Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 44

2021-12-18 11:38:00

Phần 44
Tôi đã không còn khí lực để công kích, toàn thân vô lực, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Trong cơn mông lung tựa hồ nghe thấy Lý mặt rỗ và Lão Thử tiền bối kêu thảm… Hai người định tới cứu tôi, nhưng rất nhanh cũng có kết cục giống tôi. Thế giới từ từ yên tĩnh trở lại, trống rỗng, trong tai tôi chỉ có thanh âm ông ông, như có một cỗ máy lớn đang chuyển động. Tôi định quay đầu nhìn, lại phát hiện căn bản là không thể quay đầu. Tôi cảm thấy trong mũi, trong tai, trong miệng đầy nước, dần dần mất đi khả năng hô hấp. Thực sự phải chết rồi, hồn phách cũng sắp xuất khiếu… Ngay lúc tôi đang tuyệt vọng, một thanh âm hư vô mờ mịt truyền vào tai “Có muốn sống không?”

Thanh âm kia trung khí mười phần, uy nghiêm bá đạo, cho tôi một cảm giác thân thiết quen thuộc. Đây chẳng phải là thanh âm của gia gia sao? Gia gia tới rồi! Tôi mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói “Gia gia, ta muốn sống!” – “Được!” Gia gia nói “Phương pháp chính xác để sử dụng Thiên Lang Tiên là phải phối hợp với khẩu quyết. Trước kia không dám truyền thụ cho ngươi, là vì lo lắng ngươi sẽ gây bất lợi cho chính mình. Nhưng bây giờ xem ra là ta ngu muội, thế giới mà ngươi tiếp xúc, người và việc mà ngươi phải đối mặt, đã ra ngoài dự tính của ta, mau niệm theo ta.”

“Thượng phương thiên lộc vô chân thanh, hạ phương địa long hiện chân thân…” Gia gia bắt đầu niệm từng chữ. Cho dù cảnh tượng này có chút hư ảo, làm tôi không thể tin đây là thật. Nhưng tôi không dám từ bỏ hy vọng duy nhất lúc này, vẫn niệm theo gia gia. “Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, phá!” Tôi theo gia gia hô lên một câu này, xung quanh trong nháy mắt đã bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ. Tôi cảm thấy thần hồn đã vững chắc hơn rất nhiều, một cỗ lực lượng cường hãn như sông lớn đang gầm thét tràn vào tứ chi của tôi. Tôi cảm giác thân thể tràn đầy vô tận lực lượng, Thi Tán trong nháy mắt bị tôi chấn rơi xuống rất nhiều, toàn thân nhẹ nhõm. Tôi dậm mạnh chân đứng lên, như một quả bom, làm nước hồ bật tung.

Trong nháy mắt, hô hấp của tôi đã khôi phục bình thường, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng. Thi Tán Tinh hoảng sợ nhìn tôi, người có râu quai nón và Lão Thử tiền bối sợ hãi không nói nên lời “Không thể nào, điều này sao có thể?” Thi Tán Tinh có chút sợ hãi, định chìm vào trong nước. Tôi sao lại cho nó cơ hội được, bước một bước dài, roi trong tay hung hăng đánh tới. Tôi mơ hồ thấy mặt ngoài của Thiên Lang Tiên có một tầng hắc quang mãnh liệt, xẹt qua không khí, phát ra tiếng nổ đùng đoàng vang dội! Thi Tán Tinh quá sợ hãi, vội chìm xuống. Nhưng tốc độ của nó nhanh thế nào bằng Thiên Lang Tiên? Thiên Lang Tiên quất lên người Thi Tán Tinh, làn da nứt ra một đường, da thịt sáng bóng như ngọc cũng trở nên ảm đạm vô quang. Tiếng kêu thảm thiết phát ra trong miệng Thi Tán Tinh.

“Hay!” Lão Thử tiền bối hưng phấn la to “Đánh chết nó, đánh chết nó!” Thiên Lang Tiên liên tiếp vụt xuống, mỗi một roi lực đạo đều rất dữ dội hữu lực, tôi cảm giác không khí xung quanh đã bị nóng lên không ít. Thi Tán Tinh đã hoàn toàn thay đổi, mỹ nữ trong nháy mắt đã bị vụt đến thành một khối than đen, toàn thân vết rách dày đặc. Khẩu quyết gia gia dạy quả nhiên lợi hại!

Tôi như cỗ máy một giây cũng không ngừng quất roi, cuối cùng, Thi Tán Tinh đã hoàn toàn không có sinh cơ, chìm vào trong nước. Mà khẩu quyết trong nháy mắt cũng mất đi uy lực, tôi cảm giác như tiêu hao tất cả sức lực, đứng cũng không vững, cuối cùng ngã bịch xuống đất. Trong mơ mơ màng màng, tôi cảm giác mình được người khác kéo ra, đặt lên xe cứu thương, giây lát sau, đã ngất đi không biết gì nữa.

Không biết qua bao lâu, khi tôi mở mắt ra đã phát hiện mình ở trong một không gian toàn màu trắng. Gian phòng rất sạch sẽ, trong không khí có mùi thuốc sát trùng, nhưng không hề có cảm giác ấm áp, hết thảy đều quạnh quẽ. Tôi hiểu ra, tôi đang ở bệnh viện, tôi nhẹ nhàng thở ra. “Khụ khụ, ngươi đã tỉnh.” Đúng lúc này, tôi nghe thấy thanh âm Lão Thử tiền bối. Tôi lập tức mở mắt ra, nhìn Lão Thử tiền bối cười cười “Lão Thử tiền bối, ngài không sao chứ?” Lão Thử tiền bối kích động cho tôi xem ông ta toàn thân quấn đầy băng vải, nói “Ta như vậy nhìn giống không sao à? Giống không sao à?” Tôi buồn cười lắc đầu “Xin lỗi, ta không chú ý.”

Lão Thử tiền bối con ngươi đảo một vòng, ngữ khí đột nhiên biến chuyển, vừa cười vừa nói “Tiểu tử, ngươi rất lợi hại a, ngươi học Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết từ khi nào? Sao tới giờ chưa thấy ngươi dùng qua?” Tôi cười cười xấu hổ “Lão Thử tiền bối, nếu ta nói là gia gia của ta ở đó truyền thụ cho ta, ngài tin không?” Lão Thử tiền bối gật đầu “Đương nhiên tin. Đã sớm biết lão đầu tử này lén lút giấu diếm. May mà hắn trở thành Âm sai, nếu không Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết bị hắn mang xuống hoàng truyền rồi.” Đang cùng Lão Thử tiền bối trò chuyện, bỗng cửa mở ra, người có râu quai nón đi đến.

Hắn dù không toàn thân quấn đầy băng vải, nhưng tình trạng của hắn lại không khỏe mạnh bằng Lão Thử tiền bối. Hắn hẳn là đã tiêu hao nhiều khí lực, bước đi không vững, đầu nặng chân nhẹ, chống quải trượng đi đến trước giường bệnh của tôi, bịch một tiếng quỳ gối. Mới đầu tôi còn tưởng rằng thân thể hắn quá hư nhược, không đứng vững nên mới té ngã. Ai ngờ hắn quỳ xuống, cúi đầu trước mặt tôi dập đầu ba cái, làm tôi kinh hô “Đừng, đừng!” Tôi giật nảy mình, vội đỡ hắn lên “Tiền bối, ngài làm gì vậy?” Lão Thử tiền bối cũng kinh hãi trợn mắt hốc mồm “Nhị ca, ngươi làm gì vậy?”

“Ta thay mười mấy huynh đệ, bồi tội và cảm tạ ngươi.” Hắn kiên nghị nói “Nếu không phải ngươi, ta và những huynh đệ kia… Ai, đều là chúng ta quá mù quáng tự đại a, không tự lượng sức mình.” Tôi lập tức nói “Tiền bối, đừng nói vậy, Thi Tán Tinh bị tiêu diệt là kết quả chúng ta cùng cố gắng. Nếu không phải các ngươi trước đó đã tiêu hao đại bộ phận tinh lực của Thi Tán Tinh, ta chắc chắn không thể nào diệt được Thi Tán Tinh.” Hắn bị tôi nâng lên, ngồi trên giường hữu khí vô lực nói “Đây là công lao của ngươi, không cần khiêm tốn. Các ngươi vào đi!” Hắn hướng ra cổng hô. Tên răng vàng lập tức ôm Thi Tán Tinh tiến tới. Lúc này Thi Tán Tinh đã nhỏ lại mấy lần, toàn thân đều là vết nứt, đen sì như một gốc cây chết khô, miễn cưỡng mới nhận ra hình người.

Tên răng vàng nhếch môi hắc hắc hắc nhìn chúng tôi cười ngây ngô “Lão Thử tiền bối, thật có lỗi a, trước đó ra vẻ, ngài đừng chấp nhặt với ta.” Lão Thử tiền bối cười cười “Được rồi, ta đây đại nhân có đại lượng, không so đo với ngươi.” Nói rồi Lão Thử tiền bối lập tức chạy tới ôm Thi Tán Tinh vào ngực, giống như ôm lão bà vậy. “Thi Tán Tinh tặng cho các ngươi.” Người có râu quai nón nói “Long Tuyền sơn trang chủ động khiêu khích Giang Bắc Trương gia chúng ta, nếu không cho bọn hắn thấy chút lợi hại, chỉ sợ chúng ta sau này càng khổ sở hơn.” Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nghe hắn nói kế hoạch rồi vui vẻ gật đầu đồng ý.

Cơn giận này tôi nuối không trôi, nhất định phải trả thù, bởi vì người có râu quai nón nói với tôi, cái chết của gia gia rất có thể liên quan đến Long Tuyền sơn trang. Tôi ôm Thi Tán Tinh rơi vào trầm tư. Chuyện lần này đã khai sáng cho tôi rất nhiều, người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình, nếu cuồng vọng tự đại, khẩu xuất cuồng ngôn, vậy chịu thiệt khẳng định là chính mình. Bất luận là Hồng Linh Thánh Nữ diệt vong, hay Giang Bắc Trương gia bị trọng thương, đều đủ để chứng minh điểm này!

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Sau khi trở về, tôi liền đem Thi Tán Tinh giao cho Đoàn thúc. Khi Đoàn thúc nhìn thấy tôi cầm Thi Tán Tinh, biểu cảm trên gương mặt rất đa dạng, có lẽ là không ngờ tôi có thể còn sống trở về, đồng thời thật sự tìm được Thi Tán Tinh đi? Nhưng hắn ngoài mặt vẫn ra vẻ vui mừng, nhiệt tình mời tôi đi ăn tối, tôi đã khéo lời từ chối. Tôi giao Thi Tán Tinh cho hắn, thậm chí còn không nhận tiền thù lao, đây hết thảy chỉ là kế hoãn binh thôi. Hiện giờ Giang Bắc Trương gia ăn quả đắng từ vụ Thi Tán Tinh, đã không dám cuồng vọng tự đại, nếu không chuẩn bị đầy đủ sẽ không tùy ý xuất thủ. Tôi đang muốn giả vờ trước mặt Đoàn thúc, để hắn nghĩ rằng Trương gia đã sợ hãi không dám phản kháng, để hắn buông lỏng cảnh giác.

Hơn nữa nhìn biểu hiện của hắn, tựa hồ đã thật sự tin tưởng chúng tôi. Chí ít trong thời gian ngắn, Long Tuyền sơn trang sẽ không đối địch với Trương gia! Chúng tôi vừa trở về, lại gặp được một người quen cũ, là tên răng vàng. Vì tên này đầy mồm là răng vàng nhìn rất phản cảm, tôi liền gọi hắn là Đại Kim Nha (răng vàng lớn). Hắn ngồi xổm trước cửa tiệm đồ cổ gà gật buồn ngủ, vừa thấy chúng tôi, hắn lập tức đi tới cúi đầu khom lưng nói “Tiểu thiếu gia, ngài trở về rồi.” Cái tên Đại Kim Nha này đúng là gió chiều nào che chiều ấy, biết bây giờ địa vị của tôi trong Giang Bắc Trương gia đã khác biệt, không những thay đổi thái độ, mà cách xưng hô cũng biến thành tiểu thiếu gia.

Nhưng hắn sao lại tới đây? Khẳng định là vô sự bất đăng tam bảo điện. Nhưng tục ngữ nói rất hay, không đánh người tươi cười, tôi vẫn mời hắn vào trong tiệm ngồi một chút. Hắn nhìn quanh tiệm, kinh ngạc nói “Tiểu thiếu gia, ngài bản lĩnh lớn như vậy, sao lại ở trong một cửa tiệm nhỏ như vậy. Đến gia tộc bọn ta đi? Khẳng định ngài cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý.” Tôi khoát khoát tay nói “Bỏ đi, cái gì mà hưởng không hết vinh hoa phú quý, ta trước giờ vốn không nghĩ tới.” Hắn bất đắc dĩ cười khổ “Vậy được rồi, ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng…” Hắn nói đến đây, lập tức dùng đảo mắt nhìn bốn phía, lúc này mới nhẹ giọng nói “Tiểu thiếu gia, lần này ta đến, là theo lệnh của Trương gia, thương lượng với ngài một đại sự.”

“Chuyện gì?” Tôi lập tức hỏi. Chúng tôi và người có râu quai nón mới chia tay không đến hai ngày, Giang Bắc Trương gia đã có kế hoạch đối phó với Long Tuyền sơn trang ư? Thật quá nhanh đi. Nhưng Đại Kim Nha có vẻ không giống như nói đùa. Tôi biết chuyện này không thể coi thường, liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn Trương gia, cho nên lập tức ra ngoài kiểm tra trên đường, bảo đảm không có người nghe lén mới quay lại. Đại Kim Nha đang mân mê một món đồ điện tử, cũng không biết đó là cái gì. Tôi liền hỏi hắn, hắn nói nên cẩn thận một chút mới tốt, đây là một dụng cụ chặn tần số vô tuyến chống nghe trộm. Gia hỏa này mang theo đồ vật thật xịn. Sau đó hắn ngồi xuống, rồi mới kiên nhẫn nói…

Giang Bắc Trương gia, tổng cộng có sáu mạch. Dựa theo các âm vật mà từng nhánh am hiểu, ví như đồ gốm, ngọc khí, thanh đồng khí (dụng cụ bằng đồng xanh) các loại phân chia mà thành. Hiện giờ Trương gia phân liệt, do đối kháng với Long Tuyền sơn trang, sáu mạch đã không còn nghiên cứu đỉnh cao tri thức của mạch mình, mà lại dung hội quán thông (tích hợp kiến thức), cái gì cũng học. Tôi và Lão Thử tiền bối là người của hai trong số sáu mạch, hiện giờ chỉ còn lại một truyền nhân.

Người có râu quai nón cầm đầu hai mạch, trước mắt được xem như trụ cột của Trương gia. Ngoài ra còn có hai mạch đã mất liên lạc với Giang Bắc Trương gia, giờ cũng không biết bọn hắn rốt cuộc còn tồn tại hay không? Một thời gian trước, Đại Kim Nha đã liên lạc với một mạch đã mất tích đó. Hắn phát hiện tình hình của nhất mạch đó cũng không lạc quan, chỉ có một người truyền thừa, mà cũng không làm âm vật thương nhân, lại là một cảnh sát.

Gần đây nàng cũng bị Long Tuyền sơn trang để mắt tới, bị âm vật quấn thân, tình huống mười phần nguy cấp. Nếu chúng tôi không đi giúp trợ nàng, chỉ sợ nàng thật sự không qua được ải này, Trương gia vốn đã yếu ớt, sợ rằng sẽ càng thêm khó khăn! Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, nhất mạch của Đại Kim Nha vẫn là liên lạc với tôi và Lão Thử tiền bối, hy vọng chúng tôi có thể đi giúp nữ cảnh sát đó. Còn nhất mạch của Đại Kim Nha thì chuẩn bị xuất động tất cả lực lượng đi tìm nhất mạch còn lại kia.

Nói xong, Đại Kim Nha lấy ra một tập tài liệu “Đây là thông tin mà trước mắt chúng ta nắm giữ, hai người các ngươi nếu đồng ý thì tốt nhất nên mau chóng xuất phát. Mọi người trăm năm trước đều là một nhà, vẫn phải đoàn kết.” Điểm này là thật, cho nên tôi không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý. Hắn thấy chúng tôi đồng ý, cũng nhẹ nhàng thở ra, bảo chúng tôi mau chóng lên đường. Nếu chậm trễ, e là nhất mạch kia sẽ hoàn toàn biến mất. Sau khi nói xong, hắn liền xoay người rời đi, còn tôi thì cùng Lão Thử tiền bối vội vàng lên xe. Trước khi đi cũng không quên gọi Lý mặt rỗ đi cùng. Đừng thấy lão Lý là một âm vật thương nhân không chính tông, gia hỏa này rất cơ linh, làm chân chạy cho chúng tôi, cử đi gọi cứu binh, giải vây gì gì đó đều có thể, có tác dụng rất lớn.

Chúng tôi tới đến nhà Lý mặt rỗ, mới phát hiện Như Tuyết và Tiểu Nguyệt đều ở đó, thì ra bọn họ đang chuẩn bị gọi tôi tới cùng ăn cơm. Tiểu Nguyệt biết tôi lại muốn đi, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nói vừa trở về được hai ngày sao lại phải đi tiếp, nàng lo lắng sức khỏe của tôi không chịu được. Tôi không chịu được khi thấy nữ nhân rơi nước mắt, liền nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Nguyệt an ủi nàng, nói “Không có chuyện gì, dù sao ta phúc lớn mạng lớn, là Tiểu Cường bất tử, sẽ không có việc gì đâu.” Như Tuyết và Lý mặt rỗ cũng rất quyến luyến, trong lòng tôi đột nhiên thấy rất có lỗi với lão Lý. Chuyện này không liên quan gì tới hắn mà tôi lại định kéo hắn vào.

Tôi vội bảo Lý mặt rỗ đừng đi, tôi và Lão Thử tiền bối có thể xử lý được. Lý mặt rỗ cười nói không được, cứ dây dưa nhi nữ tình trường sao có thể làm được đại sự kiếm được nhiều tiền? Không có nhiều tiền làm sao nuôi sống được gia đình? Cho nên Lý mặt rỗ cuối cùng vẫn nghĩa vô phản cố đi cùng chúng tôi. Lý mặt rỗ lái xe, còn tôi thì nghiên cứu tài liệu mà Đại Kim Nha đưa tới. Lần này âm vật chúng tôi phải đối mặt hình như là một quyển sách. Tình hình cụ thể liên quan tới quyển sách này bọn hắn cũng không rõ, chỉ biết đây là một cuốn Vô Tự Thiên Thư, có từ thời cổ đại, không thể xác định được niên đại.

(Nghĩa vô phản cố: Thành ngữ ý chỉ vì nghĩa mà không ngần ngại, dũng cảm tiến lên)

Mà người chúng tôi cần hỗ trợ tên là Tiểu Ái, là một cảnh sát thực tập. Vụ án mạng Vô Tự Thiên Thư là do nàng phụ trách. Nơi nàng sống chính là thành phố Thanh Giang kề bên thành phố của chúng tôi. Thành phố Thanh Giang nhịp sống rất nhanh, kinh tế lớn mạnh hơn so với thành phố của chúng tôi. Có thể làm công chức ở thành phố này, trên cơ bản đã là có một cái bát cơm bằng vàng. Sau khi đến nơi, tôi gọi điện cho Tiểu Ái, trong điện thoại, ngữ khí của nàng tựa hồ có chút bất mãn, hỏi vị trí cụ thể của chúng tôi xong liền đi xuống đón.

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Tôi buồn bực, chúng tôi đến giúp nàng mà, sao nghe ngữ khí của nàng lại có vẻ rất bất mãn với chúng tôi? Rất nhanh, một nữ tử trẻ tuổi người ăn mặc rất tùy tiện, chân đi dép lê từ trên lầu đi xuống. Dáng người mỏng manh, trên trán hiển lộ linh quang, dáng người hơi gầy hấp dẫn, đôi chân nhỏ cuốn hút, khiến cho người ta nhịn không được sinh ra ý nghĩ muốn nắm chặt lấy vuốt ve. Nàng trợn mắt nhìn tôi hỏi “Các ngươi là do đám Lão Hoàng Lịch đó phái tới?” Lão Hoàng Lịch, cái gì mà Lão Hoàng Lịch? Tôi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh tôi đã nhớ ra, cái gọi là Lão Hoàng Lịch, hẳn là chỉ Giang Bắc Trương gia.

(Lão Hoàng Lịch: Từ để chỉ người theo tập quán cũ thời phong kiến, đám giang hồ thuật sĩ, đám hành nghề mê tín dị đoan)

Tôi lập tức gật đầu nói phải. Nàng bất đắc dĩ phất phất tay nói “Vào đi! Thật là, sao lại phái đến nhiều người như vậy, đúng là ăn no rửng mỡ.” Tôi đã nhận ra, nữ nhân này căn bản là không tin trên thế giới này có quỷ thần, cảm thấy Trương gia phái người đến giúp nàng điều tra âm vật, đơn thuần là vẽ rắn thêm chân. Đừng nói tôi, ngay cả Lý mặt rỗ cũng không nhịn nổi, nói “Cô nương, ta thấy ngươi dường như không tin tà ma a? Vừa rồi lên lầu, ta đã nhìn thấy trên ban công nhà ngươi có hai con tiểu quỷ đầy máu. Ngươi nếu không tin, ban đêm ta có thể khai mở thiên nhãn cho ngươi, để ngươi nhìn xem dung mạo của quỷ ra sao.”

“Khoác lác!” Tiểu Ái tức giận nhìn Lý mặt rỗ “Sao ngươi biết được số nhà của ta?” – “314 A.” Lý mặt rỗ nói “Ta chỉ nhìn khí tràng trên người ngươi một chút đã đoán được, đây chỉ là một bữa ăn sáng.” Tiểu Ái giật mình “Ngươi… Làm sao ngươi biết? Ta không hề nói cho đám người kia địa chỉ nhà ta, các ngươi điều tra ta?” – “Điều tra cái rắm.” Tôi tận lực phối hợp với Lý mặt rỗ “Thông tin của chúng ta căn bản không có địa chỉ của ngươi.” Nói xong, tôi liền đưa tài liệu của Đại Kim Nha cho Tiểu Ái. Nàng nhìn thoáng qua, tựa hồ đã tin, nhưng vẫn thắc mắc hỏi “Ta thấy các ngươi liền là cố ý giả thần giả quỷ, trên thế giới này làm gì có quỷ. Nếu người chết biến thành quỷ hồn, vậy nhiều tội phạm giết người như vậy còn có thể sống được sao? Thiên hạ đã sớm thái bình rồi.”

Tôi nhịn không được cười rộ, có giải thích cho nàng cũng tốn công, không cho nàng tận mắt nhìn một lần, nàng chắc chắn sẽ không phối hợp với chúng tôi. Cho nên tôi đưa mắt liếc Lý mặt rỗ, lão Lý đã ngầm hiểu, nhanh như chớp chạy đi, nói là đi mua đồ ăn. Về phần Tiểu Ái nói tội phạm giết người sẽ bị quỷ hồn lấy mạng, điểm này trên lý thuyết là không thể thực hiện được. Sinh tử tự có thiên định, huống chi tội phạm giết người trong lúc giết người, sẽ tạo thành lệ khí mãnh liệt, luồng lệ khí này có thể chấn nhiếp quỷ hồn, làm cho chúng ngay cả đến gần cũng không dám, nói gì đến trả thù?

Tiểu Ái đưa bọn tôi lên lầu ba, trong nhà nàng bố trí rất tùy tiện, màu sắc lấy màu hồng phấn làm chủ đạo, có búp bê, có gấu bông, đồng hồ báo thức, khắp nơi có cảm giác là khuê phòng của nữ sinh đáng yêu. Một cảnh sát nhân dân có vẻ ngoài vô cùng uy nghiêm, lại bài trí phòng của mình dễ thương như thế, thực sự có chút không biết nói gì hơn… Nàng trợn mắt nhìn tôi, tựa hồ biết tôi nghĩ gì, không nhịn được nói “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy gian phòng xinh đẹp như vậy à? Cảnh cáo các ngươi đừng có động chạm tung tung đồ vật trong phòng, các ngươi ở trong phòng ngủ chịu khó chen chúc một chút đi! Chờ ta phá xong vụ án này được thăng chức, cho các ngươi xem nữ Conan là thế nào.” Nói xong, Tiểu Ái liền chuẩn bị rời đi.

Tôi nhịn không được cười rộ, thầm nghĩ cô bé này rốt cuộc tại sao lại tự tin như vậy? Tôi thấy nàng là nghé con không sợ cọp thì có. “Không thể để nàng ra ngoài một mình.” Lão Thử tiền bối nói “Nha đầu này ấn đường đã biến thành màu đen, hai mắt tán loạt, nhất là sau gáy tựa hồ ẩn ẩn một tia tử khí nặng nề! Đi ra ngoài nhất định sẽ gặp điều không may, vạn nhất gặp tai nạn giao thông thì rất phiền toái.”

Tôi kinh hãi, vội vàng chạy lên ngăn Tiểu Ái “Dừng lại, ngươi không thể đi ra ngoài.” – “Vì sao?” Tiểu Ái phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi. Nàng vốn đã bất mãn với tôi, giờ tôi lại ngăn trở, nàng tự nhiên là tức giận. Tôi nói “Ấn đường của ngươi đã biến thành màu đen…” – “Đó là mắt gấu trúc a đồ đần, tối qua thức đêm. Ta phải ra ngoài, ai cản ta ta liều với kẻ đó.” Nói rồi Tiểu Ái đẩy cửa đi ra. Tôi bất đắc dĩ, đành phải dùng thân mình chặn cửa “Ta nói này cô nương, ngươi không thể có chút đầu óc được ư? Vạn nhất ra ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ, đến lúc đó chúng ta biết ăn nói thế nào với Trương gia.” Tiểu Ái tức khí nhảy cẫng lên, cuối cùng uy hiếp tôi sẽ báo cảnh sát.

Tôi thật sự bất đắc dĩ, đành phải lui lại, nói “Ra ngoài cũng được, nhưng nhất định phải để cho ta đi theo.” Tiểu Ái bị tôi quấn riết lấy, hết cách, chỉ đành đồng ý. Tôi hỏi Lão Thử tiền bối có cần đi cùng nhau không? Lão Thử tiền bối nói lão không đi được, dù sao thì chúng tôi chẳng mấy chốc sẽ trở về. Quả nhiên, chúng tôi còn chưa đi ra khỏi tòa nhà, đã phải quay lại. Bởi vì Tiểu Ái thật xui xẻo, đã gặp phải “huyết quang chi họa” (họa sát thân). Khi đi thang máy xuống lầu, gót giày của Tiểu Ái bị gãy, nàng ngã từ cửa thang máy lăn ra ngoài, sứt đầu mẻ trán, chật vật không chịu nổi, xu chiêng trước ngực cũng rơi ra.

Trông thấy khối mỡ trong xu chiêng rung lắc mãnh liệt, trong lòng tôi có chút cười trên nỗi đau của người khác, thầm nghĩ cô nương này thật đúng là người nhỏ mà ngực lớn. Lão Thử tiền bối vẻ mặt tươi cười nhìn Tiểu Ái nói “Thấy chưa, không nghe lời người già sẽ phải chịu thiệt thòi mà, lần này hẳn là bị thiệt lớn a?” Tiểu Ái hung hăng liếc nhìn Lão Thử tiền bối, nói “Ngươi im miệng cho ta, nếu không phải do ngươi miệng quạ đen, ta sao có thể té chật vật như vậy.” Lão Thử tiền bối bất đắc dĩ nhún vai “Nha đầu còn cứng đầu, xem ra còn phải tiếp tục chịu thiệt thòi.” Tiểu Ái hung hăng liếc Lão Thử tiền bối, tức đến khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đượm lệ, như sắp khóc.

Tôi cảm thấy chúng tôi có phải là có chút quá đáng rồi không, định an ủi thì nàng lại giậm chân một cái, quay người đi vào phòng riêng, không để ý tới chúng tôi. Sau khi Tiểu Ái về phòng, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, là Lý mặt rỗ trở về. Tôi cười hỏi chuẩn bị thế nào rồi, lão Lý gật đầu “Yên tâm đi, bảo đảm đều rất tươi.” Tôi gật đầu, cùng Lý mặt rỗ và Lão Thử tiền bối vào phòng nghỉ ngơi. Trong lúc đó tôi mấy lần gõ cửa phòng Tiểu Ái, muốn hỏi nàng tình huống cụ thể liên quan tới vụ án Vô Tự Thiên Thư, nhưng Tiểu Ái không hề để ý tới tôi. Tôi đành thầm thở dài “Thật xin lỗi cô nương, chúng ta cũng không muốn hù dọa ngươi, nhưng vì cứu ngươi, chỉ có thể ra hạ sách này.”

Trở về phòng, tôi liền hỏi Lý mặt rỗ, hôm nay làm sao biết được Tiểu Ái ở phòng 314. Lão Lý cười nói rất đơn giản, ban công phòng 314 có phơi một bộ đồng phục cảnh sát, ngu đần cũng có thể nhìn ra được. Tôi im lặng cười cười, luận về sức quan sát, tôi thật đúng là kém xa Lý mặt rỗ. Sức quan sát này dùng cách nói của phật gia là ‘Tuệ nhãn’, người có được ‘Tuệ nhãn’ rất thích hợp tu Phật đạo. Lý mặt rỗ nếu tu phật chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Nhưng bảo hắn rời xa rượu thịt và mỹ nữ, đoán chừng là sống không bằng chết. Thấy sắp đến giờ, tôi mở cái bao Lý mặt rỗ mang về ra, bên trong là hai cành liễu, hai bình Nhị Oa Đầu cùng một chút lông trâu và vụn mạng nhện.

Tôi rót rượu vào hai chén, dùng cành liễu quấy lên rồi vẩy trước cửa phòng ngủ của Tiểu Ái. Lông trâu và mạng nhện trộn lẫn với nhau, rải từ phòng ngủ tới ban công. Để tăng cường hiệu quả, Lão Thử tiền bối còn đặt ở ban công một khối huyết ngọc, huyết ngọc vốn có thể chiêu âm, có thể giúp Chiêu Quỷ Trận của tôi càng thêm hiệu quả. Rất nhanh, Chiêu Quỷ Trận đã có tác dụng, ngoài cửa sổ thổi tới một trận cuồng phong gào thét, làm cửa sổ va đập kêu loảng xoảng, nhưng lông trâu và mạng nhện lại không nhúc nhích tí nào. Có cái gì đó đã đến! Tôi lập tức xuyên qua khe hở trên cửa nhìn ra ngoài. Trận tà phong thổi đến ban công liền dừng lại, tôi thấy hai bóng đen nhẹ nhàng tiến đến.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0