Phần 76
2021-12-18 11:38:00
Nhất Sơ trán đầy mồ hôi, hít thở có chút không thông, nhưng vẫn thản nhiên nói…
“Thái Cực Kiếm Pháp.”
“Thái Cực? Chưa nghe nói qua.”
Triệu Quát lắc đầu.
“Chưa nghe nói qua là rất bình thường, đây là kiếm pháp được sáng tạo vào một ngàn năm sau khi ngươi chết.”
Tôi cười nói.
“Thì ra là thế!”
Triệu Quát nhẹ gật đầu…
“Các ngươi đi đi, ta không phá giải được kiếm pháp này, tha cho các ngươi khỏi chết.”
Phá giải không được thì tha mạng cho chúng tôi? Triệu Quát này chỉ có ngần ấy bản sự thôi sao? Tôi đang muốn hỏi, Triệu Quát đã giải thích…
“Ta không muốn phá hoại thân thể hậu nhân của ta, cho nên không thể phá thân mà ra, vì vậy mà tha các ngươi.”
Nghe được câu này, tôi tâm niệm vừa động, lúc này mới rõ vì sao trước đó Nhất Sơ nói thiếu nữ này họ Triệu. Thì ra Nhất Sơ muốn nhắc nhở tôi, nàng là hậu nhân của Triệu Quát. Triệu Quát, trận Trường Bình, hậu nhân Triệu gia, đây vốn phải là chuyện rất dễ liên hệ được, vậy mà tới giờ tôi mới nghĩ ra, thật là có chút kém cỏi.
Nghĩ đến Triệu Quát là tổ tiên của thiếu nữ, tôi lập tức linh cơ khẽ động khuyên nhủ…
“Triệu tướng quân, ngươi không chịu đả thương thân thể của hậu nhân, chứng minh ngươi trong lòng vẫn có thiện niệm. Oan oan tương báo đến khi nào? Huống chi năm đó tất cả sớm đã cảnh còn người mất, Bạch Khởi sớm đã chết, Tần quốc sớm đã diệt vong, ngươi sao phải chấp nhất chém chém giết giết…”
“Hừ!”
Triệu Quát cười lạnh nói…
“Trong số bốn mươi vạn người bị chôn sống năm đó không có ngươi, ngươi đương nhiên có thể đứng đấy nói chuyện không đau eo. Nếu không phải Bạch Khởi đồng ý thả bốn mươi vạn thủ hạ của ta, ta sao có thể đầu hàng?”
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/
“Nhưng Bạch Khởi bội tín, đến cuối cùng không chỉ loạn tiễn bắn chết ta, còn lừa giết toàn bộ bốn mươi vạn thủ hạ của ta, thù này không báo, ta không phải họ Triệu.”
Triệu Quát thanh âm cứng rắn mạnh mẽ, làm cho tôi hiểu được một việc không được ghi lại trong sử sách. Trước đây trong chính sử chỉ nói, Triệu Quát dẫn quân phá vây bị loạn tiễn bắn chết, mà không nói Triệu Quát sau khi đầu hàng bị bắn chết. Trong sử sách thậm chí không nói đến chuyện Triệu Quát đầu hàng. Cứ như vậy, những gì Triệu Quát trải qua tựa hồ còn bi kịch hơn so với trong sử sách miêu tả.
“Năm đó Triệu vương phong ta làm chủ tướng, ban cho ta trường kiếm, sai ta lĩnh quân đánh Tần. Ta nhận vương mệnh, không thể không xuất chinh. Cuối cùng toàn quân bị diệt, cũng không thể nói gì.”
Tôi còn muốn nói gì đó, Triệu Quát đã lại tiếp tục chậm rãi nói…
“Thế nhưng Bạch Khởi, tên tiểu nhân này gian trá vô cùng, hại bốn mươi lăm vạn đại quân của ta làm quỷ cũng không thể trở về đất cũ! Ta thân là chủ tướng, bị chôn sâu dưới đất, hôm nay được thấy ánh mặt trời, ta phải báo thù rửa hận cho ngàn vạn binh sĩ!”
Nói đến đây, Triệu Quát xoay chuyển lời nói…
“… Nhưng, ngươi nói đúng, oan oan tương báo đến khi nào? Ta không cần phải giết hết người Tần quốc trong thiên hạ, chỉ cần giết đủ bốn mươi lăm vạn để báo thù là được rồi.”
Nghe đến đó, tôi cười ha ha một tiếng…
“Triệu tướng quân không phải là đang nói đùa sao? Cho dù tìm bốn mươi lăm vạn người đến xếp hàng cho ngươi giết, e rằng cũng phải giết mấy tháng mới xong.”
Không chờ tôi nói xong, Triệu Quát đột nhiên lộ ra nét cuồng vọng vô cùng, cười to…
“Ngươi đừng quên, nơi này còn có oan hồn bốn mươi lăm vạn quân Triệu. Hôm nay vừa hay là trung nguyên quỷ tiết, đêm trăng tròn, để cho những anh hùng Triệu quốc ta lại được thấy ánh mặt trời!”
Trong chớp nhoáng, tôi chỉ cảm thấy sau lưng một trận âm lãnh, mồ hôi lạnh trực tiếp thẩm thấu qua quần áo. Mẹ nó, trách không được Nhất Sơ thà rằng không cần tiền cũng phải nhận mối làm ăn chết người này, thì ra thanh kiếm này liên lụy tới bốn mươi lăm vạn oan hồn. Mẹ nó! Nhưng chúng tôi chỉ có ba người. Muốn diễn phim Chúa Nhẫn ngoài đời bản live action sao? Tôi và Tiểu Nguyệt mặt mũi trắng bệch, không hẹn mà cùng nhìn về phía Nhất Sơ, hy vọng hắn có phương án giải quyết tốt hơn. Nhất Sơ hỏi tôi mấy giờ rồi, tôi nhìn điện thoại, vừa vặn mười một giờ đúng.
“Còn một tiếng.”
Nhất Sơ lắc đầu, nói…
“Chúng ta đi thôi.”
“Đi?”
Tôi có chút sửng sốt…
“Con hàng này muốn triệu tập vong hồn bốn mươi lăm vạn đại quân, nếu thành công, còn không phải tận thế sao?”
“Cho nên chúng ta phải rời xa Sơn Tây, càng xa càng tốt.”
Tôi còn muốn nói điều gì, Nhất Sơ bỗng nhiên liếc mắt ra hiệu. Tôi biết Nhất Sơ khẳng định có kế hoạch gì đó, lập tức cùng Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn đi theo hắn. Triệu Quát quả nhiên nói lời giữ lời, để cho chúng tôi xuống núi.
Chúng tôi đi không bao lâu đã đến chân núi, nhưng chúng tôi quên mất, ngọn núi này sớm đã bị quân đội giám thị, vừa tới chân núi đã nghe tiếng nạp đạn roẹt roẹt. Bốn ánh đèn pha không hẹn mà cùng chiếu tới ba người chúng tôi, một đám binh sĩ chĩa họng súng đen ngòm nhắm bắn. Rơi vào đường cùng, chúng tôi đành phải giơ tay đầu hàng.
“Các ngươi là ai, sao lại từ trên núi xuống?”
Một sĩ binh hung tợn hỏi.
“Chúng ta là người do Trần liên trưởng cử đi lên núi điều tra.”
Tôi vội vàng giải thích.
“Không thể! Không ai có thể từ trên núi xuống được.”
“Chúng ta không phải là người bình thường.”
“Ồ? Chẳng lẽ các ngươi không phải là người?”
Câu nói này làm tôi không biết nên khóc hay cười, Nhất Sơ nhỏ giọng nói…
“Tiết kiệm thời gian… Lát nữa còn có chuyện quan trọng!”
Tuy nói vậy, nhưng những binh lính này hiển nhiên đã coi chúng tôi là ác quỷ yêu quái, thậm chí đã có người chuẩn bị nổ súng. Tôi đang nghĩ xem nên giải thích thế nào, chợt nghe ở nơi xa truyền đến tiếng ô tô. Đưa mắt nhìn lại, một cỗ xe bọc thép đang đi qua lưới sắt. Binh sĩ biết biển số xe, bước lên phía trước cúi chào. Trần liên trưởng xuống xe, thấy thủ hạ giơ súng, tức khí quát…
“Con mẹ nó định làm gì đây? Hạ súng xuống cho ta!”
Những binh lính kia quả nhiên được huấn luyện nghiêm chỉnh đều hạ súng xuống.
Trần liên trưởng mở cửa xe, lúc này, một lão hòa thượng mỉm cười đi xuống, chính là Bạch Mi thiền sư! Tôi vội vàng tiến lên chào hỏi…
“Bạch Mi thiền sư, sao ngài lại tới đây?”
Bạch Mi thiền sư lắc đầu…
“A di đà phật, can hệ trọng đại, không thể không đến đây xem, nơi này không phải chỗ nói chuyện, lên xe trước, vừa đi vừa nói.”
Chúng tôi lập tức lên xe, trong xe tương đối rộng, cũng không cảm thấy chật chội. Xe khởi động xong, Bạch Mi thiền sư mới lên tiếng…
“Lúc đầu lão nạp đang ở nước ngoài siêu độ một kiện âm vật khó giải quyết! Nhưng khi nhận tin tức của Nhất Sơ đạo hữu, nói trong vòng ba ngày lão nạp nhất định phải tới Trường Bình thôn, lúc này mới không thể không về nước.”
Tôi ngạc nhiên hỏi…
“Ngài đã biết sự tình về Triệu Quát?”
“Ba năm trước đã biết.”
Bạch Mi thiền sư chắp tay trước ngực…
“Ai, ba năm trước lúc thanh Vạn Hồn Kiếm này xuất thế, lão nạp đã biết sẽ có một ngày như hôm nay.”
“Vạn Hồn Kiếm?”
Nghe thấy cái danh xưng này, tôi không tự chủ được run lên.
“Đúng vậy, Vạn Hồn Kiếm lúc đầu là một thanh hung khí nhuốm máu, sau trận Trường Bình, hấp thu âm khí của bốn mươi lăm vạn oan hồn, một vật chí âm chí tà như thế, một khi tìm thấy, hậu quả khó mà lường được.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Tôi có chút lo nghĩ mà hỏi. Bạch Mi thiền sư không trả lời tôi, ngược lại hỏi Nhất Sơ…
“Đúng rồi, Nhất Sơ đạo hữu, ngươi vừa mới thấy Triệu Quát phải không? Trong lời nói của y có để lộ ra nguyện vọng không? Nếu không có nguyện vọng y không thể nào kiên nhẫn chịu mấy ngàn năm giày vò trong Vạn Hồn Kiếm.”
“Nguyện vọng?”
Nhất Sơ suy nghĩ…
“Y có nói một nguyện vọng, là muốn đồ sát bốn mươi lăm vạn người mới bằng lòng dừng tay.”
“Cái này…”
Bạch Mi thiền sư trầm tư…
“Lão nạp nếu có bản sự vung đậu thành binh, biến ra bốn mươi lăm vạn người cho y giết cũng không có vấn đề gì.”
Nghe được câu này trong lòng tôi vừa mừng vừa sợ…
“Nói như vậy, Bạch Mi thiền sư ngài có bản sự này không?”
“Chỉ tiếc… A di đà phật.”
Bạch Mi thiền sư chắp tay trước ngực…
“Lão nạp không có bản sự đó…”
Mẹ kiếp, không có thì nói cái rắm a! Bạch Mi thiền sư khẽ mỉm cười nói…
“Nhưng lão nạp có cách để bốn mươi lăm vạn oan hồn không thể phục sinh.”
Tôi không rõ ý tứ của Bạch Mi thiền sư, đành phải đưa mắt nhìn Nhất Sơ. Nhất Sơ khẽ gật đầu, hắn hạ cửa kính xuống, quan sát bầu trời nói…
“Chỉ sợ không được, hôm nay trăng quá sáng, bầu trời không có chút mây nào.”
“Mấy giờ rồi?”
Bạch Mi thiền sư cũng hỏi một câu như Nhất Sơ. Tôi nhìn điện thoại…
“Mười một giờ hai mươi.”
“Có lẽ là kịp.”
Nói xong, Bạch Mi thiền sư lấy ra một cái điện thoại, mở loa ngoài gọi điện thoại. Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nghe máy…
“Bạch Mi thiền sư, muộn như vậy rồi có chuyện gì sao?”
“Có việc.”
Bạch Mi thiền sư trịnh trọng nói…
“Vương lão, ngươi bây giờ nghĩ hết mọi cách, nhờ quan hệ với không quân, trong vòng nửa tiếng ta muốn bầu trời trên Trường Bình thôn có mây đen che kín.”
“Cái này… Đại sư, ngươi không phải nói đùa sao? Giờ này mà ngươi bảo ta đi chỗ nào tìm không quân?”
Bạch Mi thiền sư chém đinh chặt sắt nói…
“Thời gian khẩn cấp, nếu chậm một bước, chỉ sợ ngày mai toàn bộ Trường Bình thôn đã không còn tồn tại.”
“Cái gì?”
Người kia không ngờ việc nghiêm trọng như vậy, nhưng từ ngữ khí của hắn, xem ra hắn vô cùng tin tưởng Bạch Mi thiền sư. Đối phương chỉ trù trừ một lát rồi nói…
“Được, ngươi muốn mưa nhân tạo để làm gì?”
“Không, ta không cần mưa.”
Bạch Mi thiền sư như có điều suy nghĩ nói…
“Ta muốn mây đen che khuất ánh trăng…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro