Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 66

2021-12-18 11:38:00

Phần 66
Tôi nói với y tôi lập tức tới ngay, sau đó vội vàng mặc quần áo tử tế, cầm mấy lá Trấn Thi Phù vừa vẽ xong, lúc ra cửa gọi điện cho Lý mặt rỗ. Ba người chúng tôi gặp nhau ở cửa cục cảnh sát, Lý mặt rỗ vừa oán trách vừa bước xuống xe “Trương gia tiểu ca, lúc nào không gọi, hết lần này tới lần khác toàn chọn lúc nửa đêm, cũng thật là.” – “Hôm nay sao ngươi bực tức như vậy, có phải đang ở cùng Như Tuyết không?” Tôi cười hì hì hỏi. Gặp Tiểu Nguyệt ở đây, Lý mặt rỗ lập tức thề thốt phủ nhận “Không có không có, chúng ta dọn vệ sinh, đang lau cửa kính thì ngươi gọi…” – “Muộn như vậy mà còn dọn vệ sinh, các ngươi rất có ý thức nha.” Trong sở cảnh sát quả thực đang sôi trào, đám cảnh sát đi đi lại lại trong hành lang, gọi điện liên tục, viết báo cáo không ngừng, tôi thấy Phong Thân Na Na đi qua, kéo cô ta lại hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Các ngươi đã tới?” Phong Thân Na Na lập tức kinh hỉ vạn phần. Cô ta nói chuyện vừa xảy ra quá kinh khủng, mấy nhân viên trực ban đang ở trong phòng nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh rơi vỡ. Bọn hắn mau chóng xem xét bốn phía, cuối cùng phát hiện cửa sổ nhà xác vỡ nát, mà thi thể bọn cướp bên trong đã không cánh mà bay.

Bọn hắn mới đầu tưởng rằng hung thủ đến để hủy thi diệt tích, lập tức báo cho cảnh sát Lương, chờ y đến nơi, lập tức huy động tất cả cảnh sát tiến hành lục soát! Kết quả làm người ta phải trợn mắt líu lưỡi, trong đó ba cái xác ở trên một cành cây trong công viên, một thi thể ở trong nhà xí, đầu dúi vào bồn cầu, còn có một thi thể trước đó bị xe tải tông đứt thành hai đoạn, không biết vì sao lại chui vào phòng vật chứng, cuối cùng một thi thể trốn vào sau cầu thang, dùng một dây kẽm đâm vào lỗ tai làm cho máu thịt be bét. “Là có người làm ư? Camera có ghi lại được gì không?” Tôi hỏi. “Ta đã xem lại camera, trước đó lúc mười rưỡi tất cả đều bình thường, mười rưỡi đến mười giờ ba mươi lăm phút đột nhiên bị mất tín hiệu, không thấy cái gì, mấy camera đều như vậy!” Phong Thân Na Na nói. Cô ta tốt xấu gì cũng cùng chúng tôi xử lý được hai kiện âm vật, cô ta hỏi tôi “Trương lão bản, ngươi cảm thấy những thi thể này là tự mình sống lại, hay hung thủ đang cố ý giở trò?”

Tôi nghĩ nghĩ nói “Ta cảm thấy bọn chúng đang phản kháng…” – “Phản kháng, phản kháng cái gì?” Phong Thân Na Na nghi ngờ hỏi. “Ngươi dẫn ta đi gặp cảnh sát Lương trước đã!” Tôi nói. “Được rồi, đi theo ta.” Phong Thân Na Na dẫn đường cho tôi. Lúc này cảnh sát Lương đang ở trong nhà xác ngơ ngác nhìn đống thi thể. Thấy tôi tới, y liền kể lại tình huống cụ thể, tôi liếc qua mấy thi thể, quả thật vô cùng thê thảm. “Phiền ngươi kiểm tra lỗ tai thi thể.” Tôi nói với nhân viên pháp y. Nhân viên pháp y nhìn cảnh sát Lương xin chỉ thị, thấy y gật đầu, lập tức cầm đèn pin soi vào thi thể. Kết quả giống như tôi suy đoán, màng nhĩ của sáu bộ thi thể đã bị phá hủy, từ dấu vết hiện trường lưu lại, toàn bộ đều do bọn chúng tự gây ra. Nghe được kết quả này, Phong Thân Na Na hít vào một ngụm khí lạnh. Cảnh sát Lương nghiêm túc nhìn tôi nói “Trương lão bản, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không? Ngươi nói sáu cỗ thi thể đã chết đến không thể chết hơn tự đâm thủng lỗ tai của mình ư?”

“Sáu cỗ thi thể này đều chết bất đắc kỳ tử, chắc hẳn sau khi chết còn bị người ta khống chế khẳng định là không cam lòng, sinh ra oán khí rất lớn! Bọn hắn sở dĩ muốn tự đâm thủng màng nhĩ, có lẽ là có âm thanh gì đó đang khống chế bọn hắn.” Tôi giải thích nói. Phong Thân Na Na đột nhiên nhớ tới một việc “Lão Hứa ở phòng trực ban nói với ta, lúc mười rưỡi nghe thấy có người ở bên ngoài gõ trống, hắn lúc ấy tưởng rằng nhà ai đưa tang, nhưng đưa tang bình thường đều là ban ngày a, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thì lại không thấy gì.” – “Vậy đúng rồi, thứ khống chế thi thể chính là cái trống đó!” Tôi nói. Cảnh sát Lương trịnh trọng nắm tay tôi “Trương lão bản, cảm ơn ngươi đã hiệp trợ, ta biết nên làm như thế nào rồi.” Y lệnh cho Phong Thân Na Na lập tức đi điều tra camera giao thông xung quanh, nhất định phải tìm được người gõ trống, nhưng tôi cảm thấy hy vọng không lớn, dù sao hung thủ thật sự là quá giảo hoạt. Hắn đã muốn hủy thi diệt tích, cho thấy hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế âm vật trong tay, hoặc là âm vật quá cường đại, hoặc là liền là hắn cũng chỉ là tay nửa vời.

Ta nói với Lý mặt rỗ “Chúng ta cũng không nên khoanh tay đứng nhìn, rèn sắt nhân lúc còn nóng, tìm ra hung thủ! Ngươi đi mua giúp ta chút muối tinh, lươn, sọt, hạt cát, và cả một thanh sắt mỏng.” – “Mẹ kiếp, muộn như vậy ngươi bảo ta đi đâu tìm?” Lý mặt rỗ đau cả đầu. Cảnh sát Lương vừa cười vừa nói “Trong phòng vật chứng của chúng ta có không ít đồ vật thượng vàng hạ cám, ta sai người đưa các ngươi đi tìm một chút. Còn lươn thì ta có bằng hữu trong đội trật tự đô thị, ta gọi cho hắn bảo hắn đưa mấy con lươn tới là được.” – “Nhớ kỹ, nhất định phải là lươn mập!” Tôi dặn dò. Camera giao thông gần đó cũng không ghi lại được là ai gõ trống, đến một giờ sáng, cảnh sát Lương cuối cùng đã mang đến đủ mấy thứ tôi cần, y bảo những người khác về nhà nghỉ ngơi, Lý mặt rỗ không khỏi cảm khái “Làm cảnh sát cũng không dễ dàng, xảy ra chuyện đột xuất thì không được ngủ.” – “Chuyện đột xuất đối với chúng ta chỉ là bình thường.” Cảnh sát Lương cười cười, kiểm tra lại khẩu súng ngắn B54 trên người “Đêm nay ta ở lại cùng các ngươi.”

“Ta cũng ở lại.” Phong Thân Na Na xung phong nhận việc. Cảnh sát Lương bảo cô ta trở về, tôi vội vàng nói “Na Na trước kia đã cùng chúng ta xử lý qua loại chuyện như thế này, tương đối có kinh nghiệm, có thể ở lại hỗ trợ.” Y nửa tin nửa ngờ nhìn Phong Thân Na Na. Có thể ở bên cấp trên mà mình thầm mến, Phong Thân Na Na tự nhiên là mười phần cảm kích, nháy mắt với tôi. Tiểu Nguyệt lặng lẽ nói “Nhìn không ra a Trương ca, huynh bình thường đần độn, giờ lại giúp người khác hoàn thành ước vọng. Đúng rồi, tối nay chúng ta phải qua đêm ở nhà xác sao?” – “Nàng sợ à? Sợ thì để Lý mặt rỗ đưa nàng về.” Tôi nói. “Ta không sợ!” Tiểu Nguyệt nói xong ôm chặt cánh tay của tôi. Trong nhà xác rất lạnh, hơi lạnh không ngừng tỏa ra, cảnh sát Lương sợ chúng tôi chết rét, liền mang tới mấy cái chăn bông. Đợi mọi người chuẩn bị hoàn tất, tôi nói ra những việc phải làm. Gia gia đã từng dạy tôi công phu có thể dùng để thẩm vấn thi thể, nhưng trước giờ tôi vẫn chưa từng dùng, hiện giờ coi như là học xong thì ứng dụng.

Nguyên lý rất đơn giản, một người thường xuyên đạp xe thì không cần suy nghĩ cũng sẽ tự động đạp xe, đây là ký ức cơ thể. Người đã chết cũng có ký ức cơ thể, chỉ cần dùng bí pháp nào đó là có thể bức thi thể nói ra những chuyện bọn hắn trải qua trước khi chết! Tôi lấy một thanh sắt mỏng và mấy con lươn ném cho Lý mặt rỗ, lại lấy trong ngực ra mấy linh đang (cái chén nhỏ có chân), bảo hắn ra ngoài cục cảnh sát bố trí một chút. Dăng dây kẽm lên rừng cây gần đó, thoa máu lươn, buộc lên linh đang, dây kẽm phải buộc chặt. Lý mặt rỗ cười khổ nói “Trương gia tiểu ca, ngươi thật biết giao việc cho ta, đêm hôm khuya khoắt, ta ở bên ngoài cục cảnh sát lén lún đi buộc dây kẽm, bị người khác trông thấy còn tưởng rằng là trả thù xã hội đấy…” – “Nếu không thì để Tiểu Nguyệt đi?” Tôi cố ý nói. “Như vậy sao được, đệ muội quá yếu đuối, loại việc nặng này vẫn nên để ta làm.” Lý mặt rỗ liên tục khoát tay. Sau khi Lý mặt rỗ ra ngoài, tôi dùng muối tinh xoa lên một thi thể, lau rửa cho sạch sẽ, lấy bút nhét vào tay hắn, đặt tay cầm bút vào sọt đã đổ đầy cát.

Sau đó tôi dùng đao lấy máu lươn, vẽ bùa lên thi thể, kỳ thật vẽ gì cũng được, chỉ cần thoa máu lươn mười phần âm khí lên khắp lồng ngực thi thể là được, lúc đầu tôi muốn vẽ hình hello – kitty để trêu đùa Tiểu Nguyệt, nhưng bởi vì có cảnh sát Lương ở đây, cho nên chỉ có thể ra vẻ tiên phong đạo cốt, vẽ hai lá phù kỳ là mà cả tôi cũng không nhận ra. Chuẩn bị xong, chúng tôi ôm chăn bông chờ trong nhà xác. Tiểu Nguyệt và Phong Thân Na Na đều là người thích nói chuyện, rất nhanh đã thân thiết, trò chuyện không ngớt, Tiểu Nguyệt lại bắt đầu nói khoác bản thân đã trải qua nhiều chuyện rất kinh khủng, Phong Thân Na Na nghe được thì sửng sốt.

“Nguyệt tỷ, ta cũng nói cho tỷ một chuyện.” Phong Thân Na Na nói “Tỷ biết cục cảnh sát trước kia là chỗ nào không?” – “Không biết.” Tiểu Nguyệt ngây thơ lắc đầu. “Nghe nói nơi này trước kia là một thôn trang nhỏ, trong thôn có một lão thái thái, con trai ở bên ngoài làm ăn buôn bán, mỗi tháng đều gửi về một chút tiền, hàng xóm cũng khen con trai của lão thái thái rất hiếu thuận.”…”Đến một ngày, quan phủ đến nhà lão thái thái, còn đưa con trai của lão thái thái đến. Thì ra hắn ta căn bản không phải là thương nhân gì cả, mà là giang dương đại đạo đã bị chém đầu, lão thái thái khóc đến hôn mê bất tỉnh, sau đó đã treo cổ tự sát…”…”Hàng xóm thương tiếc đã chôn cất lão thái thái, về sau thường xuyên có người nói, mỗi khi trời tối trong bãi tha ma có một nam nhân không đầu đang quỳ lạy viếng mộ lão thái thái, người trong thôn đều nói đó chính là con trai của lão thái thái!” Phong Thân Na Na nói.

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Phong Thân Na Na nói, từ đó về sau nơi này không yên bình, sau cải cách, nơi này trở thành cục cảnh sát, có một lần vào ban đêm một cảnh sát trẻ tuổi đang trực ban, đột nhiên nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng bước chân! Hắn lập tức cầm lên súng tiến đến xem xét. Tiếng bước chân dẫn hắn đến nhà kho rồi biến mất không thấy tăm hơi, viên cảnh sát giật mình, bởi vì trong kho đều là súng đạn, lại có người dám to gan lớn mật đến cục cảnh sát trộm đồ, nói thế nào cũng phải ngăn cản. Song khi hắn đẩy cửa nhà kho ra, mới phát hiện một người không có đầu đang quỳ trên mặt đất, hai tay dùng sức đào nền đất đã lát xi măng. Hắn sợ hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, bắn chỉ thiên một phát súng. Đối phương nghe được tiếng súng thì nhảy dựng lên, chạy đến sau một loạt ngăn tủ thì đã biến mất không thấy. Sau đó những chuyện tương tự thường xuyên xảy ra, tình huống cơ bản giống nhau, đều là người không đầu đào đất trong kho hàng, mười mấy năm qua đã làm mấy viên cảnh sát bị bệnh tim…

Về sau bọn hắn nghe ngóng bốn phía, mới biết được truyền thuyết về hiếu tử không đầu, đào đất phía dưới nhà kho tìm thấy một cỗ quan tài, trong quan tài là hài cốt của một bà lão, cách đó đã hơn trăm năm. Mấy ngày sau cảnh sát đã hạ táng bộ hài cốt, nghe nói sáng hôm đó sương mù rất lớn, trong sương mù có một người không có đầu, quay về hướng cục cảnh sát lạy ba cái, về sau cục cảnh sát không còn xảy ra quái sự nữa. Tôi nghe xong, thầm nghĩ phong thuỷ của cục cảnh sát thật là kém, theo lẽ thường mà nói, người trong cục cảnh sát có thể coi là quân của triều đình, thời cổ đại chính là bộ khoái, sát khí rất nặng, yêu ma quỷ quái dù là ăn gan báo cũng không dám tiến vào a! Khi mới đến tôi cũng chú ý qua, bố cục phong thuỷ nơi đây không tốt, trước sau đều là ngã tư đường, trong phong thủy gọi là ‘Quá âm xuyên tâm cục’, không phải là nơi người có thể ở được.

Nếu nơi này không phải là cục cảnh sát, mà là trường học bệnh viện gì đó, không tới một tháng sẽ ngày ngày có quỷ quấy phá đến chết người. Phong Thân Na Na vừa nói vừa nhìn cảnh sát Lương, phát hiện sắc mặt y có chút không thích hợp liền hỏi “Lương đội trưởng, ngươi ngủ rồi sao?” – “Không.” Cảnh sát Lương nhẹ nhàng ho khan một tiếng “Na Na, đừng nói những chuyện này, ngươi thấy nơi này chưa đủ đáng sợ sao?” Phong Thân Na Na đỏ mặt nói “Xin lỗi”, đôi mắt lại nhìn tôi, tôi đoán cô ta hẳn là có chuyện muốn nói với tôi. Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏng bét, đã sắp nửa tiếng, Lý mặt rỗ sao còn chưa về? Tôi nói muốn đi ra ngoài tìm Lý mặt rỗ, Tiểu Nguyệt cũng muốn đi cùng tôi. Cục cảnh sát Vũ Hán nằm ở vùng ngoại thành, đêm đến là tối đen như mực, xung quanh trồng rất nhiều cây hòe, phong thuỷ đã không tốt còn trồng loại cây đầy âm khí này, không biết cảnh sát ở đây là gan lớn hay là không hiểu biết. Ta lấy điện thoại bật đèn pin chiếu sáng đường đi, Tiểu Nguyệt nắm lấy cánh tay tôi theo sát phía sau.

Ta phát hiện Lý mặt rỗ đã buộc kỹ dây kẽm, dây kẽm buộc lên linh đang chỉ cần có âm khí sẽ rung lắc, tạo ra tiếng vang, nhưng lúc này lại không có chút động tĩnh. Da đầu của tôi ngứa râm ran, mau chóng tới xem xét, lúc này mới phát hiện tất cả linh đang đều bị nhổ xuống, trên linh đang còn lưu lại chút chất lỏng sền sệt, tựa như mủ nước trên người. “Không xong, hung thủ ở ngay đây.” Tôi thất kinh kêu lên. “Trương ca, mau nhìn bên kia!” Tiểu Nguyệt nói. Trong đám cây hòe, một bóng người đen sì đang đi về phía này, nhìn quần áo thì tựa hồ là Lý mặt rỗ, nhưng hắn không nói một lời, dù tôi gọi thế nào cũng không có phản ứng. Bàn tay tôi toát ra mồ hôi lạnh, liền cầm Thiên Lang Tiên trên tay, lại lấy từ trong ngực ra một xấp Trấn Thi Phù, một nửa để lại, một nửa đưa cho Tiểu Nguyệt, nói với nàng nếu như thấy hoạt thi thì dán lên trán đối phương. Tiểu Nguyệt buồn bực hỏi “Trương ca, phù không dán keo a, làm sao dán được?” – “Yên tâm, trong bột giấy đã trộn lẫn bột gạo nếp, chỉ cần gặp cương thi, gạo nếp sẽ tan ra, tự động dán vào.” Tôi giải thích. Tiểu Nguyệt kêu ‘A’ một tiếng.

Khi Lý mặt rỗ còn cách tôi mười mấy mét, đột nhiên giương nanh múa vuốt nhào tới, tôi nhướn mày, xem ra hắn đã trúng tà! Tôi vung Thiên Lang Tiên, quất lên người hắn. Lý mặt rỗ liền co cẳng chạy. “Dừng lại!” Tôi kêu to đuổi theo. Lý mặt rỗ chạy rất nhanh, trong rừng cây đen kịt một màu, khi một chiếc xe tải đi qua, tôi mượn ánh đèn xe lóe lên khẽ xác định phương hướng, trong miệng niệm chú ngữ, khu động Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, vung roi về phía Lý mặt rỗ. Roi cuốn lấy mắt cá chân hắn, hắn ngã lăn trên mặt đất. Tôi nhào tới, dùng roi ghìm chặt cổ hắn, Lý mặt rỗ liều mạng giãy giụa, tôi sờ mũi của hắn, vẫn còn thở, mở tròng mắt nhìn một chút, tròng trắng cũng bình thường. “Ngươi sao vậy?” Tôi hỏi. Lý mặt rỗ liều mạng chỉ vào lỗ tai và miệng của hắn, tôi mới ý thức được rằng hắn không thể nói được cũng không nghe thấy gì. Tôi hiếu kỳ mở miệng hắn ra, đầu lưỡi hắn cứng đơ, tựa như một khối đá, hình như bị yêu pháp khống chế. Tôi lập tức nhặt một nhánh cây, chọc vào đầu lưỡi hắn ba lần, chờ cho máu đen chảy ra, Lý mặt rỗ hét thảm một tiếng.

“Làm ta nhịn gần chết, tên vương bát đản này, ta mà đuổi kịp nhất định phải lột da!” Lý mặt rỗ hùng hùng hổ hổ nói. Tôi bảo Tiểu Nguyệt đưa một bình nước khoáng, đốt cháy một lá Trấn Thi Phù, đổ tro vào bình, sau đó dùng nước này rửa tai cho Lý mặt rỗ, sau đó hắn rốt cục đã khôi phục thính lực. Tôi hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý mặt rỗ nói vừa buộc xong linh đang, đang muốn về cục cảnh sát, đột nhiên có người từ phía sau gọi tên hắn, Lý mặt rỗ thuận miệng đáp lời, quay đầu đã nhìn thấy một hắc y nhân, trong tay hình như đang ôm thứ gì đó. Đó hẳn là là một cái trống nhỏ, người kia vỗ nhẹ lên trống, Lý mặt rỗ đột nhiên không nghe thấy gì nữa. Lý mặt rỗ nghĩ thầm gia hỏa này quá lợi hại, giết chết mình là chuyện trong phút chốc, sợ hãi liền co cẳng chạy. Hắn ở trong rừng cây chạy trối chết, đột nhiên trông thấy tôi và Tiểu Nguyệt, kích động đến tột đỉnh, không ngờ vừa gặp tôi đã lấy roi quất hắn, đành phải bỏ chạy. Tôi nghe xong nhíu chặt mày, đây rốt cuộc là trống gì, chỉ vỗ một cái đã làm người ta không nói được không nghe được?

“Ngươi gặp người kia ở đâu?” Tôi hỏi Lý mặt rỗ. “Trên đường tới cục cảnh sát.” Lý mặt rỗ đột nhiên biến sắc “Hắn sẽ không tới cục cảnh sát chứ?” – “Hỏng bét! Cảnh sát Lương và Na Na vẫn ở đó, mau trở lại tìm bọn họ.” Tôi lập tức ra lệnh. Tôi dặn Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt, bất luận là ai gọi tên bọn họ cũng không được trả lời, nếu không hậu quả khó mà lường được. Khi chúng tôi chạy về nhà xác, Phong Thân Na Na và cảnh sát Lương đã biến mất, chăn bông ở trên ghế, thi thể bọn cướp vẫn nằm tại nguyên chỗ. “Để ta gọi điện cho hắn!” Tôi nói xong liền móc điện thoại ra. Lý mặt rỗ lại đột nhiên sợ hãi đến mức ngã ngồi trên mặt đất, một cỗ âm phong đột nhiên gào thét mà đến, làm cửa sổ nhà xác xao động đùng đùng, chăn đắp lên thi thể cũng thổi phần phật, dường như thi thể bất cứ lúc nào cũng sẽ đứng lên. Sa, sa, sa… Tôi đột nhiên phát hiện, thi thể đang nắm chặt bút trong tay bỗng run run, sau đó chuyển động trong sọt chứa đầy cát, cuối cùng viết ra một chữ. Đó là chữ ‘Oan’!

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Phương pháp của tôi quả nhiên đã có tác dụng, nhưng bây giờ đã mất tích hai người, căn bản không kịp thẩm vấn thi thể. Tôi bấm số gọi cảnh sát Lương, thế nhưng là khi trò chuyện, tín hiệu lúc đứt lúc nối, dường như gần đó có từ trường rất mạnh ảnh hưởng đến tín hiệu, căn bản nghe không rõ y đang nói gì! Điều duy nhất có thể xác nhận là, y và Phong Thân Na Na tạm thời không sao. Lúc này, Lý mặt rỗ vỗ vỗ tôi “Trương gia tiểu ca, mau nhìn, thằng cháu trai này lại viết chữ.” Tôi ngẩng đầu nhìn, thi thể viết ra mấy chữ phồn thể xiêu xiêu vẹo vẹo “Khang Hi tiểu nhi giết cả nhà ta!”

(Tiểu nhi ~ thằng nhóc)

Viết xong, thi thể vốn đang nằm đột nhiên ngồi dậy, mở đôi mắt trắng dã nhìn tôi chằm chằm, làm tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh cả người. Đây chẳng lẽ chính là… Tá Thi Hoàn Hồn trong truyền thuyết? Âm vật đang ở gần đó, mà lại mang theo oán khí rất mãnh liệt cho nên mới qua miệng của thi thể nói ra chuyện xưa của mình. Thi thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, một lần lại một lần viết chữ ‘Oan’ lên trên cát! Thi thể run quá mức, cả giường cũng rung lên, thi thể đổ xuống nằm rạp trên mặt đất hai tay vẫn cầm bút, không ngừng viết chữ. “Đi, chúng ta đi tìm cảnh sát Lương và Na Na.” Tôi cầm đèn pin xông ra khỏi nhà xác.

(Tá Thi Hoàn Hồn: Mượn xác hoàn hồn)

Chúng tôi chạy qua mấy tầng lâu, đến hành lang lầu ba, đột nhiên nghe được có người chợt quát một tiếng “Không được nhúc nhích!” Tôi vô ý thức giơ hai tay lên, cảnh sát Lương từ trong bóng tối đi tới đang giương súng, khi nhìn thấy là chúng tôi, lúc này mới hạ súng xuống. Tôi hỏi y làm sao không nói gì mà đã rời khỏi nhà xác? Y nói vừa rồi Phong Thân Na Na nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, thế là hai người liền thương lượng đi ra ngoài điều tra, kết quả đi được nửa đường, đã không thấy Phong Thân Na Na đâu nữa. “Na Na mất tích ở đâu?” Tôi hỏi. “Ngay ở lầu ba, điện thoại cũng không gọi được, ta đang tìm cô ấy.” Cảnh sát Lương nói. Lúc y nói chuyện, Tiểu Nguyệt ở phía sau giật quần áo của tôi, dường như đang ám chỉ cái gì. Tôi nhìn gương mặt trắng sáng của cảnh sát Lương cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, Tiểu Nguyệt lại gấp đến sắp khóc, khẩn trương nói “Phía trên! Phía trên có cái gì đó!” Tôi ngẩng đầu lên, một cỗ hoạt thi đang dán trên trần nhà, tay ôm cổ, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, hàm răng chảy ra một giọt chất lỏng sền sệt sắp rơi xuống.

Cảnh sát Lương lập tức nổ súng, hoạt thi lại như thạch sùng, rất linh hoạt chạy trên trần nhà và vách tường, bóng đèn vỡ nát, mảnh bóng đèn rơi lên cổ làm tôi bị bỏng gào thét ngao ngao. Đang lúc tôi vỗ mảnh vụn thủy tinh trên người ra, Lý mặt rỗ hô một tiếng “Nguy hiểm!” Ngay sau đó hoạt thi đã nhào lên người tôi, liều mạng nhắm về phía cổ họng tôi mà cắn, tiếng răng cắn vào nhau nghe rắc rắc gần trong gang tấc, tôi sợ hãi dùng toàn lực đẩy ra! Thi thể sớm đã bị nhân viên pháp y mổ phần bụng ra, cho nên gan ruột và các cơ quan nội tạng tất cả đều xổ ra, một đống dính lên người tôi, cảm giác đó thật không thể dùng từ buồn nôn để mô tả. “Mau dùng Trấn Thi Phù!” Tôi nhìn Tiểu Nguyệt hô. Tiểu Nguyệt vừa lấy ra Trấn Thi Phù, đột nhiên một cánh tay ở đâu ra tóm lấy tay của nàng, một hoạt thi không biết từ lúc nào đã ở phía sau Tiểu Nguyệt, trông thấy bộ mặt âm trầm kinh khủng đó, Tiểu Nguyệt hét lên một tiếng, Trấn Thi Phù vung vãi đầy đất.

Hoạt thi đẩy Tiểu Nguyệt ngã nhào xuống đất, đang chuẩn bị há mồm cắn, cảnh sát Lương đã lấy súng bắn trúng cằm của hắn, hàm răng của hắn khắp nơi bay loạn. Hoạt thi không có miệng để cắn, liền bắt lấy tay Tiểu Nguyệt, kéo nàng về phía hành lang, Tiểu Nguyệt liều mạng giãy giụa, hô to cứu mạng. “Lý mặt rỗ! Lý mặt rỗ!” Tôi vừa dùng hết sức từ khi còn bú mẹ phản kháng lại hoạt thi vừa hô loạn, Lý mặt rỗ run lẩy bẩy nhặt một lá phù, dùng đầu lưỡi liếm mấy lần, định dán lên hoạt thi. Kết quả là giấy vàng vốn đã mềm, bị nước bọt thấm ướt thì rách ra, xoạt một tiếng rách thành hai nửa, Lý mặt rỗ mở đôi mắt vô tội nhìn tôi. Tôi tức giận mắng to, thật sự là đồng đội ngu như heo, hận không thể đi qua đạp hắn một cước! Cảnh sát Lương giơ súng, đầu đầy mồ hôi nhắm chuẩn đầu hoạt thi, đột nhiên một đôi tay ngoài cửa sổ thò vào bóp cổ y. Y lập tức đánh rơi súng, trừng to mắt giãy giụa. Thấy Tiểu Nguyệt sắp bị kéo đi, không biết khí lực từ đâu tới, tôi một cước đá đá văng hoạt thi trên người, vừa cúi nhặt phù chú thì hoạt thi ở phía sau ôm lấy tôi, há mồm cắn, răng đâm vào da thịt làm tôi đau đến phát điên.

Hoạt thi bám chặt vào lưng tôi như giòi trong xương khó mà vùng vẫy thoát khỏi, tôi dùng toàn lực bò trên mặt đất, rốt cục đã với được một lá Trấn Thi Phù, quay người lại dán lên trán hoạt thi. Trong nháy mắt hoạt thi đã không cử động, chỉ là vẫn đang không ngừng run rẩy. Tôi nhặt Trấn Thi Phù trên mặt đất đi tới dán lên một hoạt thi khác, vừa dán lên, hoạt thi đó ngã xuống đất, lúc này Tiểu Nguyệt được cứu thoát, nàng sợ hãi ôm chặt lấy tôi. Nhìn lại Lý mặt rỗ và cảnh sát Lương, hai người đang vật lộn với hoạt thi ngoài cửa sổ, hoạt thi khí lực lớn vô cùng, níu lấy y phục của hai người về phía kéo ra ngoài, làm cửa sổ rung lên ầm ầm. Tôi dán hai lá phù còn lại lên hai cánh tay của thi thể, ầm một tiếng thi thể ngã từ lầu ba xuống đất. Rất nhiều chất nhầy của hoạt thi dính trên người tôi, thật mười phần buồn nôn. Lý mặt rỗ vừa lau mồ hôi vừa thở hổn hển nói “Trương gia tiểu ca, ngươi từ đâu lấy được phù này, con mẹ nó quá có tác dụng, cho ta mấy lá phòng thân đi.” “Ngươi còn có mặt mũi nói à!” Tôi đá hắn một cước, Lý mặt rỗ mau chóng trốn qua một bên.

Trấn Thi Phù gia gia truyền lại quả thực vô cùng lợi hại, chỉ là đã sắp hết, tôi chỉ còn lại bốn tờ, cần phải tiết kiệm một chút. Cảnh sát Lương sửa lại quần áo rồi nói “Thật sự là quá hung hiểm, ta lần đầu gặp phải chuyện như vậy.” – “Đây vẫn chỉ là một lời chào mà thôi, hung hiểm thực sự còn ở phía sau!” Tôi cười nói. Tôi vừa mới dứt lời, hành lang truyền đến tiếng trống, thanh âm bay vào trong tai mỗi người, Lý mặt rỗ mắng một tiếng “Gia hỏa này cũng quá càn rỡ, chạy vào trong cục cảnh sát khua chiêng gõ trống, hoàn toàn không để cảnh sát vào mắt!” – “Ai đó, đi ra cho ta!” Cảnh sát Lương nghiêm nghị hét lớn, chuẩn bị đi tới xem xét. “Đừng qua đó!” Tôi mau chóng ngăn y lại. Một trận âm phong thổi qua, hai cỗ hoạt thi trên mặt đất run lẩy bẩy, Trấn Thi Phù dán trên người chúng không ngừng rung rinh, như nương theo nhịp tim mà nâng lên hạ xuống. Đột nhiên, Trấn Thi Phù vỡ thành bột phấn, hoạt thi chậm rãi đứng lên, Lý mặt rỗ quá sợ hãi “Thời hạn sử dụng của phù này hơi ngắn a! Có thể lâu hơn một chút không?” – “Đừng nói nhảm, mau chạy đi!”

Chúng tôi vội vàng xuống lầu, vừa qua cầu thang cảnh sát Lương đột nhiên chạy ngược lại, tôi nghe thấy có tiếng động rầm rầm. Cục cảnh sát vì phòng ngừa có chuyện đột ngột xảy ra nên ở mỗi tầng đều có cửa sắt, cảnh sát Lương đang khóa cửa sắt lại. Hai cỗ hoạt thi chạy xuống dưới, liều mạng xô cửa sắt, cũng may cửa sắt rất kiên cố. Tôi lấy ra một lá phù dán lên cửa, hoạt thi như bị điện giật bắn ra, sau đó lại nhào tới, cứ lặp đi lặp lại đến lần thứ ba thì Trấn Thi Phù bắt đầu xuất hiện vết rách! Gia gia từng nói, tất cả mọi thủ đoạn trấn áp đều có cực hạn, biện pháp đối phó với tà vật tốt nhất vẫn là hoàn thành tâm nguyện cho oán linh, hoặc là lấy tà khắc tà. Tôi đột nhiên nghĩ thông suốt, nói với bọn họ “Về nhà xác.” – “Ngươi điên rồi sao?” Cảnh sát Lương hỏi. “Hẳn là còn một cỗ thi thể ở đó, chúng ta có thể lợi dụng nó đối phó với những hoạt thi này.” Tôi tự tin mười phần nói.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0