Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 274

2021-12-18 11:38:00

Phần 274
Lúc này bóng trắng đột ngột đứng lên, hai mắt quỷ dị quét qua phía tôi, tôi đã không kịp trốn tránh. Ánh mắt của hắn và tôi tiếp xúc trong chốc lát thì hắn xoay người muốn rời đi. Thấy hắn sắp đi, Tranh Tử cũng không còn cúi đầu khóc nữa, cô ta ngẩng đầu lên, một gương mặt tú mỹ nhìn bóng trắng cuồng loạn quát:

“Ngàn năm trước ngươi đã phụ ta, hiện giờ lại muốn phụ ta một lần nữa sao?”

Bóng trắng không nói gì, thậm chí bước chân cũng không dừng lại, gương mặt của Tranh Tử vặn vẹo, hai mắt đỏ như sắp chảy ra máu, thân thể bắt đầu toát ra khói đen.

“Ha ha!”

Trong miệng Tranh Tử phát ra tiếng cười chói tai, tôi nghe xong trong lòng cả kinh:

“Đây chẳng phải là âm thanh mà hôm qua Lý mặt rỗ phát ra trên xe sao? Chẳng lẽ thứ nhập thể hắn không phải là Lý Dục, mà là nữ quỷ này?”

Tiếp đó nữ quỷ khống chế thân thể Tranh Tử, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, sắc mặt dữ tợn quát:

“Không được chết tử tế, các ngươi đều không được chết tử tế!”

Sau đó cô ta nhảy ra ngoài cửa sổ, trong lòng tôi cả kinh bất chấp việc bị phát hiện, theo thế lý ngư đả đỉnh lộn mình từ trên giường bật lên, vung ra Thiên Lang Tiên về phía Tranh Tử.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một nữ quỷ mặc váy vàng từ trong thân thể Tranh Tử ngã xuống, sau đó thân thể Tranh Tử té ngã trên đất, nữ quỷ bay tới một bên, đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm vào tôi, nghiến răng nghiến lợi tựa hồ muốn xé tôi thành mảnh nhỏ. Tôi nhanh chóng đỡ Tranh Tử lên giường, sau đó thấp thỏm quan sát hai âm linh, trong lòng vô cùng căng thẳng. Bột lá ngải và Thiên Lang Tiên cũng không thể dọa được bọn chúng, tôi thật sự không có niềm tin đánh thắng được bọn chúng.

Lý Dục không nhìn tôi, chỉ cúi đầu nhìn nữ quỷ, vẻ mặt đau thương lại bất đắc dĩ. Tôi đã xem không ít phim truyền hình về Lý Dục, con mẹ nó những diễn viên đó cũng đều có vẻ mặt này, thoạt nhìn thì ôn nhu, nhưng kỳ thật lại quá mức do dự không quyết đoán. Nữ quỷ thấy Lý Dục nhìn mình, màu đỏ trong mắt đã bớt đi một ít, cả người lại trở nên ôn nhu vô cùng. Tôi bị biến hóa này làm cho nghẹn họng nhìn trân trối, cho rằng bọn họ muốn trình diễn cảnh tình cảm. Đúng lúc này, trong phòng bên cạnh lại có tiếng hét thảm!

Trong lòng tôi cả kinh, theo bản năng chạy ra ngoài, chạy hai bước rồi cẩn thận quay đầu lại nhìn, phát hiện Lý Dục và nữ quỷ đều đã biến mất. Tôi vừa mở cửa còn chưa chạy ra ngoài hành lang, một người đã ngã vào trong ngực tôi. Tôi vội vàng bật đèn, thì ra là Thẩm Hạo Nhiên, hắn sắc mặt trắng bệch, cả người như mất đi linh hồn, không nói một lời nào, tôi lo lắng cho đám Lý mặt rỗ liền đẩy Thẩm Hạo Nhiên ra, chạy tới phòng bệnh bên cạnh.

Chỉ thấy 6 người vẻ mặt hoảng loạn vây quanh Lý mặt rỗ, mà trên tay Lý mặt rỗ đang cầm con dao gọt hoa quả! Thấy tôi đi vào, sáu người đều thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn ngưng trọng nhìn Lý mặt rỗ. Tôi tò mò nhìn về phía Lý mặt rỗ, vừa thấy đã hoảng sợ. Áo hắn phanh ra, mạch máu hiện rõ lên không ngừng run rẩy, tựa như bên trong có thứ gì đang bơi qua bơi lại. Gương mặt hắn vặn vẹo đã không ra hình người, con dao gọt hoa quả trên tay dính đầy máu.

Tôi nhìn kỹ phát hiện trên bụng hắn có rất nhiều vết thương, xem ra chính hắn đã dùng dao tự cắt.

“Con mẹ nó, sao các ngươi không ngăn cản hắn!”

Nhìn thấy Lý mặt rỗ như vậy, tôi nhịn không được nhìn mấy người còn lại mắng. Sau đó tiến lên đoạt lấy dao, nhân lúc hắn chưa phản ứng thì đánh một quyền vào huyệt Thái Dương làm hắn ngất xỉu đi. Bọn họ 6 người ở đây mà lại trơ mắt nhìn Lý mặt rỗ tự mình hại mình, nếu vừa rồi tôi bị hai âm linh câu kéo dây dưa thì chỉ sợ Lý mặt rỗ đã dữ nhiều lành ít.

Tôi càng nghĩ càng giận, cảm xúc đã có chút mất khống chế. Lúc này Lý mặt rỗ vô thức rên một tiếng, tôi mới phục hồi tinh thần, Lý mặt rỗ vẫn còn đang nguy hiểm. Tôi vội vàng đỡ Lý mặt rỗ nằm xuống, dùng bật lửa hơ con dao để tiêu độc rồi cắt một vết nhỏ lên bụng Lý mặt rỗ, sau đó lấy một lá Khu Tà Phù đốt lên pha thành nước bùa cho hắn uống. Tiếp đó ngón trỏ và ngón giữa tôi khép lại, không ngừng ấn lên bụng Lý mặt rỗ, sau đó tôi khiếp sợ nhìn thấy một đám tiểu trùng màu đen từ trong bụng Lý mặt rỗ bò ra, chúng vừa ra tới nơi thì đã chết đi!

Sau khi bức đám tiểu trùng ra tôi xử lý miệng vết thương rồi mới gọi bác sĩ. Bác sĩ cũng rất hiểu chuyện không hỏi nhiều, chỉ là tiêm thuốc chống viêm cho Lý mặt rỗ rồi băng bó cho hắn. Nhìn Lý mặt rỗ bình thường luôn tung tăng bay nhảy giờ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, lông mày chau lại tựa hồ rất đau đớn, tôi lại muốn mắng đám người khoanh tay đứng nhìn kia. Thẩm Hạo Nhiên không biết đã vào từ lúc nào, sắc mặt của hắn cũng đã tốt hơn, thấy tôi giận dữ hắn cũng không dám nói gì.

Hắn không nói lời nào nhưng tôi lại muốn biết tình huống cụ thể, đành phải mở miệng hỏi hắn mọi chuyện thế nào? Hắn ấp úng hơn nửa ngày, mới đứt quãng kể lại. Thì ra bọn họ có vài người sợ hãi không tắt đèn. Mới đầu bọn họ thay phiên nhau ngủ, cũng không xảy ra chuyện gì. Đến khi Lý mặt rỗ gác thì hắn đột nhiên thể hiện vẻ mặt đau đớn mà xé rách quần áo, mọi người đều bị Lý mặt rỗ làm cho bừng tỉnh. Bất ngờ trên vai Lý mặt rỗ đột nhiên xuất hiện một gương mặt của nữ nhân!

Nữ nhân đó có cái miệng khổng lồ, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm mọi người, làm tất cả sợ hãi. Sau đó bụng Lý mặt rỗ bắt đầu phình ra, nhìn qua có vẻ vô cùng đau đớn mà không kêu ra tiếng. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lý mặt rỗ đã cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, đâm vào bụng mình vài cái. Mẹ Tranh Tử sợ quá hét lên, còn Thẩm Hạo Nhiên thì lo lắng Lý mặt rỗ sẽ tiếp tục tự hại mình nên bất chấp sợ hãi, cầm linh phù run run rẩy rẩy chạy đi tìm tôi.

Tôi nghe xong sắc mặt tối sầm, cởi áo Lý mặt rỗ lộ ra hai bên bả vai. Quả nhiên, hai vai có dấu tay màu đen, xem ra vừa rồi nữ quỷ kia đã ghé vào trên lưng Lý mặt rỗ. Khó trách khi nữ quỷ ngã xuống đất thì hồi lâu không có động tác gì, có lẽ là nhân lúc tôi không chú ý đã chạy đi hại Lý mặt rỗ! Tuy rằng tôi bất mãn đối với đám bạn của Thẩm Hạo Nhiên, nhưng bọn họ dù sao cũng là người thường, nhìn thấy nữ quỷ bị dọa cho ngây ngốc cũng là đúng lý.

Tôi sầm mặt bảo bọn họ đêm nay sẽ không có chuyện gì nữa đâu rồi trở về phòng Tranh Tử. Tranh Tử qua một phen lăn lộn như vậy nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hô hấp vẫn rất đều, chỉ là linh phù tôi dán trên người cô ta không biết từ khi nào đã hóa thành tro tàn. Nữ quỷ này mạnh hơn tôi tưởng tượng, tôi hít sâu một hơi định rằng ngày mai sẽ nghiên cứu cô ta, nếu không lần này tôi và Lý mặt rỗ có trở về được hay không cũng rất khó nói…

Lăn lộn hơn nửa đêm tôi cũng đã mệt mỏi, nằm lên giường bắt đầu ngủ. Trong mơ gương mặt trắng đó không ngừng xuất hiện, tôi cuối cùng cũng thấy được bộ dáng của hắn. Lý Dục tựa hồ không có ác ý, thấy tôi nhìn thì hắn lại cười cười, khí chất quý tộc trên người hiển lộ ra. Hắn tay cầm quạt xếp, tôi theo bản năng lui về phía sau, muốn xem thử hắn định làm gì? Cuối con đường này là một hoa viên, trong hoa viên có một nữ tử đang khiêu vũ, dáng vẻ phiêu dật, cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là tôi không thấy rõ khuôn mặt nữ tử, trong tiềm thức chỉ cảm thấy cô ta nhất định là xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Lý Dục đứng bên cạnh, khóe miệng nở một nụ cười, nhìn nữ tử khiêu vũ mà gương mặt lại tràn ngập đau thương. Tôi nhìn hắn mà khó hiểu, vì sao hắn muốn cho tôi xem cảnh này? Nữ tử múa càng lúc càng nhanh, xoay tròn nhảy lên không trung, cơ hồ chỉ thấy nàng vũ động tay áo, cả người như sắp bay lên.

Đột nhiên, động tác nữ tử tựa như bị người ta chặt đứt, cả người đang cấp tốc xoay tròn thì đột nhiên ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra chậm rãi thấm vào đất xung quanh.

“Ta không cam lòng, không cam lòng!”

Nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chúng tôi rống lớn. Cảnh trong mơ đột nhiên biến mất, đầu tôi đau như muốn nứt ra mà tỉnh lại, phát hiện trước giường vây quanh không ít người, ngoại trừ Lý mặt rỗ và Tranh Tử nằm ở trên giường, những người khác đều ở đây.

Nhìn bộ dáng bọn họ, tôi biết có lẽ mình vừa làm hành động kỳ quái gì đó. Thẩm Hạo Nhiên lo lắng nhìn tôi, nói tôi vừa rồi luôn kêu cái gì Nga Hoàng, hắn vừa nói như vậy thì tôi linh quang chợt hiện. Nga Hoàng… Nga Hoàng… Chẳng lẽ là Chu Nga Hoàng? Chu Nga Hoàng chính là Đại Chu Hậu, vợ của Lý Dục, nàng múa rất giỏi, điệu múa của nàng đủ để khuynh đảo thế nhân. Nhớ tới điệu múa khuynh thành vừa rồi trong mộng, cũng chỉ có nàng mới có thể làm được, khó trách nàng nói Lý Dục ngàn năm trước đã phụ bạc nàng.

Cho dù nữ nhân có hiền thục thế nào, bao dung thế nào, khi mình bệnh nặng phu quân lại không ở bên cạnh mà lén yêu đương vụng trộm với muội muội của mình, cho dù là ai cũng không chịu nổi a? Hiển nhiên, nữ quỷ tác quái chính là Chu Nga Hoàng, vậy thì Lý Dục từ trong bức họa đi ra có vai trò gì? Nghĩ đến Thẩm Hạo Nhiên nói Tranh Tử cầm lấy bức họa không ngừng vuốt ve, trong lòng tôi chợt lóe: Bức họa này chính là âm vật mà linh hồn Lý Dục bám vào, còn Chu Nga Hoàng đúng lúc đó đang nhập vào Tranh Tử!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0