Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 83

2021-12-18 11:38:00

Phần 83
Tôi ít khi tới bệnh viện, không biết cái gì gọi là y náo, liền khiêm tốn thỉnh giáo y tá. Y tá nói y náo là kẻ nhận tiền của người nhà bệnh nhân đến bệnh viện làm loạn gây chuyện. Nam nhân này là một tên y náo điển hình, cơ hồ mỗi tuần đến bệnh viện làm loạn, có lần còn đem thi thể đến cửa bệnh viện, một đám người giả dạng làm hiếu tử quỳ khóc cả ngày. Bệnh viện vì lo sợ tạo thành ảnh hưởng xấu, nên thường chọn cách mất tiền cho bọn chúng, cho nên đám người này ngày càng vô pháp vô thiên, giờ ban ngày ban mặt dám đánh cả bác sĩ. Bệnh nhân nọ nói…

“Bọn hắn làm loạn là không đúng, nhưng bệnh viện các ngươi làm chết người, các ngươi đương nhiên phải gánh trách nhiệm.”

Y tá dở khóc dở cười nói…

“Nói như ngươi, chỉ cần đưa tới bệnh viện chúng ta phải cam đoan chữa khỏi cho sống tiếp a? Vậy trên thế giới không phải đều là yêu quái ngàn năm ư!”

“Một người đang sống, giờ chết trên bàn phẫu thuật, các ngươi chỉ một câu ngoài ý muốn là hết trách nhiệm, các ngươi bảo người nhà bệnh nhân làm sao mà bỏ qua đây?”

“Phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn là rất bình thường, nếu như trách nhiệm thật sự là do bác sĩ, vậy có thể dùng pháp luật để giải quyết, làm loạn như vậy và dọa dẫm bắt chẹt có khác gì nhau? Chữa bệnh cứu cho người bệnh sống là điều bắt buộc phải làm, chữa bệnh mà chết người thì phải đền tiền, vậy dứt khoát đóng cửa bệnh viện cho rồi, mọi người ai có bệnh cứ thế mà chịu đựng!”

Y tá tức giận nói. Không ít bệnh nhân và bác sĩ cũng gia nhập vào trận đấu võ mồm này, hai bên đều có nỗi khổ tâm, kết quả hiện trường hung án đã biến thành cuộc thi hùng biện. Tôi cười khổ một tiếng, vội vàng kéo Tiểu Nguyệt rời đi. Mùi máu tanh nồng đậm làm đầu tôi đau nhức, tôi đến bên cửa sổ hít thở, Tiểu Nguyệt hỏi tôi…

“Trương ca, người này là bị đại pháo giết sao?”

“Tám chín phần mười…”

Tôi nói.

“Nhưng tại sao muội cảm thấy người này giống như là bị dùng đao chém chết.”

Tiểu Nguyệt một câu chỉ ra điều tôi lo lắng, chỉ sợ là khẩu Hồng Y đại pháo này đã có thể huyễn hóa thành khí linh, nếu là như vậy thì vô cùng nguy hiểm. Tôi lóe lên linh quang nói…

“Đúng rồi, tìm camera giám sát!”

“Bệnh viện sẽ cho chúng ta vào sao?”

Tiểu Nguyệt u sầu.

“Lý mặt rỗ, ngươi gọi điện cho mỹ phụ trung niên, dù sao bệnh viện đã là tài sản riêng của cô ta, bảo cô ta trao quyền cho chúng ta điều tra các nơi!”

Tôi nói. Lý mặt rỗ liên tục gật đầu, lập tức gọi điện thoại, mỹ phụ trung niên sảng khoái nói, chỉ cần có thể chữa khỏi cho chồng cô ta, cho dù phá hủy bệnh viện cũng được. Sau đó một cán bộ trong bệnh viện cho chúng tôi ba tấm giấy thông hành, cho phép điều tra trong bệnh viện, người này chính là cựu viện trưởng hôm qua đã chống đối mỹ phụ trung niên, trong vòng một đêm bị giáng ba cấp, sắc mặt của hắn rất tiều tụy. Chúng tôi vào phòng giám sát, có một nhân viên trực ban ở đó, tôi nói muốn xem camera ở lầu ba vào nửa tiếng trước. Nhân viên tua băng ghi hình về nửa giờ trước, tôi thấy tên y náo vào phòng trước, sau năm phút một bác sĩ che mặt tức giận đi ra. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, khoảng nửa phút sau, có một tia máu tươi văng lên cửa sổ. Lúc này, màn hình dường như là bị nhiễu, không ngừng rung rung rồi nhiễu loạn. Một cái bóng lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó màn hình lại bình thường.

Tôi bảo nhân viên an ninh tua về lúc cái bóng xuất hiện rồi tạm dừng, nhưng nó xuất hiện quá nhanh, tua mấy lần cũng không bắt kịp. Chúng tôi cơ hồ là dán sát mặt vào màn hình, xem đi xem lại mười lần, rốt cục đã thành công ngừng lại đúng khoảnh khắc đó.

“Là hắn! Trời ạ!”

Tiểu Nguyệt kích động kêu lớn. Trên màn hình xuất hiện một kim giáp võ sĩ, hắn không có mặt, trong mũ giáp trên đầu trống trơn, tay cầm một thanh đại đao dính máu, như huyễn ảnh từ trong phòng lao ra ngoài.

“Đây rốt cuộc là cái gì? Các ngươi là ai?”

Nhân viên sợ ngây người, nhìn giấy thông hành kẹp trên ngực chúng tôi.

“Chúng ta đi bắt quỷ.”

Tôi thuận miệng đáp. Lúc này, màn hình bỗng nhúc nhích, đèn cũng bắt đầu lấp lóe, tôi bảo nhân viên an ninh mau nhìn tất cả các camera! Hắn bật ra toàn bộ hình ảnh theo dõi bệnh viện, chỉ thấy ở đại sảnh lầu một dường như bị ảnh hưởng điện từ, bắt đầu bị nhiễu. Lấp lóe trong màn hình có một đám người dáng vẻ lưu manh đang xông vào bệnh viện, mấy y tá định ngăn cản, bị bọn hắn thô bạo đẩy ra. Chắc là đồng bọn của y náo bị chết, tìm đến bệnh viện để làm loạn.

“Hỏng bét, hắn lại muốn đại khai sát giới!”

Nói xong, tôi xông ra khỏi phòng, Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt cũng đuổi theo. Chúng tôi tới lầu một, nơi đó đã loạn cào cào, đám y náo đang cãi nhau với các y tá bác sĩ, hoàn toàn không có chú ý tới bóng đèn đang chớp tắt, một trận âm phong cuốn cát bụi lên, xung quanh lập tức trở nên mù mịt vô cùng.

“Chạy mau! Lập tức rời khỏi đây!”

Tôi nhìn đám người hô lên.

“Con mẹ nó ngươi là ai vậy?”

Một nam nhân đeo dây chuyền vàng thật to trừng mắt nhìn tôi.

“Muốn sống thì đi mau, đừng ở đây!”

Tôi gấp đến sắp phát điên, đối phương lại không chịu tin, nam nhân kia chầm chập xắn tay áo bên phải lên, ngó đám bác sĩ y tá cười lạnh một tiếng…

“Các người mời hắn tới giúp đúng không? Ta nói cho các ngươi hay, hôm nay các ngươi mời Thiên hoàng lão tử đến cũng vô dụng, nhìn đại thanh long trên tay ta xem!”

Song khi hắn chuẩn bị vén tay áo lên, lại đột nhiên không nói tiếp, bởi vì tay trái hắn không sờ thấy gì cả.

Hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, bả vai bên phải đã trống rỗng, toàn bộ tay phải đã bị chặt xuống, chỗ bị chém đứt thẳng tắp. Tôi nghe nói nếu như đao đủ sắc bén, tốc độ đủ nhanh, người bị chặt đứt tay trong vòng mấy giây sẽ không thấy đau đớn.

“A…”

Một y tá thét lên chói tai, lập tức té xỉu. Sau đó đám y bác sĩ nhao nhao chạy trốn, làm cái đại sảnh trong nháy mắt đã không còn bóng áo trắng nào.

“Tay của ta, tay của ta sao không thấy, tiểu tử, là ngươi làm ư?”

Nam nhân rống lớn muốn đi qua đánh tôi, ánh mắt đột nhiên nhìn sau lưng tôi.

“Trương ca, cẩn thận đằng sau!”

Tiểu Nguyệt hét lớn. Tôi hoảng sợ quay đầu lại, trông thấy một kim giáp võ sĩ hơi mờ mờ lơ lửng giữa không trung, trong tay nắm một thanh đại khảm đao, dưới mũ giáp không có mặt mũi. Khi kim giáp võ sĩ giơ đại đao lên, tôi vô thức dùng hai tay giơ lên ngăn cản. Nhưng mà thanh đao như xuyên qua thân thể tôi, tôi chỉ cảm thấy một trận lạnh buốt. Nam nhân hét thảm một tiếng rồi im bặt, hắn trừng mắt, giữa người xuất hiện một đạo tơ máu, càng lúc càng rộng, cuối cùng thân thể cứ thế chia làm hai nửa, nội tạng rơi đầy đất.

“Má ơi, Phong ca bị giết rồi!”

“Mẹ kiếp, đây là thứ gì?”

Mấy người còn lại hai chân run rẩy, kim giáp võ sĩ hạ xuống mặt đất, biến thành thực thể, hắn toàn thân kim quang lóng lánh, chỉ có nửa người mà đã rất cao, chùm tua đỏ trên mũ giáp cơ hồ chạm đến trần nhà. Hắn giơ đại đao, bổ về phía người thứ hai. Người kia sợ hãi ngồi co quắp dưới đất, giữa hai chân chảy ra một bãi nước tiểu vàng vàng, đã không thể động đậy. Trong lúc nguy cấp, tôi lấy ra Thiên Lang Tiên, quất về phía kim giáp võ sĩ, một roi này vừa hay đánh trúng đại khảm đao, lưỡi đao bị lệch đi, chém vào đá cẩm thạch trên sàn nhà, tóe ra tia lửa.

“Lý mặt rỗ, mau cầm phù chú đến! Lý mặt rỗ…”

Tôi nhìn lại, Lý mặt rỗ đã chạy mất dạng, tôi tức giận chửi ầm lên.

“Trương… Trương ca, huynh thật sự định cứu họ sao?”

Tiểu Nguyệt thanh âm run run hỏi.

“Không có cách, cặn bã cũng là người!”

Chỉ cần là người, tôi không thể ngồi yên không lý đến, đây là ranh giới làm người cuối cùng của tôi. Tôi dùng Thiên Lang Tiên cuốn lấy thanh đại khảm đao kéo về phía sau, lại cảm giác roi phảng phất như cuốn phải một ngọn núi lớn, kéo thế nào cũng không được, lúc này kim giáp võ sĩ chầm chậm quay sang nhìn tôi, một nỗi sợ hãi mãnh liệt nổi lên trong lòng tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0