Phần 97
2021-12-18 11:38:00
Sau vụ Hồng Y đại pháo, tôi đem một ngàn vạn tệ thù lao chia phần cho Nhất Sơ, Tiểu Nguyệt, và Lý mặt rỗ. Kiếm được nhiều tiền như vậy, chính tôi cũng có chút khó tin, đoán chừng mấy năm tới cũng không cần làm ăn gì hết cũng đủ tiền tiêu. Đáng tiếc là Hồng Y đại pháo bị hư hại nghiêm trọng, đã hoàn toàn mất đi hiệu quả của âm vật, tôi và Tiểu Nguyệt thương lượng một chút, dứt khoát tặng cho viện bảo tàng, giá trị văn vật của nó còn vượt xa giá trị âm vật, mà trong viện bảo tàng lại có chuyên gia có thể phục hồi cho nó. Sau đó cả một thời gian dài cũng không mối làm ăn nào, tôi mỗi ngày đều mở tiệm, nhưng chỉ biết uống rượu xem sách, nhàn nhã sống qua ngày.
Hôm đó đang chuẩn bị ngủ trưa lại bị Lý mặt rỗ cười lấy lòng chạy tới làm phiền.
“Trương gia tiểu ca, bận gì không?”
Trên mặt hắn phàm là xuất hiện loại vẻ mặt này, tôi đã biết không có chuyện gì tốt. Tôi liếc mắt nhìn hắn nói…
“Quen biết đã lâu, có gì ngươi cứ nói thẳng, đừng che giấu làm người ta khó chịu.”
“Khó chịu, khó chịu cái gì?”
Lý mặt rỗ cười càng cổ quái…
“Trên TV nói, đưa tay không đánh người tươi cười. Ta cười như thế với ngươi, bất luận ta đưa ra thỉnh cầu khó khăn thế nào, ngươi cũng không tiện cự tuyệt ta…”
Tôi nhịn không được hừ lạnh một tiếng…
“Có rảnh thì chăm sóc con của ngươi nhiều một chút, ít xem mấy thứ vô bổ trên TV thôi.”
Nói xong tôi cầm chén trà, uống một hớp nước rồi nói…
“Huống chi phiền phức ngươi mang đến cho ta còn ít sao?”
“Ngươi xem ngươi nói kìa, sao có thể là phiền phức đây? Tất cả mọi người đều có chỗ tốt, đều có chỗ tốt.”
Lý mặt rỗ ra vẻ xu nịnh cười nói.
“Ngươi rốt cuộc có việc gì không? Không có việc gì ta đi ngủ đây.”
“Có việc, có việc. Trương gia tiểu ca, ngươi sao lại vội vã như vậy? Có phải vào tiết thu nên hỏa vượng không, có cần uống chút trà hoa cúc để hạ hỏa khí không? Ta một vị huynh đệ buôn bán trà, ngươi nếu tin ta, ta bảo hắn tặng cho ngài chút trà hoa cúc cao cấp…”
Lý mặt rỗ dài dòng văn tự, liên mồm như súng máy vậy. Tôi nhìn hắn khoát tay…
“Ngươi nếu không nói, lão tử đâm nát cúc hoa của ngươi trước!”
Lý mặt rỗ vội vàng ôm lấy cái mông…
“Ta nói ta nói.”
Hắn thần bí cười hề hề lại gần nhỏ giọng nói…
“Trương gia tiểu ca, kỳ thật cũng không có việc gì lớn, là vị huynh đệ buôn bán trà này gặp chút phiền phức…”
Tôi gật đầu, ra hiệu Lý mặt rỗ nói tiếp. Hắn lập tức tinh thần tỉnh táo, thậm chí không đợi tôi nói gì, đã kéo ghế đến ngồi trước mặt tôi…
“Hai chúng ta hợp tác cũng đã gặp qua không ít âm vật, ngươi biết có một loại âm vật, có thể khiến thời gian ngừng lại không trôi không?”
Tôi sửng sốt, cau mày hỏi…
“Cái gì gọi là ngừng lại không trôi?”
“Ta cũng không rõ lắm, người trúng chiêu tựa như tù nhân vậy, bị vây trong một ngày. Bất luận ngươi làm thế nào, sau khi tỉnh giấc lại phát hiện mình vẫn đang ở ngày hôm qua không thoát ra được. Người bên cạnh ngươi cũng đang lặp lại chuyện hôm qua.”
Mặc dù tự mình nói ra, nhưng Lý mặt rỗ cũng có chút không tin…
“Mẹ nhà hắn, nếu không phải là lão bằng hữu của ta, ta sẽ đưa hắn vào bệnh viện tâm thần…”
Tôi nhớ tới trước kia ông nội đã từng nói, thời là dương, gian là âm, có một loại âm vật có thể làm thời gian hỗn loạn. Tôi nghiêm túc nhìn vào mắt Lý mặt rỗ nói…
“Vị bằng hữu này của ngươi không phải mới có được một cái đồng hồ đấy chứ?”
Lý mặt rỗ giật mình há to miệng…
“Trương gia tiểu ca, từ lúc nào ngươi còn biết cả xem bói thế?”
“Bói cái rắm!”
Tôi tức giận mắng hắn một câu…
“Từ khi quen biết ngươi, ta không có ngày nào yên tĩnh cả. Ngươi cẩn thận nói ta nghe xem, cái đồng hồ này xảy ra chuyện gì?”
“Đừng nhắc đến nữa.”
Lý mặt rỗ bực bội thở dài…
“Vị huynh đệ đó buôn trà, trước đó có một đối tác xảy ra chút chuyện, không thể tiếp tục làm ăn nên nợ hắn mấy vạn tệ tiền hàng. Kết quả vị huynh đệ đó dẫn người tới đòi nợ, thấy trong nhà đối phương nghèo rớt mồng tơi, biết đối phương khó khăn thì đồng ý dùng đồ đạc gán nợ, kết quả tìm lên tìm xuống, trong nhà cũng không có gì đáng tiền, về sau tìm được một cái đồng hồ cổ, vị huynh đệ đó cũng là người từng trải, thấy cái đồng hồ đó đã biết là bảo bối, thế là…”
“Thế là hắn nhận lấy? Tống chung tống chung, ngụ ý chẳng lành, lá gan hắn cũng không nhỏ a.”
Tôi bật cười một tiếng rồi tiếp tục uống trà.
(Tống chung tống chung: 送钟送终: Câu nói chơi chữ những từ đồng âm, tống chung “送钟” có nghĩa là tặng đồng hồ/chuông, tống chung “送终” nghĩa là dẫn đến dấu chấm hết, sự kết thúc. Từ “chung” này trong chung kết, cáo chung, chung thân vậy)
Lý mặt rỗ xấu hổ cười…
“Phải phải phải, ta cũng mắng hắn bị mỡ heo ngập não, mê muội nhìn thấy đồ tốt đã không còn để ý gì nữa.”
Tôi đặt chén trà xuống nói…
“Ngươi còn có mặt mũi mắng người khác? Nói như ngươi hơn người ta nhiều lắm vậy.”
Lý mặt rỗ cười làm lành nói…
“Không phải cùng một loại người thì không vào chung một cửa. Cái này gọi là cá tìm cá, tôm tìm tôm, cóc thì tìm ếch xanh.”
Tôi lập tức cảm giác như trên mặt bị ăn một cái tát. Lý mặt rỗ lập tức nhận ra…
“Đương nhiên, Trương gia tiểu ca ngài và chúng ta không giống nhau, ngài là cao nhân, cao nhân.”
“Ngươi đừng lan man đông tây, nói chính sự đi.”
Lý mặt rỗ nhẹ gật đầu…
“Mặc dù tặng đồng hồ ngụ ý không tốt lắm, nhưng vị huynh đệ kia của ta thấy lợi cũng không nghĩ nhiều liền mang về nhà, còn tìm chuyên gia giám định, chuyên gia nói đó là đồng hồ Tây Dương của những năm Gia Khánh triều Thanh, hẳn là đáng giá không ít tiền. Vị huynh đệ đó nghe xong, mừng rỡ vô cùng, còn định lấy bảo bối này làm vật gia bảo truyền lại cho con cháu. Đúng rồi, hắn còn chụp hình lại gửi cho bạn bè, ta tìm cho ngài xem.”
Lý mặt rỗ nhanh chóng lấy điện thoại ra, một lát sau hắn đưa điện thoại cho tôi…
“Ngài xem, nó đây.”
Đó là một cái đồng hồ Tây Dương được chế tác cực kỳ tinh xảo, mặt đồng hồ hoa văn mười phần cổ xưa, mặc dù trải qua bao năm tháng nhưng vì được giữ gìn rất tốt nên vẫn mười phần trân quý. Chỉ là ở mặt trên cùng của đồng hồ có một vết khắc mờ, dường như là một chữ ‘Nhất’. Chữ Nhất này hẳn là được khắc lên sau này. Lý mặt rỗ thấy tôi không đáp lời thì có chút khẩn trương hỏi…
“Trương gia tiểu ca, rất khó giải quyết sao?”
Hắn thấy tôi nhìn chằm chằm vào chữ ‘Nhất’ đến xuất thần, nhịn không được nói…
“Chữ này cũng không phải do vị huynh đệ đó khắc, có lẽ là trước kia có người không biết giá trị của đồng hồ đã khắc lên.”
“Chữ Nhất nghĩa là kết thúc của sự sống, bắt đầu của cái chết. Cái đồng hồ này chính là đại hung chi vật a!”
Tôi nói. Lý mặt rỗ sắc mặt trắng nhợt nói…
“Trương gia tiểu ca, ta trước kia không ngờ ngài sẽ còn biết đoán chữ?”
“Điều ngươi không biết còn nhiều lắm.”
Lý mặt rỗ gấp gáp…
“Đại hung chi vật thì hung hiểm cỡ nào? So với những thứ chúng ta gặp phải trước đó còn lợi hại hơn sao?”
“Chưa hẳn, chưa thấy hiện vật, ta không dám nói lung tung.”
“Muốn thấy hiện vật còn không đơn giản sao? Chúng ta tới nhà vị huynh đệ đó đi, hắn đã sớm chờ ngài đại giá quang lâm.”
Lý mặt rỗ cười cười định đi ra ngoài cửa. Tôi miễn cưỡng ngáp một cái…
“Ngươi gấp cái gì, chờ ta ngủ trưa trước đã.”
“A?”
Lý mặt rỗ choáng váng…
“Mạng người quan trọng, ngài còn ngủ cái gì mà ngủ a!”
Tôi nhìn hắn phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà đi về phòng ngủ…
“Thứ ngươi quan tâm không phải là mạng người, mà là tiền.”
Lý mặt rỗ lập tức ỉu xìu. Giấc ngủ này tôi ngủ rất trằn trọc. Lý mặt rỗ cứ ở bên ngoài đi tới đi lui, gấp như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể giẫm nát sàn nhà tôi. Tôi đành phải bất đắc dĩ bò dậy. Lý mặt rỗ thấy tôi đi ra, gương mặt gấp gáp mỉm cười…
“Trương gia tiểu ca, ngươi tỉnh rồi?”
“Tỉnh cái rắm, ta căn bản không ngủ được.”
Tôi hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái…
“Nói thật đi, người đó cho ngươi bao nhiêu tiền? Ngươi gấp đến độ như lửa cháy sát đít vậy.”
“Hắc hắc.”
Lúc này Lý mặt rỗ giả ngu nói…
“Nghĩa khí giang hồ, nghĩa khí giang hồ, nói đến tiền thật dung tục a.”
“Con mắt nhỏ như hạt đậu xanh của ngươi ngoài tiền còn có thể nhìn thấy gì khác sao?”
Tôi quay người đi tới phòng vệ sinh.
“Trương gia tiểu ca, cũng không thể nói như vậy, ngoại trừ tiền, hoàng kim bạch ngân, phỉ thúy kim cương, ta cũng có thể nhìn thấy a, ta không kén chọn gì cả.”
Tôi đang súc miệng xém chút bị sặc chết. Tôi tức tốc rửa mặt rồi cùng Lý mặt rỗ ra khỏi cửa. Đã hai giờ chiều, chúng tôi đến khu nhà giàu nổi danh của thành phố. Nhìn từng tòa biệt thự trang trí tinh mỹ trước mắt, tôi không nén nổi hâm mộ nói…
“Vị huynh đệ của ngươi làm ăn không tồi a, đất ở đây chắc hẳn có giá đến năm chữ số đi?”
“Đâu chỉ vậy!”
Lý mặt rỗ khẩu khí tràn đầy ghen ghét…
“Nghe nói lúc trước mua đã có giá đến năm chữ số, giờ đã qua bao nhiêu năm, giá trị sớm đã tăng vọt.”
“Đầu năm nay, có tiền thì nên mua nhà đất.”
Tôi thở dài, cùng Lý mặt rỗ đi tới.
Nhân viên bảo vệ rõ ràng là thấy cách ăn mặc của chúng tôi mà nghi ngờ, cản lại hỏi han mấy lượt mới cho đi mà trên mặt vẫn đầy nét cảnh giác. Tôi và Lý mặt rỗ đi ra thật xa, vừa quay đầu lại đã phát hiện người bảo vệ như bắt trộm nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Lý mặt rỗ lập tức phát hỏa…
“Mẹ kiếp, tiểu tử này coi chúng ta là cái gì chứ?”
Nói rồi hắn quay lại tìm người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro