Phần 7
2024-04-09 05:39:00
Trần Phong tỉnh dậy từ sáng tinh mơ. Rèm cửa kéo kín khiến trong phòng chỉ lấp ló ánh sáng mờ ảo. Gia Hân đang nằm trong lòng anh ngủ say. Song khi anh vừa nhỏm dậy, cánh tay cô đang choàng qua eo anh cũng giật mình theo. Cô choàng mở mắt:
– Anh đi đâu vậy?
Trần Phong nằm lại, cúi đầu gần cô, ngắm nhìn làn da mịn như ngọc:
– Dậy rồi à?
– Vâng – Gia Hân dụi mắt – Anh vừa cử động em liền tỉnh dậy ngay…
– Vậy thì phải trách anh rồi – Vừa nói vừa lướt bàn tay to lên từng đường cong mịn màng – Mấy ngày nay anh có việc, em ở nhà chăm chỉ làm bài, ôn tập. Thi tốt anh mua kẹo cho…
Gia Hân lúc này mới phát giác thân thể mình mỏi nhừ, rã rời. Đêm qua, cô lo cho tâm trạng của Trần Phong, mới ngoan ngoãn phối hợp, để mặc hắn, theo hắn. Vậy mà hắn chẳng biết chừng mực thương xót cho lần đầu của cô, cứ giày vò cô hết lần này đến lần khác, làm cho cô mệt đến bất tỉnh mấy lần. Cô lắc đầu, chui vào lòng hắn:
– Em sẽ chăm học, em không cần kẹo, em chỉ cần anh thôi. Anh nhận lời rồi vậy mà bỏ mặc em một mình từ hôm sinh nhật đến giờ, cũng chẳng biết anh còn quay lại dạy học em nữa không…
Trần Phong nghe cô thỏ thẻ như hờn như oán mà dở khóc dở cười:
– Mới có 3 ngày, đã đến lịch học đâu…
Gia Hân vùi mặt sâu hơn:
– Em ở trường cũng không thấy anh, nhắn tin gọi điện cũng không thấy anh trả lời, hỏi bên trung tâm gia sư cũng không biết anh còn dạy hay không… hức… oa oa…
– À anh mấy ngày ôn thi cũng không để ý điện thoại lắm, ngoan, anh vẫn dạy học cho em.
Gia Hân ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe long lanh nước mắt, nhìn Phong xác nhận rồi mới gật đầu…
– Anh phải dạy em, không nhìn thấy anh, đầu óc em không nghĩ được gì, không học được gì cả.
Vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của cô, xoa giọt nước mắt vương trên khóe mắt. Nhưng chưa kịp nói, Gia Hân đã cướp lời:
– Anh chỉ cần cho em bên cạnh anh, hoặc nhìn thấy anh thôi là được. Em sẽ không mè nheo làm phiền anh. Kể cả như hôm qua, anh có chuyện buồn gì đó, anh không nói, em không dám đòi hỏi anh phải kể cho em. Nhưng nếu anh cần, em có thể giúp tất cả nhưng gì anh muốn. Kể cả… kể cả… – cô ngẩng đầu liếc nhanh hắn rồi lại cúi xuống – kể cả, anh dùng em… dùng em như hôm qua… cũng được… chỉ cần anh vui… chuyện gì em cũng có thể làm cho anh… em sẽ ngoan… sẽ nghe lời anh…
Trần Phong ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ, cô ấy yêu mình đến mất lý trí như thế sao:
– Em không cần phải…
– Em cần. Em có cần anh. Anh là… anh là… – cô run giọng, ngập ngừng có vẻ giấu giếm tâm trạng – sau rồi cũng dứt khoát nhìn thẳng vào mắt Phong – anh là người em yêu nhất trên đời…
Ánh mắt Gia Hân kiên định bày tỏ nỗi lòng cho người mình yêu, nhưng vẫn giấu diếm điều quan trọng nhất lại trong lòng không dám nói:
– Dù cho anh mới chỉ bảo em phải ngoan, chưa thực sự xác nhận em là bạn gái nhưng em vẫn sẽ là của anh. Hơn nữa, anh lại còn là… người đó…
Trần Phong cười xòa:
– Ôi cô gái nhỏ, là anh sai, anh bận nhiều việc không ở bên em nhiều. Em không cần phải nghĩ nhiều đâu. Em lúc nào cũng có thể đến đây tìm anh mà, anh sẽ dạy em học thật tốt…
– Bài học của anh đau lắm – Gia Hân chui vào lòng Trần Phong, lắc đầu ngoay ngoảy…
– Haha còn đau không, lần sau anh không làm em đau nữa – Hắn ôm cô rồi vuốt ve dọc lưng cùng bờ mông căng mẩy.
Cảm nhận cơ thể thanh xuân không mảnh vải vẫn còn đang áp sát lấy hắn. Dục vọng lại nổi lên. Nếu cứ ôm người đẹp thế này khó mà nhịn được, lại đem cô ra ăn sạch lần nữa. Nghĩ vậy, Trần Phong ngồi dậy, muốn tránh xa cô ra chút, để cô nghỉ ngơi sau lần đầu đầy bão tố.
Gia Hân lại tưởng hắn sẽ không muốn cô nữa, giật mình ôm eo hắn để giải thích, ai ngờ, tay vươn ra, tóm trúng bộ vị quan trọng, đang muốn kìm nén những kích thích từ cô.
Cuối cùng, Trần Phong không nhịn được nữa, quay người, đè tấm thân mỏng manh, không mảnh vải, chỉ được phủ tạm tấm mền mỏng kia… xuống giường…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro