Phần 6
2024-04-09 05:39:00
Dưới sắc trời đang nhập nhoạng tối, thành phố đang lên đèn, có nhà thì sáng, có nhà thì không.
Gia Hân ngồi nghiêng sau xe đạp của Trần Phong, ôm eo hắn, mắt chớp chớp nhìn cảnh vật đang trôi dần về phía sau. Rồi lại nhìn nhìn tà váy dài của bản thân đang nhẹ bay về phía sau. Lâu lâu có cơn gió Lào thổi ngang, chẳng thấy mát mẻ mà chỉ thêm hầm hập. Cái mũi xinh xắn nhẹ chun lại, lấm tấm mồ hôi, nghĩ thầm:
– Đi xe đạp sẽ nóng như vầy ah? – Lần đầu tiên trong đời cô ngồi xe đạp đấy. – Có nên mua cho thầy một chiếc xe hơi, có điều hòa, à thầy có bằng lái xe chưa nhỉ. Ít nhất thì mô tô cũng được, đỡ phải đạp đạp như này. Cô nhớ về lần đòi mẹ đi đạp vịt lúc nhỏ bị mẹ bắt đạp từ giữa hồ vào bờ, mỏi chân chết được.
Gia Hân lại liếc mắt nhìn cái lưng to trước mặt, nhìn cái hông đang mải đạp xe để chở cô đi. Cô siết tay ôm chặt hơn, dựa đầu vào lưng hắn, lẩm bẩm:
– Ước gì cứ như thế này mãi.
Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một thiếu nữ. Mà thiếu nữ hay phụ nữ hay đàn bà, đều là loài vật đầy cảm tính.
Mang theo Gia Hân về đến nhà, gỡ túi thức ăn treo trước yên xe, Trần Phong bước vào một căn nhà cấp bốn nhỏ nhỏ, ước chừng được 18 mét vuông, có gác xép, gian bếp nhỏ vừa đủ xoay người. Toilet nằm dưới gầm cầu thang sắt để trèo lên gác, cạnh cái bếp, tuy bé nhưng cũng được coi là khá đầy đủ cho nhu cầu cơ bản cần có.
Thấy Gia Hân đang ngẩn tò te trước cửa, Trần Phong cười:
– Ngồi đợi chút, anh nấu đồ ăn tối.
Nhìn quanh căn phòng nhỏ, nhưng sạch sẽ và gọn gàng, Gia Hân chú ý nhất đến chiếc giường đơn, chẳng có đệm, mỗi cái gối và cái mền mỏng, chắc nhỏ bằng một phần ba cái giường của cô. Mắt chớp chớp, bỗng dưng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Lắc lắc đầu đuổi những liên tưởng xấu hổ đi.
Nhìn quanh quất suy tính, chỗ này cần món đồ gì, chỗ kia sẽ đặt thứ gì, được một lúc, cô lại tò mò việc Trần Phong đang loay hoay, cô ghé mắt nhìn vào trong, cô cười:
– Trước nay nhìn thầy như đại thần chỉ dám chiêm ngưỡng từ xa, nay mới thấy đại thần nhuộm màu khói lửa nhân gian.
– Đại thần cũng cần no bụng mà. – Phong cũng cười. – Nào tiểu tiên nữ, tránh ra không bỏng bây giờ…
Phong bưng ra một bát canh, để lên chiếc bàn nhỏ có chân gập đặt giữa nhà. Tiện tay cất mấy cuốn sách trên đó đi, dọn ra không gian trống. Rồi lại vào bê thêm hai món ăn.
Gia Hân nhanh nhẹn, xới hai chén cơm, một chén nhiều hơn chút cho hắn, một chén ít hơn chút cho cô. Cô cầm đũa, hưng phấn hít hít:
– Em đói. – Chỉ là canh rau ngót thịt bằm đơn giản, thêm món trứng chiên vàng ươm, và đĩa thịt kho cháy cạnh nho nhỏ, Gia Hân lại thấy ngọt ngào vô cùng.
– Vậy thì ăn thôi. Đại tiểu thư như em hôm nay ăn thử mấy món bình dân nhé.
Gia Hân không thấy hắn nói chuyện lúc chiều, hiểu rằng hắn không muốn nói, cô chỉ lẳng lặng ăn, từng miếng nhỏ, nhưng nhanh hơn bình thường rất nhiều. Ăn xong, chép chép miệng, liếc nhìn Trần Phong một cái, cười bẽn lẽn, cô lại xới thêm một chén nhỏ, ừ lần này nhiều cơm hơn một chút.
Trần Phong cũng chẳng để ý, hắn đang kiểm tra vài tin nhắn báo đến, vừa ăn cơm:
– Anh vừa báo cho mẹ em là anh mời em ăn cơm, tránh mẹ em lo lắng. – Trần Phong nhìn cô cười cười.
– Vâng – Gia Hân cúi đầu, gắp miếng trứng còn lại cho Trần Phong, rồi tiếp tục ăn. – Để lát nữa em rửa chén giúp thầy.
– Ừ…
Mang chén bát vào để rửa, Gia Hân không phải chưa từng vào bếp, nhưng không gian vừa lạ vừa bé cũng làm cô bối rối. Còn Trần Phong thì dọn bàn.
Nhìn cô loay hoay trong bếp của mình, Trần Phong hạ quyết tâm bước đến, ôm lấy vòng eo con kiến của cô, hôn vào cái cổ trắng nõn. Gia Hân cứng người, dừng mọi động tác.
Trần Phong tiếp tục hôn đến tai, đôi tay đã chiếm cứ những cứ điểm quan trọng của cô gái, bắt đầu kích thích…
Gia Hân run người, không biết phản kháng thế nào cho phải, lúc cô buong chiếc chén trong tay thì cũng là lúc chiếc váy của cô bị tốc lên, bàn tay lạ đã len lỏi đến tận khe suối thần bí.
Cảm thấy hơi ướt át, Trần Phong kề sát bờ mông cô vào phần đã nhô cao của hắn, cười khẽ bên tai cô:
– Anh muốn em…
Chống tay trên thành bếp, cảm thấy cái váy đã bị kéo lên, quần nhỏ cũng đã không còn nguyên vẹn, Gia Hân nức nở:
– Em mới 16t…
Bàn tay đang xoa bóp bầu ngực thanh xuân của cô khẽ dừng nhưng lại tiếp tục miết lên đỉnh nhạy cảm:
– Anh vừa đủ tuổi hầu tòa, anh cho vào nhé? – Hắn đã cắn tai cô.
Chẳng biết trả lời làm sao, cô đành dựa vào người hắn sát hơn, dù gì cô cũng đoán trước khi đến đây rồi.
Nhận tín hiệu, Trần Phong thực sự đâm xuyên vào, đâm xuyên khe tam giác ẩm ướt, ra đến phía trước cô, lộ ra một đoạn. Hắn cầm tay cô, đặt lên phần lộ ra, đang cọ xát thoắt ẩn thoắt hiện:
– Xoa bóp nó đi em.
Gia Hân thở gấp, ngượng ngùng làm theo chỉ của đạo của hắn, mặc cho hắn sờ nắn khắp thân thể. Cảm nhận hắn trượt qua trượt lại ở điểm nhạy cảm nhất của mình, phần đỉnh ấm nóng đâm vào bàn tay.
Ôm lấy cơ thể mỗi lúc một mềm ra, hơi thở mỗi lúc một gấp hơn của Gia Hân, biết đã đến lúc, khẽ hôn vào chiếc cổ thiên nga, Trần Phong bế cô về phía giường:
– Hôm nay thầy sẽ dạy em bài học sung sướng…
Trần Phong đặt cô trên chiếc giường nhỏ, rồi cũng chống tay đè trên người cô.
Lần đầu chịu sức nặng của một người đàn ông, thân hình của cô gái nhỏ càng lúc càng run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi hé mở thở gấp từng hơi, nhìn gương mặt mà cô say mê bấy lâu đang gặm cắn một bên đỉnh núi cao cao:
– Em là của anh…
Và thế là, đồng thời với một giọt lệ đã rơi khỏi khóe mắt cô, trong tiếng rên nhỏ đau đớn, một giọt khác màu đỏ cũng thấm ướt Trần Phong, đưa hắn vào cảnh giới của sự sung sướng.
Trần Phong cảm nhận được phía trong siết chặt, nóng ấm, hắn điên cuồng nhấp nhô trên thân thể cô gái tìm thêm khoái cảm, chỉ là hắn quên mất tiêu cần phải dịu dàng đối với lần đầu tiên của cô, mặc cô nhíu mày nhẫn nhịn đau đớn để chiều theo mọi hành động của hắn.
Cứ như vậy, đóa hoa mới nở nõn nà bị xoa nắn, cắn mút đến đỏ bừng, bị vùi dập không thương tiếc trước cơn bão đầu đời.
Nhìn cô gái dưới thân rên rỉ theo từng nhịp tiết tấu mà mình tạo ra, cảm nhận sự bóp chặt lần thứ 2 khi tiết thân của cô, Trần Phong muốn có thêm sự kích thích để hắn lên đỉnh.
Hắn lật úp thân thể dưới thân xuống tạo thế doggy, tiếp tục ra vào trong cơ thể cô với tần suất cao. Với tay đến chiếc điện thoại di động, đọc tin nhắn được gửi đến:
– Chủ nhân, em muốn ra… em… chịu hết nổi rồi… cho em… ra…
Khẽ chụp lại hình ảnh bờ mông xinh đẹp đang hằn một vết tay hồng hồng của Gia Hân đang kẹp chặt vật đàn ông của hắn, Trần Phong gửi đi kèm câu trả lời:
– Con gái em đang làm anh sướng. Em tiếp tục nhịn 30p nữa đi.
Sau đó quẳng điện thoại, chẳng quan tâm đến đối phương nữa, hắn chỉ ôm lấy cơ thể trắng mềm bên dưới tiếp tục ra vào…
Gia Hân lúc này như con thuyền phập phù giữa lòng biển khơi, bàn tay không nơi bấu víu, miệng ê a những câu vô nghĩa, chỉ có thể nằm yên chịu đựng từng cơn sóng đánh mạnh vào tâm linh của mình.
Sau khi gặm cắn chán chê hai đỉnh mềm mại của cô, hắn chuyển lên hôn đôi môi mải miết rên rỉ ấy, cuối cùng Trần Phong cũng thúc mạnh, chôn sâu bản thân vào tận cùng trong cô, sảng khoái cảm nhận sự ngấu nghiến của đoá hoa ở nơi tận cùng sâu thẳm ấy, rồi tưới tắm nó bằng một cơn mưa nóng ấm…
Vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên người Gia Hân, phía dưới vẫn chôn sâu trong cô, đôi mắt Trần Phong vẫn nhắm nghiền, cảm nhận sự sung sướng ép chặt lấy hắn, từng tế bào thần kinh nhạy cảm nhất của hắn được mở rộng, lại một tia sét kết nối các tế bào thần kinh đó, giống như buổi tối ở biệt thự. Đúng lúc đó, giọt máu trinh nguyên của Gia Hân còn đang bám lại ở nơi kết nối của hai người, đột nhiên lại thẩm thấu hết vào da thịt Trần Phong, làm cho tia sét thêm sáng hơn, và lấp loáng đổi sang sắc đỏ. Hạ thân hai người lúc này như đang hấp thu năng lượng xung quanh, làm tia sét ngày một rõ hơn, lúc này đã như sợi tóc màu đỏ rực sáng, chạy dọc cột sống, truyền thẳng lên não Trần Phong.
Trong ý thức của hắn, xuất hiện vài hình ảnh lạ. Một cô gái trẻ, một ông già bụng bự cùng nhau nhìn về phía hắn có vẻ quan tâm, cũng có vẻ… thương tâm. Một hình ảnh khác lại là chính hắn, hắn đang ôm đầu đau đớn, dãy dụa giữa một chùm tia sét đánh thẳng từ trên trời xuống. Các hình ảnh lập loè mờ dần, rồi biến mất trong ý thức của hắn.
Trần Phong trầm tư quan sát hồi lâu, lẩm bẩm:
– Dự đoán tương lai, tiết lộ thiên mệnh, xem ra hậu quả không nhỏ. Haiz, cái muốn thấy thì nhìn không thấy. Nhưng lần này, vì sao lại nhìn thấy những người hoàn toàn lạ mặt, chẳng liên quan gì vậy nhỉ?
Trần Phong mở mắt nhìn cô gái vẫn bị hắn đè dưới thân, cô đã ngủ. Vùi đầu giữa ngọn đồi trùng điệp, vuốt ve:
– Xin lỗi, lần đầu với em lại xuất phát từ mục đích khác của anh…
Sau đó lại tiếp tục rong ruổi tìm kiếm khoái cảm trên thân thể cô gái ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro