Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 54

2021-12-18 11:38:00

Phần 54
Lúc này mấy người Lý mặt rỗ cũng đã tỉnh, trêu chọc nói “Ngươi không biết ư? Trương gia tiểu ca hôm qua đã ăn dấm cả đêm, toàn bộ dấm của Vũ Hán đã bị hắn uống cạn sạch.” Tiểu Nguyệt lại nhìn tôi quỷ dị cười “Ngươi biết cái gì, hai ta làm tổn thương nhau mà thôi, hiện tại hòa rồi, có phải hay không a Trương ca.” Nói xong, còn ghen tuông nhìn Tề đại tẩu, Tề đại tẩu lập tức mặt đỏ tới mang tai cúi đầu. Tôi nhịn không được cười rộ, nói “Được rồi, chớ nói hươu nói vượn! Mau nói xem, vong linh bám lên người Tề lão bản, rốt cuộc có lai lịch gì.”

Tiểu Nguyệt ngồi xuống, thở dài “Nói với các ngươi, chỉ sợ các ngươi không tin. Vong linh đó, vậy mà… lại là Lý Bạch.” – “Lý Bạch…” Tất cả mọi người ở đây đều bị cái tên này làm kinh hãi. Lý Bạch thật sự quá nổi danh, sợ là toàn Trung Quốc không có mấy người không biết. Lý Bạch cả đời thích làm thơ, thích uống rượu, thích du lịch, ở các nơi đều lưu lại những vần thơ động lòng người. Hắn không chỉ là Đường triều đệ nhất thi nhân, càng là cổ kim đệ nhất thi nhân, được hậu thế gọi là Thi Tiên.

Nhất là cô gái tóc đỏ, không tin nói “Tân Nguyệt, ngươi trêu chúng ta a? Lý Bạch, một thi nhân vĩ đại như vậy, lại ở nhân gian mấy ngàn năm không đi đầu thai?” Tiểu Nguyệt bĩu môi “Cái này ta cũng không rõ, ngươi phải hỏi chuyên gia a.” Thế là ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người tôi. Tôi nhịn không được cười rộ “Tiểu Nguyệt, nàng chắc chắn tên kia thật sự là Lý Bạch?” Tiểu Nguyệt gật đầu “Đương nhiên, ta còn có thể lừa huynh ư? Tên kia đích xác là Lý Bạch, từ những vần thơ Đường hắn viết là có thể nhìn ra. Đúng rồi, còn có mỹ nữ trong bức họa, ngươi nhất định không đoán ra là ai đâu.”

Tôi lập tức hứng thú, vội hỏi là ai? Có thể để cho Lý Bạch nhớ mãi không quên, nữ nhân đó khẳng định không phú thì quý, nói không chừng còn là tiên nữ trên trời. Tiểu Nguyệt nói “Nói ra ngay cả ta cũng có chút hoài nghi, nữ nhân kia là Dương quý phi a.” Chúng tôi nhìn nhau, trên mặt đều có nét nghi hoặc. Bọn họ quả thật không tin lời Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt quắc mắt “Các ngươi có ý gì? Vì sao không tin?” Lý mặt rỗ vừa cười vừa nói “Dương quý phi và Lý Bạch có thể có quan hệ gì? Một là Thi Tiên phóng đãng không bị trói buộc, một là sủng phi của Hoàng đế, bọn họ không có chút điểm chung nào, Lý Bạch sao lại thích Dương quý phi?”

Tiểu Nguyệt gấp gáp, vội vàng kể lại chuyện của Lý Bạch và Dương quý phi. Năm đó Dương Ngọc Hoàn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, được Đường Huyền Tông phong làm quý phi, mỗi ngày đều ở trong thâm cung, Lý Bạch cũng đúng lúc này được Đường Huyền Tông triệu kiến. Dù sao thì danh khí của Lý Bạch quá lớn, cho dù thân là Hoàng đế, Đường Huyền Tông cũng thích thơ của hắn. Lý Bạch ở trước mặt Đường Huyền Tông viết một bài thơ, trong thơ khen Đường Huyền Tông là thiên cổ danh quân (vị vua lưu danh thiên cổ)! Dù sao thì “thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên”, Đường Huyền Tông long nhan vui vẻ, phong cho Lý Bạch làm Hàn Lâm học sĩ, mỗi ngày đi theo mình làm thơ.

(Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên: Chữ “xuyên” ở đây có nghĩa là “phá”, ngàn phá vạn phá rắm ngựa không phá được. Thành ngữ ý nói không gì qua được sự nịnh hót)

Ngày thứ hai Lý Bạch ở trong hoàng cung, Đường Huyền Tông và Dương quý phi đi ngắm hoa, tới một hồ nước. Thấy trăm hoa đua nở, liền để nhạc sĩ Lý Quy Niên hát một khúc. Nhưng Lý Quy Niên vừa hát hai bài từ cũ đã bị Đường Huyền Tông quát lớn. Đường Huyền Tông nói cùng mỹ nữ thưởng hoa mới nở, làm sao có thể nghe bài cũ được? Mau gọi Lý Bạch đến viết một bài từ mới. Lý Quy Niên sợ đến đầu đầy mồ hôi, vội đi tìm Lý Bạch.

Nào ngờ Lý Bạch đang ở trong tửu lâu uống rượu với bằng hữu, uống đến say mèm, nằm sấp dưới gầm bàn rồi. Lý Quy Niên sắc mặt trắng bệch, thấy Lý Bạch như vậy sao có thể viết được bài từ? Nhưng nếu không viết được, cái đầu trên cổ mọi người đều phải chuyển đi nơi khác. Thế là Lý Quy Niên chỉ có thể kéo Lý Bạch đang say chuếnh choáng, đi tới bên hồ. Đường Huyền Tông sắp không kiên nhẫn được nữa, thấy Lý Bạch say mèm, bèn giận tím mặt, sai người đánh thức Lý Bạch. Đường Huyền Tông hỏi Lý Bạch, có thể làm được một bài từ mới không? Lý Bạch vui vẻ đáp ứng, sáng tác ngay một bài.

Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.

Bộ dáng Lý Bạch say rượu hát ca, quả thực là phong lưu phóng khoáng, chấn kinh không ít cung nữ trở nên si mê, ngay cả ánh mắt Dương quý phi nhìn Lý Bạch cũng có chút khác thường. Hai người này, một là Đại Đường đệ nhất mỹ nữ, một là Đại Đường đệ nhất thi nhân, gặp nhau khó tránh khỏi tóe lửa. Đường Huyền Tông đại hỉ, vội vàng bảo Lý Bạch tiếp tục làm thơ, ai ngờ Lý Bạch lại cự tuyệt, lý do là “Thần quá mệt mỏi, không còn khí lực mài mực! Mà khi thần làm thơ lại có một thói hư tật xấu, đó chính là thích cởi giày, nếu không sẽ không có tâm tình để viết.”

Đường Huyền Tông cười nói không sao, chỉ cần ngươi có thể viết, tùy tiện thế nào cũng được. Lý Bạch mới gật đầu, bảo Dương Quốc Trung mài mực, Cao Lực Sĩ cởi giày cho mình. Dương Quốc Trung là thân ca ca (anh ruột) của Dương quý phi, Cao Lực Sĩ là hoạn quan được sủng ái của Đường Huyền Tông, cho dù là vương công đại thần nhìn thấy bọn hắn đều phải cúi đầu, một Lý Bạch nho nhỏ, vậy mà dám để cho bọn hắn mài mực cởi giày!

Dương Quốc Trung và Cao Lực Sĩ mặc dù cắn răng ngoan ngoãn phục vụ Lý Bạch, nhưng trong lòng đã hận Lý Bạch muốn chết. Lý Bạch tâm tình vui vẻ, một hơi viết mười bài thơ Đường, mỗi bài đều có dư vị kéo dài. Đường Huyền Tông cũng không khỏi kinh nghi Lý Bạch là thiên nhân, có thể say rượu mà viết ra được áng thơ hoàn mỹ như vậy, không phải thiên nhân còn có thể là gì? Dương quý phi lại càng sinh lòng ái mộ, bởi vì nàng phát hiện những bài thơ kia, tất cả đều tán dương vẻ đẹp của mình, trong lòng nàng cũng rõ ràng, Lý Bạch có ý với mình.

Rượu ngon giai nhân, trăng sáng treo cao, nhân sinh mỹ diệu không gì hơn vậy. Chỉ có điều, người trong lòng lại là người của Hoàng đế, Lý Bạch không khỏi phiền muộn. Từ đó, hai người cứ thế mập mờ… Chàng có tình thiếp có ý, nhưng hai người lại không thể bên nhau, thậm chí ngay cả gặp một lần cũng mười phần khó khăn. Dù vậy, Dương quý phi vẫn thường xuyên giật dây Đường Huyền Tông đưa nàng đi gặp Lý Bạch, mỗi lần, Lý Bạch đều sẽ vì Dương quý phi mà làm thơ, ca tụng mỹ mạo của nàng.

Dương quý phi cũng sẽ vụng trộm tặng Lý Bạch một vài thứ, tỉ như tự tay thêu khăn, làm nghiên mực. Còn lặng lẽ mài mực cho Lý Bạch, hát thi từ của Lý Bạch. Bởi vì Dương quý phi nhiều lần tán dương Lý Bạch trước mặt Đường Huyền Tông, để làm mỹ nhân vui vẻ, Đường Huyền Tông cũng càng thêm coi trọng Lý Bạch. Nhưng Dương Quốc Trung và Cao Lực Sĩ lại luôn ghi hận Lý Bạch trong lòng, dù sao hôm đó bọn hắn đã phải tự tay mài mực cởi giày, mất hết mặt mũi, hai người liền nghĩ cách ly gián quan hệ của Đường Huyền Tông và Lý Bạch.

Bởi vì hai tên gian thần cản trở, Lý Bạch từ từ bị thất sủng, Đường Huyền Tông cũng rất ít khi triệu kiến Lý Bạch, vì tránh làm Đường Huyền Tông nghi ngờ, Dương quý phi không dám tùy ý đi gặp Lý Bạch. Lý Bạch và Dương quý phi, một quốc sĩ vô song, một tuyệt đại giai nhân, cũng chỉ có thể chịu nỗi tương tư giày vò. Về sau Lý Bạch thực sự không chịu nổi ước thúc của thâm cung, cho rằng mình đầy khát vọng, lại trở thành công cụ giải trí của Hoàng đế, liền từ quan quy ẩn.

Lý Bạch mặc dù rời khỏi hoàng cung, nhưng tình yêu với Dương quý phi lại chưa từng đứt đoạn. Không bao lâu sau, loạn An Sử bạo phát, Đường Huyền Tông bị bá quan bức bách, đành phải ban được chết cho Dương quý phi tại Mã Ngôi Pha. Sau khi Dương quý phi chết, Lý Bạch cũng không còn là đại thi nhân tiêu sái nữa! Cả ngày không ăn không uống, chỉ uống rượu. Thân thể càng thêm gầy gò, nhìn nghiên mực mà Dương quý phi đưa cho, yên lặng ngẩn người.

Vi để thể hiện yêu thương đối với Dương quý phi, Lý Bạch thề sẽ không viết một bài thơ nào nữa, sau khi uống xong một chén rượu cuối cùng thì nhảy cầu tự sát, thiên hạ đệ nhất thi tiên từ đó vẫn lạc. Trước khi chết, trong tay Lý Bạch vẫn còn cầm nghiên mực Dương quý phi tặng, vong linh của hắn không cam lòng, ngày nhớ đêm mong Dương quý phi, tự nhiên là bám vào nghiên mực. Hôm đó có cơ hội, vong linh Lý Bạch liền từ trong nghiên mực phóng ra, bám lên người Tề lão bản, ý định nối lại tiền duyên. Nhưng vong linh của Dương quý phi sớm đã tiêu vong trong lịch sử, hắn có thể nào tìm đến người yêu ngày nhớ đêm mong?

Nghe xong câu chuyện, tất cả mọi người đều đắm chìm trong mối tình kinh thiên địa khiếp quỷ thần này, mấy cô nương lại càng cảm động rơi nước mắt.

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

“Nam nhân si tình như thế thật đúng là hiếm thấy.” Cô nàng tóc đỏ không khỏi cảm thán nói “Biết rõ không thể ở cạnh nhau, mà vẫn còn yêu.” – “Đúng vậy a, nam nhân như vậy, giờ rất ít…” – “Nếu ta là Dương quý phi, nhất định sẽ cùng Lý Bạch len lén bỏ trốn.” – “Đường Huyền Tông chỉ là cái lông, căn bản không so được với Lý Bạch, cuối cùng lại tự tay ban chết cho Dương quý phi, thật sự là cầm thú!” Chúng nữ lòng đầy căm phẫn, hoặc cảm khái, hoặc bênh vực kẻ yếu, ngay cả Lý mặt rỗ cũng nói mình so với Đường Huyền Tông còn đàn ông hơn nhiều.

Tôi thì trầm mặc không nói, đang nghĩ đối sách. Muốn siêu độ Lý Bạch, có hai cách. Cách thứ nhất là đánh cho hắn hồn phi phách tán, cách thứ hai là hóa giải oán khí của hắn. Theo tính cách của tôi, nhất định sẽ lựa chọn cách thứ hai. Muốn hóa giải oán khí của Lý Bạch, là phải thỏa tâm nguyện của hắn, để hắn nhìn thấy người mình mong nhớ là Dương quý phi. Giờ mà bảo tôi đi tìm Dương quý phi thì căn bản là không thực tế, cho nên càng nghĩ, chỉ có cách trang điểm một người thành Dương quý phi.

Tôi vào thư phòng, cầm lấy bức tranh mỹ nữ Lý Bạch vẽ mà tường tận xem xét. Lý mặt rỗ vội vàng chạy tới, hỏi tôi định làm gì? Tôi nói “Tối nay chúng ta còn phải diễn một màn kịch!” – “Thì diễn chứ sao.” Lý mặt rỗ vừa cười vừa nói “Dù sao nơi này không thiếu diễn viên.” Tôi thở dài “Màn kịch đêm nay có thể sẽ không giống bình thường, là diễn bằng đầu óc, rất có thể còn phải diễn trên giường…” – “Trên giường?” Lý mặt rỗ lập tức trừng lớn hai mắt, chạy theo như vịt “Không tệ a, cho ta quan sát một chút.”

Tôi liếc hắn một cái “Quan sát cái rắm.” Nói rồi tôi đi đến trước mặt mấy cô nương đang líu ríu nói chuyện thật vui. Tề đại tẩu lập tức hỏi tôi có cách gì có thể khiến cho oán khí của Lý Bạch rời đi không? Tôi nói “Lý Bạch sở dĩ không chịu rời đi là vì có tâm kết chưa giải, chỉ cần thỏa tâm nguyện của hắn, hắn tự nhiên sẽ rời đi.” Tề đại tẩu đau cả đầu, ôm trán nói “Hắn muốn gặp Dương quý phi a, chúng ta đi đâu tìm Dương quý phi cho hắn.”

Tôi nói “Không nhất định phải là Dương quý phi thật, chỉ cần khuôn mặt có chỗ tương tự, có chút tài hoa, lừa gạt vong linh chút là được rồi. Dù sao đó không phải là Lý Bạch đúng nghĩa, chỉ là một ngụm oán khí của Lý Bạch, thần trí không rõ lắm, so với lão già si ngốc thì không khác lắm, chỉ cần giống là được.” – “Vậy được rồi.” Tề đại tẩu nói “Tối qua Tiểu Nguyệt không phải biểu hiện rất tốt sao? Hôm nay chúng ta để Tiểu Nguyệt ăn mặc giống Dương quý phi chẳng phải xong việc sao?”

Tôi liên tục khoát tay “Không được không được, ta hoài nghi Lý Bạch muốn ngủ với Dương quý phi, vạn nhất cùng với Tề lão bản lên giường thì làm sao bây giờ?” Tôi nói vậy, mọi người nhất thời nhìn nhau. Cuối cùng cô gái tóc đỏ nghi ngờ nói “Không thể nào? Ta thấy Lý Bạch là chính nhân quân tử, hẳn là sẽ không nghĩ đến chuyện xấu xa kia đâu.” Tôi cười đắng chát “Ngươi hẳn là ít tiếp xúc với nam nhân, cho dù ngoài mặt chính trực thế nào, trong lòng vẫn có dục vọng với người mình thích.”

Cô gái tóc dài lập tức gật đầu “Ừm, ta giơ hai tay đồng ý.” – “Nếu không… Để ta thử một chút?” Tề đại tẩu nói “Chúng ta là vợ chồng, ta không cần để ý điểm ấy.” Tôi lúc này mới gật đầu “Đây cũng chính là ý của ta.” – “Chỉ là, ta không biết diễn xuất a, vạn nhất ta lộ tẩy thì làm sao bây giờ? Đối phương có thể giết ta không?” Tôi nói “Không biết diễn xuất? Không phải có mấy diễn viên chuyên nghiệp ở đây sao? Để các nàng dạy ngươi đi.” Chúng nữ lập tức gật đầu.

Tiểu Nguyệt nói “Muốn không có sơ suất, nhất định phải học từ phương diện ăn ở, dù sao thời Đường, lễ nghi phiền phức trong cung rất nhiều, ăn ở đều có quy củ, chỉ sợ thời gian một ngày không đủ a.” Tôi nói “Vậy cũng hết cách, Tề đại tẩu chỉ có thể tận lực…” Tề đại tẩu gật đầu “Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng.” Tiểu Nguyệt dù sao cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, ở phương diện này có thể nói là chuyên gia, tỉ như đi phải bước nhỏ, nói chuyện phải nhẹ nhàng, ăn cơm phải cẩn thận, không được để cho hạt gạo lộ ra, đũa càng không được phát ra âm thanh.

Chỉ là nhiều lễ nghi như vậy đã giày vò Tề đại tẩu kiệt sức. Nhưng thấy Tề lão bản ngày càng tiều tụy, Tề đại tẩu cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì. Sau đó Tề đại tẩu lại học mấy bài thơ cổ, nhất là thơ Lý Bạch viết cho Dương quý phi. Tề đại tẩu vốn là sinh viên, chỉ là mấy năm qua đã quên nhiều kiến thức, chỉ ôn tập một lần hầu như đã học thuộc. Buổi trưa ăn qua loa một chút, không kịp nghỉ trưa lại khẩn trương tập luyện rồi. Về phần mấy nữ nhân kia, cũng không nhàn rỗi, quay lại công ty chuẩn bị đồ trang điểm, đến chiều đã kéo theo cả một rương đồ. Tôi hỏi các nàng trang điểm thành mỹ nữ trong bức họa mất bao lâu? Cô nàng tóc đỏ nói ít nhất phải hai tiếng. Tôi thấy Tề đại tẩu đã học tạm đủ rồi, liền bảo nàng dừng lại, để cô gái tóc đỏ hóa trang cho Tề đại tẩu. Trong số họ có một người hóa trang rât chuyên nghiệp, phụ trách phần lớn công việc trang điểm.

Tề đại tẩu mặt trái xoan, Dương quý phi lại mặt tròn, ngũ quan cũng có khác biệt rất lớn, tôi thật lo lắng các nàng rốt cuộc có thể thành công hay không? Ai có thể ngờ, trang điểm xong, tôi đã bị kỹ thuật trang điểm của các nàng khuất phục. Trước mặt tôi đâu phải là Tề đại tẩu, nhìn không ra chút nào, hoàn toàn là một Dương Ngọc Hoàn cao cao tại thượng, ung dung quý phái. Gương mặt trái xoan lúc này đã mượt mà hơn rất nhiều, cũng không biết là dùng kỹ thuật gì. Mắt đeo kính áp tròng, cái mũi cao ngạo nghễ, môi hồng răng trắng, tóc buộc lại, trên người mặc hoa phục Đại Đường. So với Tề đại tẩu dung tục lúc trước, quả thực như một trời một vực. Thật sự khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi, kỹ thuật trang điểm hiện nay đã trâu bò như vậy sao?

Lý mặt rỗ sớm đã nhìn trợn mắt hốc mồm, chảy nước miếng ròng ròng, nếu không phải tôi nhắc nhở, đoán chừng máu mũi hắn cũng phun ra. Tề đại tẩu nũng nịu nhìn tôi “Hoàng Thượng, thần thiếp không làm được a.” Bộ dáng thẹn thùng động lòng người kia quả thật là tra tấn người ta dục tiên dục tử a. Tiểu Nguyệt hung hăng véo tôi một cái, tôi mới kịp phản ứng, yên lặng cười “Các ngươi thật sự là quá lợi hại, như thế này cũng làm được.” Cô nàng tóc đỏ kiêu ngạo “Đó là đương nhiên, nếu ngươi đồng ý, ta biến ngươi thành Triệu Phi Yến cũng không có vấn đề gì.” Lý mặt rỗ nhịn không được cười rộ “Kỹ thuật trang điểm hiện nay cũng có thể thay đổi giới tính người ta ư?” Tôi rất hài lòng với thành quả của các nàng, cảm thấy đêm nay hẳn là sẽ không có gì sơ suất. Giờ đã chạng vạng tối, chúng tôi lại theo cách hôm qua cho Tề lão bản cho ăn một chút đồ ăn, ăn xong, Tề lão bản lại tiếp tục ngủ.

Thi ban trên cổ Tề lão bản đã bị muối làm giảm rất nhiều, thần sắc cũng đã hòa hoãn hơn. Xem ra thân thể lão Tề hư nhược hẳn là vì đã lâu không ăn gì. Tiếp đến là chờ đợi. Tề đại tẩu, giờ phải gọi là Dương quý phi, đang ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm cổ thư nhẹ giọng ngâm, thật sự là rất có phong phạm, ngay cả tôi cũng không tự chủ được bị nàng mê hoặc, trong tiềm thức đã thật sự coi nàng là Dương quý phi. Những người còn lại đều trốn trong bếp, lẳng lặng quan sát nơi này.

Chờ một lúc, đã thấy thân thể Tề lão bản ưỡn lên, từ trên giường ngồi dậy, đầu tiên là mê man nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó đi về phía phòng tắm. Đi qua Tề đại tẩu, Tề lão bản bỗng nhiên ồ lên một tiếng, khó hiểu nhìn nàng một cái. Nhưng hắn cũng chỉ kinh ngạc một lát mà thôi, lại tiếp tục đi đến phòng tắm, tắm rửa thay quần áo. Tề đại tẩu len lén nhìn tôi, tôi biết nàng đang cầu cứu, con hàng này vậy mà lại không nhận ra ‘Dương quý phi’!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0