Phần 76
2024-04-09 05:39:00
Ban đêm, trong căn phòng được bố trí riêng của Trần Phong ở biệt thự của Dương Ánh Tuyết.
Trần Phong say ngủ, trong lòng là đôi cánh tay trắng ngần quấn chặt lấy hắn của Vương Bội. Trong tiếng thở đều đều khe khẽ, Vương Bội từ từ mở đôi mắt đẹp. Chẳng thêm một động tác nào, cô chỉ lẳng lặng ngắm nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ kia.
Hàng mi dài hơn cả con gái, sống mũi cao, gương mặt góc cạnh, làn da rám nắng. Đôi môi hơi mỏng, chỉ giỏi ra lệnh cho cô làm những trò khiến cô phát điên, phát cuồng. Còn cả đôi mắt hút hồn người khác đang nhắm chặt kia nữa.
Nhớ đến lúc tối, trong căn phòng riêng chỉ còn lại hai người. Hắn vừa ăn vừa đút từng miếng trái cây mát lạnh cho mình ngồi trên đùi hắn, trong vòng tay có lực, đầy ấm áp đó! Như một đôi tình nhân quấn quýt!
Có đôi khi trong lòng ước ao, tất cả những thứ đẹp đẽ này chỉ của một mình mình. Ai chẳng mong mỏi một niềm hạnh phúc? Ai chẳng mơ đến một bạch mã hoàng tử giơ tay cứu vớt cuộc đời mình? Nhưng cô biết, điều đó là không thể!
Xung quanh hắn bao nhiêu người đàn bà, bao nhiêu người con gái vây lấy. Dù vô tình hay cố ý thì hắn vẫn là một gã trai đào hoa, đầy ong bướm.
Còn bản thân cô, chẳng thể có nổi lý do nào để có thể giữ hắn. Huống chi…
Vương Bội khép mắt như thỏa hiệp. Rồi lại từ từ mở ra. Trong đôi mắt sáng như sao, đã không còn chút tình lưu luyến.
Nhẹ thoát ra khỏi vòng tay ấm áp, cô trở người ngồi dậy bên giường. Đôi mắt khẽ đảo sang ngang, như muốn nhìn về phía người đàn ông sau lưng. Ánh mắt thoáng xao xuyến, nhưng rồi cô dùng sức nhắm chặt mắt quay đi…
Khi cô mở mắt ra, đôi chân dài đã bước đến bên bàn làm việc ở góc kia căn phòng. Trong túi balo Trần Phong mang về, là một tập hồ sơ Thiên Nhãn kèm theo cái mặt nạ màu bạc.
Vương Bội run run nhấc chiếc mặt nạ, nhìn chăm chú hồi lâu. Chiếc móng dài như muốn bóp nát vẻ hung dữ của mặt nạ. Nhưng rồi cô cũng kiềm lại được!
Từ từ lật mở tập hồ sơ, cô đọc chăm chú.
Ngày thành lập… năm 2003, chủ tịch Dương Văn Chiêu, đã ký.
Ngày tháng năm 2003, Đơn bổ nhiệm, Huỳnh Thu Hoài, chức vụ: Giám đốc cô nhi viện Thiên Nhãn.
Ngày tháng năm 2008, giấy chứng tử Dương Văn Chiêu. Nguyên nhân: Không rõ!
Ngày tháng năm 2009, giấy chứng tử Hùynh Thu Hoài… Xác nhận, xử lý hoàn thành! Người liên quan: Quách Đông Vũ: Chạy thoát!
Danh sách cổ đông. Danh sách khách hàng. Danh sách hàng đã giao… Xác nhận bởi… Huỳnh Thu Hoài, đã ký!
Soạt soạt, trên giường vang lên chút âm thanh. Vương Bội giật mình quay đầu…
Trần Phong chỉ trở mình, vẫn ngủ say sưa!
Cô thở một hơi, giơ điện thoại, chụp lại một loạt, rồi gửi đến một dãy số lạ. Chưa đầy 3 giây, tin nhắn đã gửi… tự động biến mất khỏi màn hình.
Chiếc điện thoại lại được giấu vào mép cửa sổ, sau tấm rèm thật dày.
Hít một hơi, Vương Bội cất mọi thứ trở về vị trí cũ. Bao gồm cả cơ thể trần truồng của cô ta, về bên cạnh Trần Phong đang say giấc!
Bóng đêm, che đi mọi thứ ám muội!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://bimdep.pro/dao-tao-dam-nu/
Sáng hôm sau, Trần Phong tỉnh giấc vì giọng ngái ngủ của Vương Bội:
– Chủ nhân, dậy! Dậy thôi! Đến giờ rồi!
Trần Phong vươn vai, kéo cơ thể kia xuống rồi ôm lấy, gác chân gác tay như một cái gối ôm.
Vương Bội cười hì hì:
– Chủ nhân ôm em thế này, nhỡ Gia Hân chạy sang nhìn thấy không biết có ghen không nhỉ? Hôm qua hình như vẫn còn giận dỗi gì đó thì phải?
Trần Phong hé mắt:
– Ước gì cuộc đời chỉ có bấy nhiêu đây! Không có cái gọi là thứ hai mà làm gì?
– Nếu thực sự cuộc đời chỉ có bấy nhiêu đây. Anh có bằng lòng không?
Trần Phong cúi đầu nhị Vương Bội đang cụp mắt hỏi một câu bất ngờ. Trần Phong cười lớn, siết chặt vòng tay hơn:
– Nếu thực sự có thể đơn giản mà sống, thì còn gì bằng?
Một ngón tay chiếm giữ đỉnh vú lộ thiên:
– Vậy, Bội muốn hay không muốn?
Vương Bội ưỡn ngực, rúc vào hõm vai Trần Phong, một hồi lâu mới trả lời:
– Em cũng muốn!
Bàn tay vân vê kia chợt dừng hẳn. Trần Phong mở mắt, nhìn trừng trừng lên trần nhà:
– Nhớ kỹ, Bội nô là của anh! Cuộc sống thế nào, là do anh quyết định!
Cảm nhận cô nàng đang siết tay ghì lấy mình, Trần Phong phì cười khi nghe cô nói:
– Chủ nhân cho em một lần cuối… được không?
– Hả?
– Lần cuối trước khi anh đi một tháng í?
Lúc cúi đầu đút vào cái khe hẹp giữa hai chân bị đẩy cho gấp khúc chữ M của Vương Bội, Trần Phong đột nhiên nói:
– Từ giờ đừng có uống ba cái thuốc kích dục nữa. Cũng đừng có nhét ba thứ đồ chơi vào chỗ này nữa. Giữ cái lồn này thật đẹp cho anh!
Vương Bội ngạc nhiên:
– Trò nông trại thì sao hả chủ nhân?
Trần Phong giơ tay vuốt lên vùng bụng phẳng lì:
– Khi nào anh muốn thì tự anh chơi!
– Vậy… chị Tuyết thì sao?
– Hỏi nhiều vậy? Dạng háng ra!
Trần Phong thỏa sức tìm kiếm khoái cảm trên thân thể người con gái. Dù nhanh dù chậm dù quyết liệt cũng chỉ theo ý muốn của hắn. Đôi khi hứng chí, hắn cúi đầu hôn hít đôi môi nhỏ nhắn. Hay là gặm cắn đôi đầu vú ngay cả khi rung động mãnh liệt nhất. Hay tận hưởng làn da thanh xuân mịn màng mát rượi đến đã tay!
Cái cảm giác mà tất cả của một người đàn bà nằm trong tay mình. Tùy ý mình nhào nặn chơi đùa, đâm chọc. Dù vần vò bao nhiêu tư thế, dù nắn dù bóp dù tát bồm bộp lên da thịt đàn hồi căng mọng… Đó là sự sướng khoái khó tả! Vượt ra cảm giác sung sướng của cơ thể mang lại! Cảm giác sở hữu đó, mới là thứ gây nghiện chết người!
Vương Bội nghe tiếng trống ngực rộn ràng vì hoạt động mạnh của Trần Phong. Cô bỗng vươn tay, ôm lấy lưng hắn trong cơn thở dốc:
– Chủ nhân, hãy đâm em thật mạnh vào… Ư… ư… Phá nát… lồn em đi… em… em là của… ư… một mình anh…
Cảm thấy hạ thân bị siết một cách điên cuồng, đôi chân trắng trong tay run lên không ngừng, Trần Phong búng chiếc khuyên vú đang rung rinh, nhìn vào mắt Vương Bội, quát khẽ:
– Ra!
– Ư… ra… em ra rồi…
Trần Phong hài lòng về kết quả của những bài huấn luyện thao túng cảm xúc. Hắn tiếp tục đâm vào cái khe đang ưỡn lên giần giật ấy, gục đầu đè lên thân thể mềm mại. Cảm nhận từng nhịp rung động đồng điệu của hai cơ thể trong cơn hoan lạc. Sự ấm nóng, ẩm ướt bao trùm. Tiếng rên khe khẽ kìm nén bên tai:
– Em yêu anh, Trần Phong! Ư… hơ… hơ… anh phải nhớ… ư… có… Có một Vương Bội yêu anh… Ư… trong từng hơi thở…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro