Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 263

2021-12-18 11:38:00

Phần 263
Ngạch nương là cách con cái gọi mẹ vào thời kỳ Mãn Thanh, mà tối qua chúng tôi lại gặp nữ quỷ vừa hay là người Mãn, chẳng lẽ bà ta là mẹ của âm linh này? Nghĩ đến Lý mặt rỗ tối qua thiếu chút nữa đã chết trong tay bóng trắng nọ, lòng tôi nhảy lên, đột nhiên nhớ ra bây giờ đang là ban ngày! Ban ngày ban mặt mà có thể nhập vào người sống, điều này nói rõ bóng trắng đó còn lợi hại hơn so với Lý mặt rỗ miêu tả…

Đang lúc đại não tôi xoay tròn, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết. Tôi lấy lại tinh thần nhìn lại, khiếp sợ phát hiện Kim lão bản đã thoát khỏi sự khống chế của 4 5 vệ sĩ, lúc này đang điên cuồng lao tới phía bà lão. Bà lão kia sợ hãi đến choáng váng, ánh mắt dại ra đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Tôi biết không thể tiếp tục chờ đợi, lập tức cắn chót lưỡi xông tới phun lên trán Kim lão bản một ngụm tinh huyết! Thân thể hắn đột nhiên cứng lại, tôi thừa dịp vung tay tát lên mặt hắn một tát.

Sau đó Kim lão bản run rẩy, hai mắt vừa đảo liền hôn mê bất tỉnh. Cùng lúc đó, tôi mơ hồ thấy một bóng trắng ở trong đám người phiêu đãng một vòng rồi biến mất. Xem ra ban ngày mặc dù nó có thể xuất hiện nhưng cũng phải dựa vào thể xác con người, tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Diệp Thần thấy Kim lão bản hôn mê thì vội hỏi tôi sao lại như vậy.

“Hắn chỉ bị âm linh nhập thể, nghỉ ngơi rồi sẽ tỉnh lại, đừng lo lắng.”

Tôi gật đầu nói, cái gọi là “lòng bàn tay đánh xác, mu bàn tay đánh hồn”, dùng lòng bàn tay đánh người thì thứ đau đớn là thân thể, dùng mu bàn tay đánh người thì thứ đau đớn là hồn phách, cho nên rất nhiều địa phương đều có sự kiêng dè không dùng mu bàn tay để đánh người! Tôi vừa rồi chỉ định cầu may dùng chiêu này, không ngờ thật sự có tác dụng.

Diệp Thần dẫn người đỡ Kim lão bản lên lầu nghỉ ngơi, sau đó bà lão nọ tiến lên tỏ vẻ cảm tạ tôi. Nói chuyện mới biết, thì ra bà lão này là mẹ của Kim lão bản, còn 2 người trung niên còn lại là đệ đệ của Kim lão bản. Bọn họ nghe nói Kim lão bản bị quái bệnh thì lo lắng tới thăm, không ngờ ban ngày ban mặt mà Kim lão bản đã nổi điên… Sau đó tôi lại biết thêm rằng Kim lão bản có một điều cổ quái, đó chính là ngày thường vẫn tốt, nhưng khi gặp người thân bạn bè sẽ trở nên thô bạo, tôi nghĩ điều này khẳng định có liên quan đến những gì âm linh đã trải qua khi còn sống!

Xẩm tối mẹ của Kim lão bản đã cùng 2 đệ đệ của hắn rời đi, trước khi đi đã giao phó cho tôi nhất định phải chăm sóc cho Kim lão bản. Sau khi trời tối đen Kim lão bản vẫn chưa tỉnh lại, Diệp Thần liền mời tôi dùng cơm, còn hỏi tôi Lý mặt rỗ đã đi đâu.

“Hắn có chút việc về nhà, có lẽ mấy ngày sau mới quay lại.”

Tôi tùy tiện tìm một lý do qua loa đáp lời, tiếp đó nói với Diệp Thần đêm nay cứ nghỉ ngơi như bình thường, bất luận nghe thấy động tĩnh gì cũng không được phát ra tiếng động, càng không được rời khỏi phòng.

Diệp Thần nghe xong thì ngưng trọng gật đầu. Nếu 2 âm linh đó chỉ tra tấn Kim lão bản, hẳn là sẽ không làm hại những người khác. Dù sao bọn Diệp Thần cũng không giúp được gì, không bằng tránh xa một chút, tránh cho gặp phải đau khổ! Khoảng 11 giờ đêm, tôi tắt hết đèn trong biệt thự, sau đó ra ngoài biệt thự leo lên một cây đại thụ, bôi lên mí mắt vài giọt nước mắt bò, nhìn không chớp mắt vào phòng của Kim lão bản. Không bao lâu, tôi đã thấy một bóng dáng mơ hồ, nhìn kỹ thì nhận ra đó là nữ quỷ tối qua.

Bà ta lập tức đi tới chỗ Kim lão bản, tôi không lập tức ra tay, mà nhẫn nại muốn xem thử rốt cuộc bà ta muốn làm gì. Chỉ thấy bà ta đi đến trước giường nhìn chằm chằm Kim lão bản một hồi lâu, sau đó ô ô mà khóc. Tiếng khóc bi thảm đến cực điểm, trong thống khổ còn có phẫn nộ, tôi không tự chủ được mà cảm thấy đồng tình với bà ta, thương tiếc cho bà ta. Theo lý tôi ở bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng khóc, vậy Kim lão bản khẳng định có thể nghe thấy, nhưng hắn lại hoàn toàn không có phản ứng, ngủ như lợn chết.

Lúc này nữ quỷ giơ hai tay, lấy ra thứ gì đó nhắm ngay vào Kim lão bản, tôi nhìn kỹ thì phát hiện ra trong tay bà ta chính là cái cung bằng đồng thau! Ban ngày rõ ràng tôi đã cất nó đi, sao giờ lại xuất hiện trong tay bà ta? Tôi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, nữ quỷ liền đã nhắm vào Kim lão bản mà giương cung bắn tên, ngay lập tức Kim lão bản phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Thì ra tiếng mà bọn Diệp Thần nghe thấy lúc trước là như vậy mà ra, đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tôi lập tức kiên định hơn nhiều, nhảy xuống tuần tra một vòng quanh biệt thự, cũng không phát hiện ra tung tích của nam âm linh kia.

Chỉ có một mình nữ quỷ thì cũng không khó đối phó, tôi sao có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức lấy ra một lá Già Dương Phù, phong bế dương khí trên người, nhẹ nhàng đi vào hành lang, cắn ngón tay vẽ đơn giản một đồ hình Ngũ Hành Trận trên hành lang. Ngũ Hành Trận chú trọng tương sinh tương khắc, kim mộc thủy hỏa thổ chuyển hóa, người hiểu có thể lợi dụng quan hệ trong đó mà dễ dàng thoát đi. Nhưng người không hiểu căn bản là không ra được, cuối cùng chỉ có thể bị vây chết bên trong.

Cây cung mà nữ quỷ cầm trong tay tự nhiên là thuộc hỏa, mà thủy khắc hỏa, cho nên tôi liền đem ống nước nhắm vào phòng, như vậy nữ quỷ sẽ bất tri bất giác mà vào trong trận. Sau đó tôi quay về phòng lấy Âm Dương Tán, theo cửa sổ trèo lên ban công phòng Kim lão bản, thừa dịp nữ quỷ không chú ý căng Âm Dương Tán ra nhắm đỉnh đầu nữ quỷ đánh tới! Điều làm tôi ngàn vạn lần không ngờ là khi nữ quỷ còn chưa phát hiện ra, cây cung trong tay bà ta lại đột nhiên nhích động, nhảy dựng lên nhắm tới Âm Dương Tán, sau đó cây cung phanh một tiếng gãy làm hai đoạn.

Nữ quỷ thấy Âm Dương Tán thì kêu thảm một tiếng, sau đó không quay đầu lại mà chạy tới hành lang. Bà ta khẳng định là sẽ xông vào trận, tôi không vội đuổi theo, mà đau lòng nhặt lên cây cung đã gãy thành hai đoạn, vừa rồi nó đánh tới Âm Dương Tán là có thể thấy cây cung này có linh tính, bị hỏng như vậy thực sự đáng tiếc. Lúc này bên ngoài có tiếng gào tê tâm liệt phế của nữ quỷ, tôi mỉm cười mở cửa phòng, bà ta quả nhiên đã bị nhốt trong Ngũ Hành Trận!

Tuy rằng Ngũ Hành Trận của tôi so với bước chân của bà ta không lớn hơn bao nhiêu, nhưng bà ta bất luận chạy trốn từ hướng nào đều sẽ bị hút về điểm ban đầu tựa như con lật đật. Dần dần nữ quỷ không còn sức lực, thấp giọng khóc nức nở. Tôi không chịu nổi nữ nhân khóc, lòng mềm ra chuẩn bị thả bà ta đi, dù sao bà ta cũng không phải là đối thủ của tôi. Ai ngờ tôi còn chưa giải trận, nữ quỷ bỗng nhiên cười ha hả.

“Hoàng thượng, mở to mắt ra nhìn xem đám con ngoan của người này, ha ha ha.”

Tiếng cười của nữ quỷ đột nhiên trầm thấp:

“Đáng thương cho A Ba Hợi ta cả đời làm mẹ, lại bị đứa con tự tay mình nuôi lớn hại chết, ông trời ơi! Vì sao ngươi không chủ trì công đạo cho ta…”

Tiếp đó nữ quỷ hai mắt đỏ lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi phảng phất như muốn xé nát tôi, sau đó lại chủ động lao tới ống nước! Tất cả xảy ra chỉ trong chớp nhoáng, sau khi tôi phục hồi lại tinh thần, thân ảnh nữ quỷ đã tiêu tán trong gió. Tôi nhìn hơi nước trên ống bốc lên, cả người như không có gì chống đỡ, vô lực ngã xuống đất.

Vừa rồi nữ quỷ nói một lời cuối cùng đã giúp tôi biết rõ thân phận của bà ta, là nữ nhân mà hoàng đế khai quốc của Đại Thanh: Nỗ Nhĩ Cáp Xích yêu nhất: A Ba Hợi. A Ba Hợi thông minh, thiện lương, xinh đẹp, là hiền thê mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích khó khăn lắm mới có được trong lúc đánh thiên hạ. Đồng thời cũng là một người mẹ tốt, yêu thương 3 đứa con hết mực, thật là quý giá đến mức ngậm trong miệng sợ tan, giữ trên tay sợ rơi.

Nhưng sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích bệnh chết, ba người con của bà vì mạng sống đã dưới sự bức bách của Hoàng Thái Cực mà dùng dây cung siết cổ bà tới chết. Khi A Ba Hợi chết hẳn là đã coi mọi thứ là cát bụi, cho nên sau khi chết mới không tin vào tình thân trên thế giới này, hận những thân nhân và bằng hữu của Kim lão bản. Nếu âm linh này là A Ba Hợi, vậy bóng trắng kia không nghi ngờ gì chính là Đa Nhĩ Cổn, con trưởng của A Ba Hợi.

Đa Nhĩ Cổn khi còn sống là kỳ chủ Chính Bạch Kỳ của Mãn Thanh, cho nên thân mặc đồ trắng. Bởi vì mang tiếng giết mẹ nên Đa Nhĩ Cổn vẫn luôn tự trách, cuối cùng sau khi làm Nhiếp Chính Vương chuyện đầu tiên hắn làm là truy phong mẹ mình làm Hoàng hậu. Có lẽ vì báo đáp tình thương của mẹ, âm linh Đa Nhĩ Cổn mới luôn đi theo A Ba Hợi? Tôi không khỏi tự trách, chính ứng vào câu…

“Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.”

Tuy rằng tôi chưa từng muốn tiêu diệt A Ba Hợi nhưng đã gián tiếp bức tử bà ta… Từ khi làm nghề này, tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, nội tâm không khỏi có chút dao động.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0