty, mà dùng loại khác có tính năng và chất lượng tương đương, họ cũng thu được lợi ích như vậy, đúng, phải có cái tâm thật sự mới làm được cái sâu xa đó, chứ đa phần dân kinh doanh toàn là ích mình không lợi người
Và niềm tin của cô còn xây dựng trên sự quan sát người sếp cũa cô. Đã mấy ngày nay cô quan sát gã, và cô thấy ra đằng sau cái vẻ vô tư lãng tữ pha chút ngạo đời là một người thực sự sâu sắc và có niềm tin vào công ty, vào những gì mà gã đang đeo đuổi, cô hiểu gã làm công ty này trước là vì lợi nhuận, sau là gã có cái tâm thực sự với nông dân, muốn họ từ bỏ thói quen canh tác bằng hóa học, mà đang bị đầu độc dần dần, chuyễn qua làm sinh học, để có lợi ích kinh tế hơn, an toàn sức khỏe và bảo vệ môi trường hơn, và cái quan trọng nữa cô tin là gã làm trưởng phòng pháp chế cho một tập đoàn lớn như Sĩ Hùng thì ngon hơn là chủ doanh nghiệp siêu nhỏ chứ, thế nhưng gã vẫn để cái phòng làm việc riêng ở Sỹ Hùng đóng bụi, để mở công ty, để thỏa mãn cái tâm phụng sự xã hội của mình.
Từ những suy nghĩ sâu xa đó, mà hôm nay cô tự nguyện có mặt ở Buôn Mê Thuột này, dù gã không yêu cầu, để cô đi khảo sát, lên tuyến đường rõ ràng cho sau này, khi cô cùng gã đi mở thị trường, sẽ không lúng túng và bị động, thì hiệu suất công việc mới cao được
Tính tiền tô bún rồi cô chạy xe đi, lộ trình của cô dự định hôm nay là đi về tổng cộng 200km, mong là trời đừng mưa, thì mới hoàn thành mục tiêu mà cô tự đặt ra được
Chạy xe ra ngoại ô thành phố Buôn Mê Thuột, thấy cái đại lý phân bón đầu tiên, cô giơ máy ảnh lên chụp bảng hiệu cũa nó, thế là đầy đủ thông tin, gồm tên, địa chỉ, số dt liên lạc, rồi cô dừng xe ở cửa, phải vào hỏi thông tin chủ đại lý nữa chứ, khảo sát thị trường mà, cưỡi ngựa xem hoa đâu được
Thằng Hùng vừa ghé thu tiền góp tại quán bar Sock xong thì nó nhận được dt của Vũ, anh họ con Vân, rủ nó đi uống vài ly bên khu quán nhậu 301 Nguyễn Văn Cừ, gần văn phòng Bộ Công An
Nó nghe vậy nhận lời rồi nó chạy ngay qua bên đó, và nó thấy Vũ đang lai rai vài chai ken chờ nó tới. Từ ngày quen ông anh con Vân, nó vui lắm, vì có một ngườ để nó tâm sự, người hiểu nó và thông cảm với nó, và sau hết, nó thấy anh Vũ này đầu óc cũng sâu sắc như lão tứ vậy, tuy già hơn lão tứ 5 tuổi, và việc quen anh Vũ đã đáp ứng cái nó thiếu, đó là một người bạn để nó có thể tin tưởng được, và đũ từng trải để có thể, sau này nó sẽ nhờ cậy như một quân sư, cho những kế hoạch của nó mà không để lộ cho ba nó biết. Giống như hôm rồi nó đi nhậu riêng với Vũ cách đây 3 ngày, Vũ chỉ cho nó vài chiêu rất hay trong việc ứng xử với ba nó, làm ba nó thích con Vân thêm
Đợi Hùng yên vị xong, Vũ rót bia ra ly,
– Chúc mừng anh em gặp nhau, và chúc thằng em của anh luôn khỏe
– Vâng, cũng chúc anh hai khỏe, đi nhậu chung lần này là lần thứ 3, nên nó và Vũ cũng thân nhau
Rồi rượu vào lời ra, bàn nhậu tuy có hai tay nhưng do họ hợp gu nhau, hiểu nhau nên rôm rả lắm, anh em tâm sự đủ thứ chuyện trên đời
– Ah, con Vân hôm qua nó gặp anh, nó tâm sự là nó buồn chú đó
– Vụ gì mà nó buồn vậy anh, hồi sáng em vẫn đưa nó đi làm mà, có nghe nó nói gì đâu, Hùng ngạc nhiên hỏi
– Thằng em khờ quá, con gái, lại có ăn học, nó buồn nó cũng đâu nói toạt ra như đàn ông mình đâu, nó ngấm ngầm thôi
– Vụ gì vậy, anh nói em nghe đi, nếu là do em sai, em điều chỉnh
– Cũng không có gì sai, mà là nó buồn vì thằng em dấu công việc của em không cho nó biết, trong khi lại muốn là nó và em yêu nhau, nó có yêu em, nó mới quan tâm mà hỏi em chứ, Vũ chậm rãi phân tích
– Ah, ra vậy, Hùng thở dài, nó nhớ lời ba nó dặn, đừng có nói công việc mình làm cho người khác biết, ai biết thì biết, không biết thì thôi
– Chú nghĩ coi, bây giờ con Vân là người yêu chú, nó làm gì nó không cho chú biết, thì chú nghĩ sao, anh không phải vì là anh hai nó mà bênh nó, nhưng đó là… Đạo lý thôi
– Anh nói cũng phải, anh biết Sĩ Hùng, công ty gia đình em, có hai mảng không
– Không, nào giờ anh không chú ý về gia đình em, hay công ty của ba em, đó là của… Chung, chừng nào cái nào của riêng em, anh mới chú ý, vì là của em, hiểu chưa, anh thích tính tình của em, chứ anh đâu có thích em vì em là thiếu gia.
Thằng Hùng trầm ngâm, rồi chút sau nó nói, những gì em nói ra với anh, sống để bụng chết mang theo, gia đình em có hai mảng, một mảng công khai do lão tam quản lý, và một mảng ngầm kinh doanh các mảng xã hội đen như bảo kê, cho vay tiền góp, gái, … Do em quản ly
Vũ ngạc nhiên nhướng mắt nhìn Hùng, rồi… Rồi.. Em là đại ca giang hồ hả, nhìn vẻ mặt anh ta ngạc nhiên lắm
Hùng chầm chậm gật đầu, phải, đó chính là lý do em không muốn nói Vân biết, em nắm khâu cho vay tiền góp và quản lý hệ thống gái gọi thay ba em
Vũ trầm ngâm chút, rồi lắc lắc đầu như thể đang quyết tâm một cái gì đó
– Nếu chuyện vậy, anh tính thế này, giờ chú cứ im lặng với con Vân, để đó anh có cách giải thích cho nó, chứ chú là xã hội đen thì nó cũng sốc đấy, rồi quản lý gái nữa, nó ghen riết nó chết đó
– Chĩ có anh hai là hiểu em, đàn ông mình mà, chơi thì vẫn chơi, bồ bịch vợ con vẫn yêu, nó nâng ly lên
– Đúng, anh trải đời nên anh hiểu, nhưng đàn bà con gái họ đâu hiểu như mình, thôi, cạn đi, chuyện nhỏ, anh là anh hai, anh bảo là nó nghe
– Nhưng anh hỏi chú này, chú là con trưởng của chú 4, như vậy chắc trên chú 4 thì đến chú chứ gi, Vũ gắp cho Hùng miếng thịt rừng nướng rồi làm như vô tình hỏi bâng quơ
– Không, sau ba em là tam lão, lão nhị, chuyên gia đánh đấm, lão tam nắm tài chính, và một tay nữa là lão tứ, nắm pháp chế của hệ thống, rồi mới đến 13 tay cốt cán, lẽ ra 14, nhưng vừa rồi ân oán giang hồ, rụng 1 ông, rồi sau 13 tay đó, mới đến em
– Ah, ra vậy, chắc ba em nghĩ em còn trẻ, nên chưa giao nắm trọng trách phải không
– Dạ phải, ổng lúc nào cũng coi em như… Trẻ con vậy, ai đời con mình, mà xếp sau người ngoài, chú nhị và chú tam không nói, ông lão tứ còn nhỏ hơn anh, hơn em 5 tuổi chứ mấy đâu, nó cũng uất ức, dằn cái ly xuống
– Thôi, chú đừng uất nữa, anh hỏi cho biết thôi, hôm nay uống nhiều rồi, mình nghỉ đi, anh biết chú buồn chuyện gia đình, lúc nào uống café tâm sự, ở đây, Vũ quét mắt nhìn một vòng, đông đúc, không hay
Hùng im lặng, anh Vũ nói phải, mà anh hiểu đời chứ, được đó, nó thích anh hơn, may mà anh nhắc nó, không thôi trong đám khách này có đàn em hay người nhà, nó nghe được, nó mét ba mình, là chết với ổng
Cạn chai này đi, anh em về ngủ, chuyện con Vân chú để anh lo, còn chú, lúc nào buồn, alo anh, nửa đêm cũng được, chú là bạn trai con Vân, thì la em của anh mà, Vũ vỗ vỗ vai nó, rồi chạy xe đi
Tối đó gã tỉnh dậy khi con Nguyệt nó đánh thức gã, nhìn đồng hồ thì 19h rồi, gã nhớ ra gã và Hương đi giao lưu với mấy tay giang hồ đại ca ngoài này một chầu túy lúy và.. Trụy lạc với bia ôm, rồi rượu ôm hai ba tăng, gã nhớ ra lúc bọn anh Tòng gọi đào vào cho tụi nó phục vụ thì gả và Hương ôm nhau, làm anh Tòng khoái Hương quá, khen cô chịu chơi rồi cụng ly suốt, rồi tý sau hình như gã xỉn quá, Hương chở gã về thì phải
– Hồi nãy anh về lúc 16h, em và mẹ thấy anh lủi vào nhà đi thẳng lên lầu nằm luôn, không kịp thay đồ đã ngáy pho pho, còn chị hai thì tỉnh hơn anh, chị còn tắm rồi mới đi ngủ, chị dậy rồi, mua cháo lòng cho anh dễ nuốt này, anh dậy đi, xuống ăn với chị hai và em cho vui
Gã ngước mắt lên nhìn nó, rồi do nằm từ dưới lên, mà nó đang đứng, gã thấy… Vú con bé to thật, mà nó không mặc áo ngực nữa chứ, nên 2 núm vú nó nhu nhú lên, nhỏ xíu, rồi nó… Lại mặc quần đùi nữa, ôi trời, thấy món quần đùi là gã ngán tới óc, tuy nhiên con bé nó mặc quần đùi dài gần gối, không ngắn củn như con Liên quỷ quái kia
Gã ngồi dậy, lắc lắc đầu cho qua cơn choáng váng rồi đi xuống bếp, thấy Hương đang đứng hâm lại cháo cho nóng, gã hỏi ba mẹ đâu, cô nói ba mẹ tối nào cũng đi hát nhạc sống với hội bạn U55, gã bèn tiến lại ôm hôn cô một cái, sờ sờ nắn nắn cặp vú trong tiếng Hương cười khúc khích, rồi lũi vô nhà tắm mở vòi sen xịt lên người 1 phát, ôi trời, mát mẻ quá, sảng khoái hẳn lên, gã tắm thật lâu, thật đã, cho giã hết cái hơi hừng hực cũa rượu
Ba anh em ngồi ăn cháo lòng, thích thật, gã và Hương ngồi kế nhau, con bé ngồi đối diện bên kia, rồi vì cái bàn cao, nên Hương cho gã thưởng thức món… Vừa ăn vừa bị mò cu, cô trả đũa lại cái món bóp bóp vú hồi nãy của gã
Hương ngồi bên phải gã, tay phải cô múc cháo ăn, tay trái luồn xuống gầm bàn mò mò cũa gã, gã vừa ăn, thỉnh thoảng do cô mò mò sướng quá, gã hít hà, con bé bên kia nó không biết, tưởng gã cay vì bỏ ớt nhiều, nó còn lấy chanh nặn thêm cho gã, anh bỏ thêm chanh là bớt cay đó, gã cười khổ, nó mà biết vì sao gã hít hà chắc nó té ghế quá
Ăn xong ba anh em trải cái giường xếp ra sân sau, ngồi ngắm trăng, nghe tiếng côn trùng ngoài mảnh vườn sau nhà kêu đêm, thú vị và yên tĩnh quá
Hương lấy laptop ra, rồi cô xử lý mấy email công ty, xong cô gắn headset vô nghe nhạc, còn gã và con bé ngồi tâm tình, chuyện đời, chuyện người, chuyện kinh tế, chính trị… Rồi gã tâm sự cho nó nghe về ước mơ của gã, về ấp ủ của gả sau này khi đủ vốn sống, gã sẽ viết một cuốn sách, coi như một lời tự tình với chính mình, và với quê hương đất nước, viết thực, viết đến trần trụi về một kiếp người, về xã hội mà kiếp người đó đang sống.
Con bé nó hiểu gã chứ, nó lắng nghe và gật gật đầu,
– Anh viết đi, nói thật với anh, em mê sách, nhưng lâu rồi, hình như nước mình không có cuốn sách nào đọc cho ra hồn hết, em đọc nhiều tác phẩm, thấy toàn nói những chuyện gì đâu không ah, nên sau này bỏ luôn văn học nước mình, chuyển qua đọc truyện dịch nước ngoài
– Gã cười cười, văn chương nước mình, những tác giả đọc được, có được mấy người hã em, em hiểu vì sao không, để anh nói em nghe, mà em nghe thôi, đừng nói với ai, cũng đừng sốc, em có biết không, từ năm anh 16 tuổi, bắt đầu biết nhận thức xã hội là anh đọc, đọc dữ lắm. Trong thời gian 16 năm nay anh đã tìm đọc hầu hết các tác giả văn học các thế hệ từ 1960 đến nay… Và anh hiểu ra nhiều điều, và nhiều nhà văn khác họ cũng hiểu ra chứ, vì sao nước mình chưa có một tác phẩm lớn, Họ thấy, họ hiểu, họ đã tìm thấy căn bệnh, nhưng họ không dám dũng cảm chữa trị… Văn chương của chúng ta chỉ là sự minh họa… Văn chương cũng như xã hội, mắc phải bệnh giả dối trầm trọng. Đời sống xã hội nước mình không tự nhiên như nó cần phải có. Lúc nào người ta cũng lên gân với nhau. Cha lên gân với con, chồng lên gân với vợ, cấp trên lên gân với cấp dưới… Trẻ học mẫu giáo, phổ thông… Mà toàn như cụ non, cũng lên gân để cố yêu tổ quốc, yêu đồng bào, học vẹt những điều lớn lao, sáo rỗng. Chúng không được dạy yêu ông bà, cha mẹ, yêu cái gia đình nhỏ bé của mình trước khi yêu những gì rộng lớn hơn… Văn chương thì chỉ một gam tô hồng, coi cách mạng nước ta là nhất thế giới, là tiên phong của nhân loại. Coi xã hội chủ nghĩa nước ta là thiên đường, tư bản là xấu xa, đang giãy chết… Căn bệnh chủ quan giáo điều, bệnh thành tích là nguyên nhân của thói giả dối, đạo đức giả., Nên từ đó văn chương phải theo cái chủ quan giáo điều đó, cái đạo đức giả đó, nên nó… Lạt nhách, nên không lạ khi em đọc những cuốn sách đó, em thấy nó cũng chán ngán như em quen và chơi với 1 người bạn đạo đức giả
– Con bé trầm ngâm gật gù, anh nói cũng phải, em cũng nghe nhiều thầy cô trong trường, khi em hỏi mấy thầy cô em nên đọc sách nào, các thầy cô đều mỉm cười, lắc đầu, giống như tránh né vậy
– Thầy cô em họ tốt đấy, họ còn lòng tự trọng của một trí thức, nên họ chọn cách im lặng, chứ không cho em những lời khuyên vớ vẩn
Gã đốt điếu thuốc, gã cũng đang.. Xúc động, phải, con bé đã chạm vào, đã khơi ra cái mong muốn của gã, là một lúc nào đó, gã sẽ viết ra một cuốn sách, nó sẽ như 1 quả bom quăng ra dư luận, để mà người ta thấy, người ta nhìn, người ta hiểu người ta đang sống trong một xã hội như thế nào, gã sẽ đem tất cả những lâu đài trên cát đó, lột trần nó ra, trưng bày nó ra trước bàn dân thiên hạ, để những ai còn bưng tai bịt mắt hãy nhìn rõ lại một lần và để các lớp trẻ như con bé Nguyệt này, nó sẽ không phải than thở là không có gì thực tế và sâu sắc để đọc trong nền văn học nước nhà đã vài chục năm nay
– Em thấy anh là người có tâm, có tầm, và có tài, và nghe chị hai nói với ba mẹ là anh là 1 luật sư giỏi nữa, sao anh không làm gì phục vụ đất nước, mà đi làm… Xã hội đen?
– Ai nói em là anh là… Xã hội đen? Gã giật mình thon thót
Con bé cười hi hi, hồi sáng cậu út ghé lúc anh chị còn ngủ, em hỏi hết rồi, nó cười ha hả, em biết vì sao anh chị về lần này rồi.
Gã mỉm cười, em gái thông minh thật, rồi gã đứng dậy, quay lưng lại con bé nhìn lên trời thở dài, gã trầm ngâm suy tư, tý sau gã nói
– Em kêu anh đi ra làm quan chức, để đem cái tài, cái tâm phụng sự xã hội hả, phải, anh muốn chứ, anh rất muốn, nhưng mà… Ai tin anh? Ai cho anh cống hiến? Các vị ấy có cả một hệ thống tổ chức từ cơ sở đến trung ương để chọn lọc những người cầm quyền. Từ tổ phó… Tổ dân phố trở lên đã phải qua hệ thống sàng lọc trước khi đề bạt. Dân thường chẳng ai chen chân vào được, huống chi em tham gia một dàn nhạc, em phải hát theo cái điệu của nó, chứ dàn nhạc đó đâu chấp nhận kẻ… Nói ngược như anh. Đất nước của các vị ấy chứ đâu phải của mọi người Việt. Em có hiểu anh nghĩ gì không, anh nghĩ là… Các vị ấy sổ toẹt hết lịch sử. Giành được nước là các vị ấy đút túi như của cải riêng của mình. Các vị ấy vô ơn, chẳng cần biết rằng đất nước này có tới 4000 năm dựng nước và giữ nước, mà các vị ấy mới chỉ là khoảnh khắc, công lao như cái móng tay… So với tiền nhân tiên tổ. Nếu không có công lao mỡ cõi của tổ tiên chúng ta từ thời Lý, Trần, nếu không có Đoan Quận công Nguyễn Hoàng với cuộc vượt biên vào Ái Tử, Quảng Trị năm 1558, rồi đến các đời Chúa Nguyễn đưa dân vào mở mang khai khẩn thì ranh giới nước Việt còn ở tận Châu Ô, Châu Rí, tận Thuận Hóa, rồi lần vào Quảng Trị, rồi vượt đèo Cả vào Phú Yên, chứ đâu có Sài Gòn, Cà Mau, Hà Tiên, Phú Quốc… Cho các vị ấy giải phóng. Vậy mà vừa vào Sài Gòn, việc đầu tiên của các vị ấy là xóa sổ hết những con đường, những địa danh mang tên Nguyễn Hoàng và các hậu duệ, các công thần nhà Nguyễn… Có công trong việc dựng và mở mang bờ cõi. Với tổ tiên, với thánh hiền, mà các vị ấy còn đối xử như thế, một thằng như anh, bám vô, thì ăn được cái giải gì hả em. Mà thôi, anh nói nhiêu đó thôi, em nghe thì hiểu, biết thì biết, đừng bàn ra tán vào
– Con bé đứng dậy khoát vai gã, trăng đẹp quá hả anh, anh biết không, hôm nay ba mẹ và em rất vui vì sau 6 năm xa nhà, anh là người chị hai dắt về đầu tiên, và giờ em hiểu vì sao lần này chị hai về mà ăn ngon ngủ ngon, không còn vụ nửa đêm thức dậy mở cửa kéo ghế ra đường ngồi như mấy lần trước.
– Gã vuốt vuốt đầu nó, em gái còn nhỏ quá, anh chĩ nói đến đó thôi, rồi sau này em lớn hơn, với hiểu biết của em, em… Thua gì anh, rồi gã và nó siết tay nhau, nghìn vàng dễ kiếm, tri kỉ khó tìm
Tý sau ba mẹ Hương về, cô vào phòng ngủ trước, rồi mẹ Hương gật gật đầu khi bà thấy gã và con bé lên phòng gã, gã nằm trong phòng, con bé kéo võng giăng gần đó, anh em tâm sự cuộc đời, và gã dạy cho con bé nghe những bài học cuộc đời
Bà biết chứ, con bé Nguyệt của bà giờ đã bắt đầu vào đời, nó có nhiều tâm sự, nhưng tuổi đó lại không thể nói chuyện với ba mẹ được, mà có người mà nó coi như bạn, nó mới nói ra thôi, mà thằng này được, hồi chiều bà dt hỏi cậu út, là thằng em bà, chúng nó đi mấy giờ, về mấy giờ, và bà biết thằng này cùng con gái bà đi công việc xong là về nhà ngay… Không rủ con gái bà đi ngang về tắt chỗ này chỗ kia.
Con gái xa nhà, bà hiểu nó, nhưng trong sài gòn xa xôi khuất nẽo, nó và thằng này làm gì thì tùy ý, nhưng về quê, đất lề quê thói, làm gì cũng phải giữ cái tiếng cho mình, giờ thì bà đã hoàn toàn yên tâm, không phải lo nghĩ cho con bé một mình trong đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro