Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 254

2021-12-18 11:38:00

Phần 254
Khi đến trước cửa nhà những người bạn bè đã mang ngân thương đi, hắn phát hiện chung quanh tụ tập rất nhiều thôn dân đứng bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, qua vẻ mặt của đám thôn dân không khó nhận ra, mấy người bạn của hắn đã xảy ra chuyện! Thang Hiển Tổ lập tức vọt vào trong sân, kinh ngạc phát hiện đám người đêm qua tham dự việc đào bảo vật toàn bộ đều ở đây. Nhưng bọn họ lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất hái cỏ dại, lúa mạch trên mặt đất cho vào miệng nhai. Ánh mắt bọn họ dại ra, còn thỉnh thoảng ngẩng cổ hô to, giống như là tiếng ngựa hí.

“Tiếng ngựa?”

Tôi không khỏi có chút ngoài ý muốn, những người này ăn cỏ dại, còn phát ra tiếng ngựa hí, chẳng lẽ lần này âm linh là một con ngựa? Nhưng nếu là ngựa thì hắc ảnh xuất hiện ở đầu giường Thang Hiển Tổ phải giải thích như thế nào, tôi cũng không ngu ngốc cho rằng đó thật sự là một cơn ác mộng. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tôi nghĩ tới một khả năng: Người chết là một kẻ võ nghệ siêu quần, hắn và chiến mã của mình đồng sinh cộng tử, sau khi chết cả hai âm linh đều tiến vào binh khí, bởi vậy mới xuất hiện tình huống này!

Nhưng đó rốt cuộc vẫn chỉ là suy đoán của tôi, phải chờ đến khi nhìn thấy ngân thương mới có thể kết luận. Tôi bảo Thang Hiển Tổ cho tôi địa chỉ của 4 người kia, hiện giờ Thang Hiển Tổ đang bị thương, không thể đi cùng chúng tôi.

“Bọn họ đã bị thôn dân trói lại, ngươi trực tiếp đi tìm trưởng thôn, trưởng thôn sẽ giúp ngươi.”

Thang Hiển Tổ nói xong cho tôi một số điện thoại, tôi bảo hắn ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tôi cùng Lý mặt rỗ về tiệm chuẩn bị một phen rồi ngựa không dừng vó chạy tới Thang Gia Thôn.

Thang Gia Thôn là một sơn thôn nhỏ cách đó 7 – 80 dặm, vốn tưởng rằng xe không vào được, khi tới cửa thôn mới thấy đường núi đã được mở ra, có lẽ là công của chủ đầu tư nọ. Trên đường tôi gọi điện thoại cho trưởng thôn nên khi chúng tôi đến, lão đã ở cửa thôn chờ chúng tôi. Trưởng thôn là một ông già 60 tuổi, mặc một thân áo trắng kiểu Tôn Trung Sơn, chân đi một đôi giày da, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt rất kiên nghị, sống lưng cũng thẳng tắp.

Chào hỏi vài câu rồi tôi vào thẳng chủ đề, hỏi lão kia mấy tên thanh niên ăn cỏ hiện giờ thế nào? Trưởng thôn châm một điếu thuốc, hút mấy hơi rồi mới nói cho tôi biết. Lúc ấy lão nghe nói mấy người trẻ tuổi đó có chút không đúng liền vội vàng dẫn người tới, phát hiện bọn họ đang quỳ rạp trên mặt đất ăn cỏ, vì thế lớn tiếng hỏi sao lại thế này? Có phải nhiễm bệnh gì không? Kết quả bọn họ căn bản không để ý tới lão, thân mình như trụ đá, kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Cuối cùng trưởng thôn tức giận, gọi thanh niên toàn thôn tới chế phục bọn họ, sau đó trói lại.

Trong thôn còn phái người trông coi 24/24, ngay cả ăn cơm cũng có người ép họ ăn. Lý mặt rỗ nghe xong xen vào:

“Vậy bọn họ đi vệ sinh như thế nào?”

Trưởng thôn xấu hổ, nói cởi dây trói thì bọn họ sẽ nổi điên, bởi vậy chỉ có thể để bọn họ bĩnh ra quần. Tôi nghe xong nhăn mặt nhăn mày, nhưng không thể không nói cách này là an toàn nhất. Sau khi trói mấy người trẻ tuổi đó lại, trưởng thôn liền đến nhà bọn họ dò hỏi, cuối cùng biết được mấy tên nhóc không muốn sống này đã tới mảnh đất quỷ dị kia!

Lập tức, lão đưa những người đó tới công đức bài phường trong thôn, cái gọi là công đức bài phường chính là khu mộ của các đời Thang Gia Thôn, phàm là người đã cống hiến cho Thang Gia Thôn, đều sẽ được lập bài phường để tưởng nhớ, cho nên gọi là công đức bài phường. Trưởng thôn đã cao tuổi nên biết rõ bọn họ bị uế vật dưới đất nhập thể, hy vọng công đức bài phường của liệt tổ liệt tông có thể tạm thời giữ mạng cho bọn họ, đồng thời sai Thang Hiển Tổ nhanh chóng tìm tôi tới giúp.

Trưởng thôn nói xong, còn có chút nghi hoặc hỏi tôi sao Thang Hiển Tổ không cùng về? Tôi nghe xong bỗng nhiên ý thức được có điều không đúng. Trước khi rời đi Thang Hiển Tổ vẫn khỏe mạnh, khi tới tiệm đồ cổ lại chỉ còn hơi thở thoi thóp, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Để trưởng thôn yên tâm, cũng để tiện cho những việc sau này, ngay lúc đó tôi gọi điện thoại cho Thang Hiển Tổ, hỏi vết thương trên người hắn là thế nào. Thang Hiển Tổ nghe xong thì ấp a ấp úng, dường như không dám nói.

Tôi nghiêm túc nói:

“Ta muốn biết chân tướng! Nếu không mấy người bạn của ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà mọi người trong thôn cũng đều gặp nguy hiểm.”

“Chuyện này…”

Thang Hiển Tổ nghe xong có vẻ càng thêm khó xử, dù qua điện thoại tôi vẫn có thể cảm thấy hắn đang run rẩy, xem ra hắn thật sự không dám nói. Tôi cũng không định ép hỏi hắn, vừa định cúp điện thoại thì ai ngờ hắn đột nhiên hỏi:

“Trương đại sư, ngươi tin trên đời này có quỷ sao?”

“Vô nghĩa, nếu như không có, ta còn làm ăn gì nữa!”

Tôi xem như đã thừa nhận trên đời này có quỷ, Thang Hiển Tổ nghe xong đột nhiên hít một hơi, sau đó chậm rãi mở lời. Hắn nói tối hôm trước, hắn đã tới tiệm đồ cổ của tôi, nhưng lúc ấy tôi đã đóng cửa, hắn không biết tôi có thói quen mở tiệm vào ban đêm, đành phải tìm một nhà nghỉ gần đó qua đêm. Khi đang ngủ, đột nhiên cảm giác nhiệt độ chung quanh giảm xuống, lại còn nghe thấy tiếng ngựa hí vang.

Bởi vì ban ngày hắn nghe thấy đám bạn bè mình phát ra thanh âm này, cho nên cả người lập tức tỉnh lại, trợn mắt thì thấy trong phòng thình lình xuất hiện một bóng người cao lớn.

“Hắn làm gì ngươi?”

Tôi nghe đến đó vội vàng hỏi, bởi vì bóng người này rất có thể là do âm vật biến ảo mà thành.

“Hắn cưỡi một con ngựa trắng cao lớn, trên người khoác áo giáp bạc, tuy không có đầu nhưng ta lại có thể nghe thấy hắn cười lạnh lùng! Sau lại hắn chậm rãi giơ ngân thương trong tay. Ta nhận ra đó đúng là cây thương mà chúng ta đã đào được, biết là hắn tới tìm ta trả thù, lúc ấy ta nhảy trên giường xuống liều mạng chạy ra ngoài.”

Thang Hiển Tổ sợ hãi nói.

“Ta vừa chạy vừa kêu lớn, muốn gọi người khác tỉnh dậy tới giúp, nhưng yết hầu như bị thứ gì chặn lại, căn bản là không phát ra tiếng. Bởi vì ta hoảng hốt không nhìn đường, cuối cùng chạy vào một ngõ cụt. Kỵ sĩ không đầu cười lạnh vài tiếng, sau đó trong bụng phát ra tiếng gì đó ta nghe không hiểu, sau đó giơ thương đâm về phía ta.”

Thang Hiển Tổ nói tới đây thì tạm dừng lại, nghi hoặc nói kỵ sĩ không đầu đó hình như là cố ý muốn hại hắn, lại hình như là đã hạ thủ lưu tình với hắn.

Rõ ràng có thể một thương đâm chết hắn nhưng lại không xuống tay. Kỵ sĩ không đầu múa ngân thương rơi như mưa đâm lên người Thang Hiển Tổ, chung quanh lại truyền đến tiếng gà trống gáy trời sáng, sau đó kỵ sĩ không đầu cả người lẫn ngựa liền biến mất. Thang Hiển Tổ vết thương đầy người vội vàng chạy tới tiệm của tôi, kết quả vừa lúc sáng sớm đã thấy Lý mặt rỗ, nói được một hai câu rồi té xỉu. Cúp máy rồi tôi bắt đầu cân nhắc, âm linh kia rốt cuộc là hạ thủ lưu tình hay là muốn chậm rãi chơi đùa Thang Hiển Tổ đến chết?

Nghĩ vậy tôi hỏi trưởng thôn những người bị trói có gì kỳ lạ không? Trưởng thôn trực tiếp lắc đầu, nói mấy ngày nay vẫn luôn phái người canh giữ, mấy người kia ngoại trừ ăn cỏ và phát ra tiếng ngựa hí thì không có gì kỳ lạ. Tôi nghe xong không khỏi nhíu mày, cảm thấy Thang Hiển Tổ có thể là đang gạt tôi chuyện gì đó. Theo lời hắn nói, ngoại trừ hắn ra, những người khác đều muốn nung chảy ngân thương, chỉ có hắn là mang lòng kính sợ.

Kết quả đến giờ những người khác đều không sao, chỉ có hắn bị thương, điều này căn bản không thể giải thích! Lý mặt rỗ cũng ý thức được điểm này, lén lút nhìn tôi rồi lại nhìn trưởng thôn, hiển nhiên là muốn nhắc nhở tôi phải cẩn thận đề phòng trưởng thôn, rốt cuộc thì Thang Hiển Tổ là do trưởng thôn phái tới. Nhưng tôi cảm thấy trưởng thôn không phải là người xấu, có thể là Thang Hiển Tổ có ẩn tình gì đó. Tôi suy nghĩ rồi bảo trưởng thôn mang chúng tôi tới công đức bài phường xem mấy người ăn cỏ đó.

Không ngờ trưởng thôn lại đột nhiên ấp a ấp úng, nhìn dáng vẻ dường như không muốn chúng tôi qua đó. Lý mặt rỗ lập tức nổi giận, kéo tay tôi nói phải quay về không quản chuyện này nữa. Nhưng trưởng thôn lại lo lắng, mau chóng bắt lấy tay chúng tôi, rồi sau đó nói ra chân tướng. Lão không phải là không cho chúng tôi đi gặp, mà là mấy người kia đều giải quyết đại tiểu tiện ngay tại chỗ, bây giờ mà tới căn nhà đó thì không thể tiếp đón.

Hơn nữa mấy người kia chẳng những hôi thối tận trời, mà toàn thân còn mọc đầy mụn nước, tựa như bị bỏng nước sôi vậy, chỉ cần mụn bị vỡ sẽ chảy ra rất nhiều nước mủ. Người trong thôn cho rằng đó bệnh truyền nhiễm, cho nên cũng không ai dám tới gần. Thì ra trưởng thôn ấp úng là sợ chúng tôi sẽ bị lây bệnh, trong lòng tôi ấm áp nói với trưởng thôn:

“Lão trưởng thôn ngươi yên tâm đi! Trời đại hàn sẽ không xảy ra bệnh truyền nhiễm gì cả, ta nghĩ kia hẳn là do thứ uế vật đó gây ra.”

“Ngươi ngẫm lại xem có phải ngoại trừ mấy người kia ra, những thôn dân khác đều không việc gì đúng không? Nếu thật sự là bệnh truyền nhiễm thì các ngươi ra ra vào vào đã sớm bị lây bệnh…”

Lý mặt rỗ cũng khuyên nhủ. Lão trưởng thôn nghe xong hai mắt đỏ lên, thở dài nói:

“Các ngươi đã tới đây thì ta an tâm rồi, nhưng trước khi các ngươi tới ta chỉ có thể nói đó là bệnh truyền nhiễm, nếu nói do quỷ quái quấy phá, toàn thôn cũng không biết sẽ trở nên náo loạn như thế nào!”

Nếu chúng tôi đã không để ý thì trưởng thôn cũng không nói gì nữa, chắp tay sau lưng đưa chúng tôi ra sau núi, có rất nhiều sơn thôn đặt khu mộ địa ở sau núi, Thang Gia Thôn cũng không ngoại lệ. Trên đường tôi tùy ý quan sát bốn phía, phát hiện chung quanh giống như Thang Hiển Tổ đã nói, đất đai đã bị máy xúc làm cho tan nát, căn bản là không thể tiếp tục trồng trọt. Nếu chủ đầu tư bỏ dở giữa chừng thì thôn dân chỉ sợ cũng không có đất mà trồng trọt nữa. Tôi đột nhiên nhớ ra Thang Hiển Tổ nhắc tới mảnh ruộng thần bí, liền hỏi trưởng thôn nơi đó ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0