Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 257

2021-12-18 11:38:00

Phần 257
Rất nhanh chúng tôi đã lật sàn nhà lên làm lộ ra một cái lỗ thủng rộng khoảng 2 mét, Lý mặt rỗ định nhảy xuống, tôi mau chóng giữ chặt hắn, sau đó ném một chút muối tinh xuống hố! Làm nghề này đã lâu khiến tôi hình thành thói quen cẩn thận, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng Lão Thử tiền bối đã nhắc nhở tôi không chỉ một lần, ông nội chính là vì nhất thời sơ ý mới mất đi tính mạng, tôi không bằng ông nội, chỉ có thể cẩn thận hơn gấp bội.

Muối tinh, đậu đen… mấy thứ loại này khi ra ngoài tôi đều tiện tay mang theo. Sau khi ném muối tinh đi, phía dưới không có động tĩnh tôi mới yên lòng, nhìn Lý mặt rỗ nói:

“Về sau ngươi còn lỗ mãng như vậy, ta cũng mặc kệ ngươi.”

“Hắc hắc, không phải ta đi cùng ngươi sao? Vậy cho nên ta mới không cần quá lo nghĩ như vậy.”

Lý mặt rỗ cười, rồi sau đó chui vào, mới vừa xuống đã kêu thảm một tiếng “Má ơi”, sau đó ngã bệt mông xuống đất.

Tôi bị hắn kêu to như vậy nên giật thót mà nhảy vào, khi rơi xuống đất đã rút Thiên Lang Tiên ra quăng một vòng quanh người. Kết quả một roi vừa ra không chạm phải thứ gì, xem ra bốn phía căn bản không có tà vật, tôi vừa muốn mắng Lý mặt rỗ gan nhỏ, lại thấy ánh mắt hắn dại ra nhìn về phía trước. Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, không khỏi hít vào một hơi! Cách chúng tôi 5 mét về phía trước có vô số xác động vật, có gà vịt, mèo chó thậm chí còn có cả heo trâu mấy con vật nuôi lớn.

Những cái xác đó xếp hàng từ nhỏ đến lớn rất chỉnh tề, giống như là cố tình bày ra. Cũng may nơi này ngoại trừ xác động vật thì không có gì khác, tôi hít thở một chút rồi khôi phục lại tinh thần, biết đây là những vật nuôi mất đi trong thôn! Tôi lớn gan đi lên trước, nhấc một con vịt lên quan sát, phát hiện trên thân nó chỉ có vết thương ở cổ, mà xác đã cứng đờ như tảng đá, tôi dùng toàn lực dốc mà lại không chảy ra một giọt máu nào!

Sau đó tôi lại tìm mấy con gà để xem, tình huống đều giống nhau. Khó trách nhiều xác như vậy mà mùi máu tươi ở đây lại rất nhẹ, thì ra máu của bọn chúng đã bị hút khô.

“Trương gia tiểu ca… Bảo gia tiên nổi giận lên cũng thật tàn nhẫn!”

Lý mặt rỗ qua nửa ngày mới run run nói, tôi lắc đầu nói:

“Đây không phải do Hoàng Đại Tiên làm.”

Hoàng Đại Tiên thích ăn thịt chứ không thích hút máu. Cho nên nhiều khi chồn bắt gà vịt đều sẽ ăn thịt luôn, để lại mặt đất lông và máu.

Mà trước mắt lại có nhiều xác động vật như vậy được bày hoàn chỉnh trên đất, hiển nhiên là có thứ gì đó muốn hút máu! Nghĩ đến đây tôi ngẩng đầu quan sát cẩn thận, phát hiện mật thất có diện tích tương đương với miếu Hoàng tiên phía trên, phỏng chừng là năm đó khi tu sửa miếu đã có người cố ý lưu lại để Hoàng tiên hoạt động dưới mặt đất. Tuy rằng không biết là thứ gì đang phá rối nhưng nó gây sóng gió sau khi ngân thương bị đào ra, khẳng định không phải là ngẫu nhiên.

Lý mặt rỗ suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng sợ hãi hỏi tôi có thể nào là La Thành hợp tác với gia hỏa này không, hoặc là máu chính là do La Thành hút.

“Cút con mẹ ngươi đi!”

Tôi mắng, trong lịch sử La Thành có tính cách cao ngạo thánh khiết, sao lại đi làm loại chuyện này? Nhưng nói lại thì, 2 việc này rốt cuộc có liên quan hay không, vẫn phải xem ngân thương đã! Nhưng ngân thương đã tự mình chạy đi rồi…

Đang lúc tôi phát sầu không biết làm thế nào để tìm được ngân thương thì trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng bước chân, tôi và Lý mặt rỗ liếc nhau, theo bản năng bắt đầu cảnh giác. Sau đó trên mặt đất có tiếng trưởng thôn:

“Trương đại sư, Lý đại sư, các ngươi có ở đây không?”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, theo hướng thanh âm nhìn tới phát hiện trưởng thôn và mấy tráng hán trong thôn đang ghé vào lỗ thủng mà nhìn xuống. Thì ra trưởng thôn nghe Tam gia nói chúng tôi tới miếu Hoàng tiên, sợ chúng tôi có chuyện nên dẫn người tới giúp.

Vốn dĩ tôi không muốn để bọn họ nhìn thấy tình huống bên trong, tránh cho bọn họ sợ hãi. Nhưng không chờ tôi mở miệng thì đã có mấy người trẻ tuổi nhảy xuống, ngay sau đó nhìn thấy đống xác động vật được bày biện chỉnh tề. Bọn họ sợ hãi la to, sau đó trưởng thôn cũng nhảy xuống, mọi người khiếp sợ hỏi tôi này những động vật đó có thể mang về hay không? Nuôi đã lâu như vậy, hiện giờ không thể bán lấy tiền, nếu lấy về ăn thì ít nhiều cũng có thể bù vào chút tổn thất.

Chỉ là không biết rốt cuộc là thứ gì đang quấy phá, tôi không dám mạo hiểm như vậy, liền bảo trưởng thôn nên xem trọng thôn dân, không thể đem đám vật nuôi đó về. Trưởng thôn gật đầu, những người khác tuy trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng nhưng cũng nghe lời. Buổi chiều sau khi các thôn dân được tôi an ủi thì ai nấy về nhà, không ai dám ra khỏi cửa, trong thôn trước sau yên lặng như tờ.

“Trương gia tiểu ca, ngươi chuẩn bị xuống tay từ đâu?”

Lý mặt rỗ cau mày hỏi một câu, tôi nhìn thôn trang trống vắng, cắn răng nói trước tiên phải tìm được thứ đã trộm đi vật nuôi.

Bất luận ngân thương có liên quan tới La Thành hay không, đến bây giờ nó cũng chưa làm điều gì quá mức, ngược lại là thứ súc sinh hút máu kia đã tạo ra uy hiếp nghiêm trọng cho thôn dân! Nói xong tôi cùng Lý mặt rỗ trở về miếu Hoàng tiên, thứ đó nếu đã đặt xác động vật ở đó, vậy nó khẳng định sẽ vẫn lui tới nơi đó. Không chừng ban ngày nó không ở đó là vì đi tìm vật nuôi hút máu thì sao?

Tới miếu rồi tôi và Lý mặt rỗ cẩn thận tuần tra một vòng, cảm giác mùi máu tươi trong mật thất nồng hơn một chút, khi vào trong thì phát hiện quả nhiên có thêm mấy xác động vật, lần này không chỉ có vật nuôi, thậm chí có cả chim chóc, thỏ hoang, hươu hay hoẵng gì đó. Máu của bọn chúng đã bị hút khô, những vẫn không thấy kẻ hút máu đâu.

Đây đã là lần thứ hai thấy tình cảnh này, Lý mặt rỗ không còn sợ hãi như lúc trước, nhếch miệng hỏi:

“Thứ gì mà phải uống nhiều máu như vậy, nó sẽ quay lại sao?”

“Nhất định, nếu không mấy cái xác này sẽ không bày ở đây, ta nghĩ nó khẳng định sẽ dùng đến những các xác này.”

Tôi dựa vào cảm giác trả lời. Bởi vì không biết khi nào nó trở về, tôi không dám ở lại, nhanh chóng từ trong miếu chạy ra, kéo Lý mặt rỗ trốn qua một bên cạnh đầm lầy lẳng lặng chờ đợi. Đợi gần 1 tiếng, thứ đó không tới mà trời lại còn mưa to tầm tã, nơi đầm lầy tôi và Lý mặt rỗ trốn lại tương đối trũng, trong nháy mắt chúng tôi đã bị nước ngập thân mình.

Loại thời tiết này rất thích hợp cho quỷ mị quấy phá, tôi không màng lạnh lẽo ướt mưa, tiếp tục nhẫn nại chờ đợi. Mưa càng lúc càng lớn, hoàn toàn che khuất tầm mắt, ngay cả Lý mặt rỗ đang dựa vào tôi mà tôi cũng chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ. Qua nửa giờ, Lý mặt rỗ thật sự nhịn không được, lạnh đến phát run hỏi:

“Trương gia tiểu ca, chúng ta có nên đi về trước không? Ta cảm thấy nước sắp ngập đến đầu ta rồi…”

Tôi tuy rằng không cam lòng, nhưng cứ chờ đợi như vậy cũng không phải là cách, liền gật đầu chuẩn bị trở về. Nhưng còn chưa đứng dậy, trên bầu trời đột nhiên có một tiếng sấm.

Sau đó bên tai tôi truyền đến tiếng lao nhanh tới, nghe như có thiên quân vạn mã đang vọt về phía chúng tôi. Tiếng động càng lúc càng gần, tôi không khỏi khẩn trương. Lúc này trên trời lại có vài tia chớp, tôi dựa theo ánh sáng của tia chớp, khiếp sợ phát hiện có một lũ chuột nhiều không đếm nổi từ bốn phương tám hướng lao tới đây, cuối cùng chui vào miếu Hoàng tiên. Ước chừng khoảng 3 phút, động tĩnh của đàn chuột mới biến mất.

Lý mặt rỗ cũng thấy một màn vừa rồi sợ tới mức liên tục đánh mấy quả rắm, cuối cùng mới thất thần hỏi tôi đây là chuyện gì.

“Nhìn qua hẳn là có Thử yêu quấy phá!”

Khiếp sợ qua đi rồi tôi đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhiều chuột như vậy đồng thời xuất hiện cứ như đi hành hương, không thể nghi ngờ gì là có Thử Vương ở đây. Mà Thử Vương chắc chắn là hung thủ giết chết những vật nuôi đó. Nhưng nó hút nhiều máu như vậy làm gì? Chẳng lẽ là muốn độ kiếp?

Nghĩ đến đây tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên trời mây đen bắt đầu tụ tập lại trên miếu, vốn dĩ tia chớp ngẫu nhiên xuất hiện cũng dần dần đánh tới đây! Thiên kiếp, đây là hiện tượng sắp hình thành thiên kiếp! Tôi chỉ cảm thấy “cúc hoa” (lỗ nhị) căng thẳng, khó trách trong khoảng thời gian ngắn nó hút nhiều máu như vậy, thì ra là muốn dùng tinh huyết cường hóa bản thân. Máu và hồn giao hòa, nếu ý nghĩ của tôi là đúng, nơi này hẳn là có một con Thử Vương, nó hút nhiều máu động vật như vậy, trên người tuyệt đối sẽ có số lượng tàn hồn nhiều không đếm được. Bởi vậy, khả năng tránh thoát khỏi thiên kiếp của nó sẽ tăng lên rất nhiều!

Tôi không tưởng tượng nổi một con Thử yêu độ kiếp thành công sẽ có bản lĩnh thế nào, nhưng thôn dân gần đó tuyệt đối sẽ có tai kiếp mang tính huỷ diệt. Nghĩ đến đây tôi đưa Âm Dương Tán đưa cho Lý mặt rỗ, còn chính mình thì cầm Thiên Lang Tiên và Đào Hồn Hoa, cắn răng lao tới miếu Hoàng tiên. Vốn tưởng rằng đám chuột sẽ điên cuồng ngăn cản chúng tôi, không ngờ bọn chúng tựa như không phát hiện ra chúng tôi, bọn chúng ngẩng đầu không nhúc nhích nhìn bức tường trong miếu.

Tôi cũng ngẩng đầu, thình lình phát hiện trên tường không biết từ khi nào đã có một con chuột lớn! “Oẹ…” Tôi chỉ nhìn thoáng qua đã nhịn không được nôn ra, con chuột này ước chừng to như con nghé con, nó đứng thẳng như người, lông toàn thân đã biến thành màu đỏ. Kinh khủng nhất là khi tôi nhìn nó thấy rõ lông trên người nó bắt đầu bong tróc, lộ ra thịt đỏ bên trong, mà cơ thể nó cũng dần dần vặn vẹo, ẩn ẩn có nét hóa thành hình người. Quả nhiên là đang độ kiếp, tôi không để ý đến cái bụng đang cuộn lên, cắn răng vọt tới.

Nhưng còn chưa tiếp cận được đã bị nó phát hiện! Nó dùng cái gương mặt nửa người nửa chuột nhìn tôi cười lạnh, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, ngay sau đó đàn chuột vốn đang dại ra như nhận được mệnh lệnh, bắt đầu điên lao tới 2 người chúng tôi.

“Mẹ nó, liều mạng!”

Trong nháy mắt tôi đã bị cắn mấy cái, thấy không còn đường lui tôi không hề cố kị, quyết định liều chết ngăn cản Thử yêu độ kiếp. Tôi điên cuồng vung Thiên Lang Tiên, phàm là chuột trước mặt tôi đều bị đánh cho da tróc thịt bong, tan xương nát thịt!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0