Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 244

2021-12-18 11:38:00

Phần 244
Từ thanh âm vừa rồi, không khó để đoán được hắn cũng đã bị trọng thương, tôi muốn đối phó hắn hoàn toàn không có áp lực gì lớn. Cho nên tôi lớn mật đi theo hướng thanh âm truyền đến, phát hiện có một khối đất nhô ra vài centimet so với chung quanh. Tôi ngồi xổm xuống thì thấy, phía dưới có ánh sáng. Tôi không khỏi bội phục tên nốt ruồi đen, tiểu tử này lại có thể đào thành một cái hang như vậy, quả thực giống như một con chuột!

Tôi lập tức một cước đá bay tấm ván gỗ trên hầm ngầm, sau đó trực tiếp nhảy vào. Khi hạ xuống đất hai mắt tôi nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu, phát hiện ra tên nốt ruồi đen đang nhắm mắt ngồi xếp bằng dưới đất, trong miệng và trước ngực hắn đầy máu tươi, hắn quả thực đã trọng thương. Lúc tiếp đất tôi thuận thế ngồi xổm xuống, rồi sau đó tung một Tảo đường thối (chiêu thức đá quét đất) vào đầu hắn, hắn kêu lên một tiếng rồi ngã gục.

Tôi nắm lấy cơ hội nhanh chóng xông tới đè hai tay hắn, trong nháy mắt hắn đã không thể nhúc nhích. Khống chế được hắn rồi tôi mới yên lòng, phát hiện trước người hắn có một cái thau đồng, bên trong chứa đầy chất lỏng đen nhánh, mà phía trước còn có một bó tóc. Tôi cẩn thận đếm phát hiện ra bó tóc đó vừa vặn có 36 lọn, thì ra hắn thông qua mấy lọn tóc để thao túng đám nữ quỷ bên ngoài. Lúc này Lục Minh cũng đã nhảy vào, nhìn thấy tôi chế phục tên nốt ruồi đen thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi tới bên này.

Khi nhìn thấy chất lỏng màu đen thì sửng sốt, tiếp đó hít hít, theo bản năng hỏi:

“Đây là anh túc?”

Nghe hắn nói xong tôi cũng phản ứng lại, khó trách tôi cảm thấy đám nước đen hơi quen mắt, thì ra là dùng anh túc bào chế thành dạng lỏng, thứ đồ chơi này so với chất độc bình thường càng dễ gây nghiện hơn. Tên nốt ruồi đen chắc chắn là dùng thứ mê hoặc tinh thần này để khống chế đám nữ quỷ, nhưng hắn khẳng định còn có những thứ khác nữa.

Tôi hung hăng đè lên thân thể hắn nói:

“Ngươi thua rồi.”

“Đúng vậy ta thua!”

Tên nốt ruồi đen thở dài một hơi, đỏ mắt nói:

“Không ngờ ngươi nhanh như vậy đã có thể cứu họ Lục từ trong Mê Hồn Trận ra, là ta đã xem nhẹ ngươi, cho nên ta thua không có gì để nói… Ta nỗ lực lên kế hoạch cả nửa đời người, lại bị hủy trong tay tiểu oa nhi ngươi, có lẽ đây chính là số mệnh? Chỉ đáng tiếc cho 36 vị tổ tiên đã chết oan uổng của ta.”

Nói xong lời cuối cùng tên nốt ruồi đen lệ rơi đầy mặt, nhưng hắn cũng không nói lời nhẹ nhàng, cũng không nhục mạ chúng tôi, mà rất có phong độ bảo chúng tôi cho hắn cái chết thống khoái.

“Lão đại ca, ngươi không cam lòng đúng không?”

Lục Minh nhặt con dao trên mặt đất đi đến trước mặt tên nốt ruồi đen hỏi. Rồi sau đó không đợi hắn đáp lời, thình lình đâm dao vào đùi mình. Nhìn máu tươi chảy đầm đìa, Lục Minh kêu lên một tiếng nói:

“Ân ân oán oán của tổ tiên để bọn họ tự giải quyết đi, hậu bối chúng ta đừng nhúng tay vào được không? Một đao này coi như ta tạ tội với ngươi.”

Tên nốt ruồi đen hiển nhiên không ngờ Lục Minh sẽ làm như vậy, ánh mắt lóe lên, nhưng hắn vẫn mặt sầm xuống nói mình không cam lòng. Lục Minh nghe xong gật đầu, một bàn tay nắm chặt vai tôi, rồi tay kia trực tiếp rút dao trên đùi ra. Máu nóng phun trào, bắn vào mặt tên nốt ruồi đen, ánh mắt hắn đã có biến hóa. Kịch liệt đau đớn làm trán Lục Minh toát mồ hôi to như hạt đậu, hắn cố nén không cho chính mình ngã xuống, sau đó giơ dao lên tiếp tục đâm vào đùi.

Lúc này tên mặt nốt ruồi nắm lấy con dao, lạnh lùng nói:

“Lục lão bản, thành ý của ngươi ta đã thấy, nhưng rất nhiều chuyện không phải có thành ý là có thể giải quyết. Đi ra ngoài xem, nếu những nữ quỷ đó có thể cho qua việc này thì bỏ qua đi.”

Nói xong hắn tránh khỏi tôi, bò ra khỏi hầm ngầm. Khi tôi đưa Lục Minh bò ra, phát hiện tên nốt ruồi đen đang nhìn chằm chằm vào trong trại, ánh mắt cực kỳ chăm chú. Theo ánh mắt hắn, tôi thình lình thấy dưới một mảnh ánh sáng tím, 36 nữ quỷ xấu xí vô cùng đang ngồi quanh Lục Vũ. Lục Vũ cùng bọn họ cười nói vui vẻ, khí khái tiên phong đạo cốt hiển lộ không thể nghi ngờ.

Tên nốt ruồi đen cười nhìn Lục Minh, sau đó khập khiễng rời đi. Tuy rằng từ đầu đến cuối hắn chưa mở miệng, nhưng chúng tôi biết hắn đã bỏ qua rồi. Lục Minh tự đâm mình một dao đổi lại ngàn năm ân oán được giải quyết hòa bình, coi như là một thiện duyên khó có. Sau đó chúng tôi cũng không quấy rầy Lục Vũ và đám nữ nhân đó, mà đỡ nhau về khách sạn. Tôi cho Lục Minh chút Vân Nam bạch dược, sau đó bảo hắn uống một chén nước bùa.

Theo lý Lục Minh mất máu nhiều hẳn là sẽ buồn ngủ, nhưng hắn lại rất có tinh thần, cười ha hả nhìn tôi nói:

“Tổ tiên nói với ta, tối nay ngài sẽ cùng đám nữ quỷ đó rời đi…”

“Ừm!”

Tôi cười gật đầu, cũng không ngoài định liệu của tôi. Hắn thấy tôi thờ ơ thì hắc hắc cười ngây ngô rồi nói:

“Ngươi còn chưa hỏi ta, vì sao tổ tiên luôn ở trong mộng lấy quải trượng gõ lên đầu ta.”

“Hỏi cái rắm, đừng cho là ta không biết.”

Tôi bị hắn chọc cười, mắng một câu.

Kỳ thật lần trước khi ở khách sạn nói chuyện với nhân viên phục vụ, tôi đã phát hiện một vấn đề, chỉ khi Lục Minh đàm phán với người Nhật, vong linh lão nhân mới đến quấy rối. Lúc ấy đã chú ý đến điểm này, cuối cùng phát hiện ra Lục Minh chuẩn bị ký kết với người Nhật một hợp đồng đóng gói trà. Cụ thể thì chính là Lục Minh lợi dụng ưu thế lũng đoạn ngành trà của mình để thu mua rất nhiều trà chất lượng tốt với giá thấp, vận chuyển đến Nhật Bản đóng gói, lại dán tên trà đạo Nhật Bản chuyển đến đại lục bán với giá trên trời. Lục Minh và người Nhật đều có thể kiếm được một số tiền lớn, lại lừa được nông dân trồng chè và người tiêu thụ Trung Quốc.

Nếu nhỏ mà nói thì đây là hại người lợi mình, còn lớn mà nói thì đây là không tôn trọng truyền thống văn hóa, đồng lõa với người Nhật, nói cho toàn thế giới biết khởi nguyên của văn hóa trà đạo không phải Trung Quốc, mà là Nhật Bản! Nếu lão nhân ngăn cản hành vi này, vậy cho thấy lão không phải là ác linh. Sau đó lại biết được vong linh lão nhân chính là Trà Thánh Lục Vũ, tôi đã hoàn toàn rõ ràng quan hệ trong đó: Tiểu tử Lục Minh này từ đầu đã nói với tôi mấy lời vô nghĩa, hắn không những biết vong linh lão nhân là Lục Vũ, còn biết vì sao Lục Vũ muốn dạy bảo hắn.

Nhưng hắn vẫn lừa mình dối người tìm tôi giúp, đã không muốn bị Lục Vũ quấy rầy, lại muốn cùng người Nhật hợp tác. Hiện giờ nghĩ lại, hắn quả thực như một đứa trẻ!

“Ngươi không giận ta? Ta vẫn luôn không chịu nói thật với ngươi.”

Lục Minh có chút ngượng ngùng hỏi. Tôi cười khổ nói:

“Sao ta lại không tức giận? Ngay từ đầu ta đã không muốn quản chuyện này, nhưng sau đó cũng hiểu được suy nghĩ của ngươi, lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, có thể quay đầu lại là tốt rồi.”

Tuy rằng Lục Vũ đã đi rồi, nhưng Lục Minh dám cầm dao dâm mình, hắn khẳng định đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, tuyệt đối sẽ không hợp tác với người Nhật, càng sẽ không quên nguồn gốc mà coi Nhật Bản là nơi khởi nguyên văn hóa trà đạo. Quả nhiên, sau khi tôi rời đi 2 tuần, Lục Minh đã gọi điện thoại tới, nói hắn đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với giới thương nhân Nhật Bản. Hơn nữa ở Tây Song Bản Nạp còn xây dựng trang viên văn hóa trà đạo, để kỷ niệm cống hiến của Trà Thánh Lục Vũ với toàn thế giới.

Hắn nói với tôi, hắn sẽ đầu tư toàn bộ thu nhập vào trang viên này, để du khách tham quan có thể cảm nhận được mị lực của văn hóa trà đạo Trung Quốc. Tôi hỏi hắn vì sao muốn làm như vậy? Hắn nói đầu tiên là vì tưởng nhớ tổ tiên, thứ hai là muốn góp phần kế thừa văn hóa truyền thống!

“Xem ra ngươi thật sự hiểu ý tứ của tổ tiên…”

Tôi cười nói, từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay cho hắn.

Cho dù chúng tôi hiện giờ cuộc sống ngày càng tốt, nhưng mỗi một ngày mỗi một giây đều đánh mất đi di sản quý giá mà lão tổ tông truyền lại. Vì sao? Bởi vì những người sính ngoại quá nhiều. Tâm lý sùng ngoại mãnh liệt, làm cho bọn họ cảm thấy ánh trăng của nước ngoài sáng hơn trăng của nước nhà. Để bọn họ giúp người nước ngoài chung tay phất cờ hò reo thủ tiêu y học truyền thống! Để bọn họ học tiếng Anh thi IELTS, nhưng lại nói tiếng Trung cũ kỹ lạc hậu! Để bọn họ không biết liêm sỉ quỳ gối trước idol Hàn Quốc, cả ngày vây quanh oppa!

Nhưng bọn họ lại quên mất, quá khứ 5000 năm, Trung Quốc vẫn luôn là trung tâm của thế giới, là vì có văn hóa truyền thống Trung Quốc, mới sinh ra văn hóa Nhật Bản, văn hóa Hàn Quốc… Lục Minh rất may mắn, ở thời khắc mấu chốt có Lục Vũ xuất hiện kéo hắn lại, nhưng Lục Vũ lại chỉ có một. Sẽ có ai tới kéo chúng ta đây? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy dân tộc Trung Hoa vĩ đại bị sa đọa.

Để kỷ niệm Trà Thánh Lục Vũ, tôi đổi chuông điện thoại thành một bài hát mà đời sau viết cho lão có tên là…

“Trà ông nội pha”

“Ông nội pha trà, có một hương vị gọi là nhà, ông tóc bạc đầy đầu, lúc uống trà không nói chuyện.”

“Lục Vũ pha trà, nghe nói danh lợi đều không lấy, kéo một con ngựa gầy đi đến chân trời…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0