Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 246

2021-12-18 11:38:00

Phần 246
Dọc đường đi tôi vẫn nắm chặt linh phù, sợ Hồng lão hán đột nhiên quay đầu lại tấn công. Đồng thời tôi còn đánh chỉ quyết che giấu đi dương khí của bản thân, như vậy Hồng lão hán hẳn là sẽ không phát hiện ra tôi đang theo dõi lão. Hồng lão hán chạy rất nhanh, tôi không khỏi lo lắng cho Hồng lão hán, không biết thân thể lão có chịu nổi không? Dọc đường tối om, chung quanh yên tĩnh đến dọa người. Tôi cẩn thận đi theo, phát hiện Hồng lão hán cuối cùng dừng lại trước một khối đá lớn, trong miệng thì thầm cái gì đó.

Tôi không dám đến quá gần nên không nghe rõ, khi đang sốt ruột không biết nên làm gì thì lão đột nhiên cử động. Chỉ thấy lão nắm chặt tay phải, giơ qua đỉnh đầu, trong miệng đột ngột quát to:

“Thiên hạ một nhà, diệt trừ Thanh yêu!”

Tôi bị lão quát lớn mà toàn thân run rẩy, chỉ quyết buông lỏng, dương khí trên người lập tức lộ ra, Hồng lão hán vừa rồi còn đang rống lớn dõng dạc hùng hồn lập tức âm trầm nhìn về phía tôi.

Tôi ý thức được chuyện không tốt, vội vàng thối lui, đồng thời tay trái nắm linh phù chụp thật mạnh ở chỗ tôi vừa đứng. Quả nhiên, tôi vừa thối lui thì thân ảnh Hồng lão hán đã xuất hiện, tay phải lão co thành trảo, hiển nhiên là muốn tóm lấy cổ tôi. Tôi cả kinh, nếu không phải tôi mau chóng lui lại thì không chết cũng trọng thương! Xem ra lão thật sự khó đối phó, tôi lập tức rút ra Thiên Lang Tiên cùng Hồng lão hán giằng co. Kỳ thật trước khi tới Quảng Tây, tôi cho rằng đây chỉ là việc nhỏ, cho nên có chút lơi lỏng không chuẩn bị quá nhiều đồ vật, chỉ cầm theo Thiên Lang Tiên.

Hồng lão hán thấy tôi lấy ra Thiên Lang Tiên, ánh mắt lóe lên, không còn khinh miệt như trước.

“Đừng xen vào việc của người khác!”

Phỏng chừng đã biết tôi không dễ đối phó như trong tưởng tượng, Hồng lão hán lại muốn bức lui tôi. Tôi đâu thể bị lão dọa lui, tôi đối chọi gay gắt hỏi:

“Ngươi muốn làm gì?”

Tôi có thể nhìn ra âm linh này và Hồng lão hán có vẻ không có thù oán, dường như chỉ là mượn thân thể lão để hoàn thành việc gì đó. Nếu tôi có thể hỏi ra được, giúp lão thực hiện tâm nguyện, nói không chừng chuyện này có thể giải quyết.

“Khặc khặc…”

Lão đột nhiên cười, tiếng cười như từ trong bụng phát ra, vô cùng nặng nề, sau đó ngẩng đầu, hiên ngang lẫm liệt nói:

“Nghiệp lớn chưa thành, ngươi là loại tiểu dân vô tri sao có thể hiểu được?”

Tôi nghe xong thì mặt mũi tối đen, thầm nghĩ gia hỏa này hẳn là người thời cổ đại? Nhưng nghiệp lớn là cái quỷ gì? Ta nhổ vào cái con mẹ nó nghiệp lớn của ngươi, ngươi cho rằng mình là hoàng đế ư!

“Ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi, bằng không đến cuối cùng chỉ có kết cục hôi phi yên diệt!”

Tôi trong mềm có cứng khuyên một câu, nhưng Hồng lão hán căn bản không cảm kích, thấy tôi không thỏa hiệp, lại lần nữa công tới.

Có Thiên Lang Tiên nơi tay, lão sẽ không dễ dàng mà tới gần tôi, hơn nữa tôi đã có kinh nghiệm đối phó với âm vật, tung đòn nhắm vào tay Hồng lão hán. Cho nên tuy lão không ngừng tiến công nhưng vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào. Tôi ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kinh ngạc. Lão và tôi giằng co lâu như vậy nhưng vẫn không có ý muốn bỏ chạy, phải biết rằng Thiên Lang Tiên có thể gây ra tổn thương rất lớn cho âm vật, âm linh ăn một roi đều phải bỏ chạy, dù không như thế dụng cũng sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nào có giống như Hồng lão hán cứ lì lợm giằng co với tôi.

Thiên Lang Tiên mỗi lần chỉ có thể tung ra 7 đòn, trước mắt chỉ còn lại 2 đòn cuối cùng. Lòng tôi trầm xuống, xem ra lão không dễ dàng giải quyết như vậy! Trước khi Hồng lão hán ra tay, tôi vung một roi mang theo tiếng gió hướng tới đầu lão gào thét mà đi, chỉ cần đòn này đánh trúng, lập tức sẽ có thể đánh cho âm linh rời khỏi thân thể Hồng lão hán, tôi sẽ có đủ thời gian để giảm xóc. Ai ngờ Hồng lão hán còn đang đánh ngang tay với tôi bỗng nhiên lui về phía sau, ngay sau đó cười lạnh nhìn tôi, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.

Tôi không khỏi chấn động, không ngờ lão đã nhìn ra ý nghĩ của tôi, làm ra bộ dáng tùy thời sẽ rời khỏi thân thể Hồng lão hán. Hồng lão hán đã già lại bị nhập thể, hồn phách vốn đã rất mỏng manh, nếu bị một roi đánh vào đầu, dù không chết cũng mất nửa cái mạng. Thiên Lang Tiên đã cách Hồng lão hán không đầy 10 centimet, tôi hoảng loạn tay phải vừa lật, cường ngạnh chuyển hướng đòn thế, roi lướt qua lỗ tai Hồng lão hán sát rạt. Tôi còn chưa kịp hô lên may mắn, đã thấy Hồng lão hán mặt âm trầm, hung hăng đánh tới eo tôi.

Tôi vừa mới dùng hết sức khống chế Thiên Lang Tiên, thân thể đã nghiêng đi, lão đâm tới tôi chỉ nghe thấy eo kêu rắc một tiếng, sau đó cả người đổ ập xuống. Tôi phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Hồng lão hán đang từng bước tới gần, đáy mắt lão hiện lên một tia tàn nhẫn, tôi chống tay lên mặt đất lui về phía sau. Tôi làm ra vẻ sợ hãi mà lui lại, nhưng trên thực tế đã lén vận chỉ quyết, chuẩn bị ở thời khắc mấu chốt dùng Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết dùng một roi cuối cùng để đồng quy vu tận với lão.

Âm linh đang đắm chìm trong niềm vui khi thắng lợi, hoàn toàn không phát hiện ra động tác của tôi. Lão dừng lại trước tôi tầm 1 mét, quát:

“Ngươi khẳng định là tặc tử do Thanh yêu phái tới, muốn cản trở nghiệp lớn của ta, chết không đáng tiếc!”

Nói xong lão giơ tay chộp tới đầu tôi. Tôi tính toán khoảng cách, nhẹ nhàng nâng cánh tay chuẩn bị xuất kích, chỉ cần một kích này đắc thủ, âm linh này khẳng định sẽ nguyên khí đại thương.

“Cha!”

Tôi vừa mới chuẩn bị động thủ, một thân ảnh xông tới che trước mặt tôi. Thì ra là Hồng Thiên Bảo, hắn không biết từ khi nào đã tới đây, cứ như vậy che trước mặt tôi, hai mắt đỏ bừng nhìn Hồng lão hán quát:

“Cha muốn giết thì giết con trước!”

Hồng lão hán bắt đầu giãy giụa, hai tay liều mạng ôm đầu, chậm rãi ngồi xuống. Qua thật lâu lão mới ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng mờ mịt, tựa hồ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hồng Thiên Bảo lấy điện thoại ra, không biết mở cái gì đó cho Hồng lão hán xem, chỉ thấy Hồng lão hán xem xong thì hai mắt bỗng nhiên trợn tròn, nét mặt tràn ngập vẻ không thể tin được. Hồng Thiên Bảo mặc kệ Hồng lão hán, xoay người nâng tôi dậy, xác định tôi không sao mới lại nhìn Hồng lão hán. Lúc này Hồng lão hán có lẽ là bị kích động, ánh mắt dại ra, tôi lại gần xem hình ảnh trên điện thoại, lúc này mới phát hiện Hồng Thiên Bảo đã quay lại cảnh Hồng lão hán đánh nhau với tôi.

Tôi không thể không bội phục Hồng Thiên Bảo thật cẩn thận, chỉ cần Hồng lão hán biết được trạng thái hiện giờ của mình, khẳng định sau này sẽ phối hợp với chúng tôi. Kỳ quái là Hồng lão hán xem video xong, bất luận Hồng Thiên Bảo nói gì, Hồng lão hán vẫn không hé răng, hai mắt cứ ngây ngốc nhìn về phương xa. Rơi vào đường cùng Hồng Thiên Bảo đành phải cõng Hồng lão hán đi về nhà. Lúc này tôi mới phát hiện, lăn lộn một phen như vậy thì trời đã sắp sáng.

Khi chúng tôi về đến nhà, Hồng Thiên Cường đang nôn nóng chờ ở cửa, thấy chúng tôi trở về, hắn rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hai huynh đệ đưa Hồng lão hán về phòng rồi tìm rượu thuốc cho tôi xoa bóp. Tôi kỳ thật có chút xấu hổ, thân là cao thủ bọn họ mời đến mà lần đầu tiên ra tay đã bị thương, thật sự là ngượng ngùng, cho nên chỉ có thể chắp tay nói không sao rồi vào phòng nghỉ ngơi. Ngủ đến giữa trưa, Hồng Thiên Cường chuẩn bị cả một bàn đồ ăn, tôi vừa ngồi xuống đã thấy Hồng lão hán trừng mắt vểnh râu đi tới.

Lão cầm đũa gõ lên bát nghe leng keng, nổi giận đùng đùng quát:

“Hai tên nhãi ranh các ngươi, sao không khóa chết lão tử trong phòng đi?”

Hồng Thiên Bảo vừa nghe thấy ngữ khí không đúng, lập tức nhắc tới chuyện video. Ai ngờ vừa nhắc tới Hồng lão hán càng tức giận, tỏ vẻ ngày hôm qua lão ở trong phòng ngủ một đêm, video gì gì, lão nghe không hiểu. Tôi nghe xong thầm thở dài, nghĩ thầm thật vất vả mới có chút đột phá, Hồng lão hán này cũng không thể không thừa nhận chứ!

Hồng Thiên Bảo cũng biết sự tình nghiêm trọng, lập tức lấy điện thoại ra, mở video hôm qua cho Hồng lão hán xem, nhưng rất kỳ quái, video đã biến mất từ khi nào… Hồng lão hán lập tức hùng hùng hổ hổ, nói cái gì mà nuôi con vô dụng, không phụng dưỡng lão lại còn chụp cho lão cái mũ ma quỷ. Hồng Thiên Bảo vừa nghe thì lập tức nóng nảy, chạy tới chỉ vào quần áo và eo của tôi nói với Hồng lão hán:

“Cha xem, vết thương của vị huynh đệ này chính là tối qua bị cha đánh.”

Tôi có chút xấu hổ, vừa định kéo áo, Hồng lão hán lại mở miệng:

“Bậy bạ! Da trắng ngần chả khác gì tiểu cô nương, có vết thương gì!”

Tôi vừa nghe đã cảm thấy không đúng, hôm qua tôi quả thật đã bị trọng thương, nhưng lão vừa nói, tôi mới phát hiện từ khi tỉnh lại, eo đã không còn đau nữa. Tôi cuống quýt tìm gương soi, vết thương cũng đã biến mất vô tung vô ảnh. Thật giống như sau khi tỉnh giấc thì mọi việc ngày hôm qua đã biến mất…

Hồng lão hán vẫn hùng hùng hổ hổ, tôi và Hồng Thiên Bảo nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra một tia sợ hãi. Sự tình trong nháy mắt liền trở nên ngại ngùng, chúng tôi không có chứng cứ gì, như vậy sao Hồng lão hán có thể phối hợp? Một bữa cơm ăn mà vô vị, tôi đánh giá cẩn thận lại Hồng lão hán, đã hơn 70 tuổi, thoạt nhìn vô cùng rắn rỏi, mặc đoản sam, quần dài, trên đầu đội khăn đỏ trùm đầu, như một nông dân bình thường.

Nhưng cái khăn đỏ trùm đầu tôi nhìn rất quen mắt, dường như gặp ở đâu. Nhưng tôi suy nghĩ cả nửa ngày, chắc chắn những người chung quanh tôi không có ai từng đeo loại khăn trùm đầu này. Hồng lão hán có lẽ là cảm giác được tôi đang quan sát lão thì bất mãn liếc tôi một cái, bảo Hồng Thiên Bảo mau chóng đuổi tên lừa đảo như tôi đi. Xem ra không riêng gì tôi đang quan sát lão mà lão cũng đang quan sát tôi. Hơn nữa vừa nghe đến nghề nghiệp của tôi thì tỏ ra rất phản cảm, như tôi nợ lão 100 tệ vậy.

Tôi quay đầu qua một bên, trong lòng đang nghĩ về cái khăn trùm đầu, có một cảm giác không thể nói ra, dù sao thì nó cũng làm tôi thấy rất cổ quái. Lúc này tôi bỗng nhiên nghĩ đến việc đêm qua Hồng lão hán nói cái gì Thanh yêu, kết hợp với cái khăn trùm đầu, tôi đột nhiên sinh ra một suy đoán lớn mật! Nhưng hết thảy đều phải chờ đến khi lấy được cái khăn trùm đầu mới nói.

“Đại thúc…”

Tôi tận lực làm cho bản thân nhìn hiền lành, nhẹ giọng nói:

“Cái khăn trùm đầu này nhìn rất oách, là mua ở đâu vậy?”

“Ngươi muốn làm cái gì? Cái khăn trùm đầu này các ngươi ai cũng đừng hòng lấy đi.”

Không ngờ Hồng lão hán phản ứng rất mạnh, nổi giận đùng đùng đem hất bát cơm xuống đất, lật đổ bàn ăn rồi về phòng, làm cho tôi có chút trở tay không kịp. Hồng Thiên Bảo thấy tôi hoài nghi cái khăn trùm đầu, liền nói rõ lai lịch của nó. Thì ra cái khăn này là vật tổ truyền của Hồng gia, nghe nói đã truyền vài đời, nhưng Hồng Thiên Bảo vẫn luôn không tin tưởng lắm, một cái khăn rách nát, sao có thể là đồ gia truyền được.

Nhưng Hồng lão hán lại rất thích cái khăn này, bình thường vẫn luôn rất trân quý cất ở đáy tủ, uống 2 chén rượu vào thì luôn khoác lác kể lể với người trong thôn về món đồ gia truyền này. Gần đây không biết làm sao mà lão đột nhiên lại lôi khăn ra buộc lên đầu. Nhưng ở đây vốn có rất nhiều người buộc khăn trên đầu vào mùa hè để tránh nắng nên 2 huynh đệ cũng không cảm thấy có gì không đúng.

“Là gần đây mới đeo sao?”

Nghe thế, tôi càng cảm thấy là do cái khăn đỏ này đang quấy phá.

Hồng Thiên Bảo cảm thấy khó mà tin được, tôi cười cười nói:

“Muốn biết có phải cái khăn quấy phá hay không rất đơn giản, chỉ cần tháo nó xuống, xem thử Hồng lão hán còn nổi điên hay không, chẳng phải hết thảy đều rõ ràng sao?”

Ai ngờ Hồng Thiên Bảo lại liên tục lắc đầu, nói chuyện này rất khó, bởi vì Hồng lão hán hiện giờ rất coi trọng cái khăn này, ai mà lấy cái khăn của lão thì chính là muốn cái mạng già của lão. Tôi nghe thấy thì cái đầu to ra, cứ như vậy thì không được! Chỗ duy nhất để đột phá là ở đây, nhất định phải biết rõ về cái khăn này tôi mới có thể ra tay giải quyết được.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0