Phần 242
2021-12-18 11:38:00
Tôi nghe xong câu chuyện 36 nữ nhân tuẫn tình thì đắm chìm vào đó thật lâu mới hồi phục tinh thần lại. Trong lòng tràn ngập sự khâm phục đối với những liệt nữ đó, đồng thời cũng suy nghĩ cẩn thận vì sao tên nốt ruồi đen lại muốn hại Lục Minh. Hắn rất có thể là hậu nhân của một trong số các liệt nữ, đời đời truyền lại mối hận với Lục Vũ. Lục Minh cũng nghĩ đến điểm này, có chút nghi hoặc hỏi:
“Nếu hắn ngày từ ban đầu đã muốn hại ta, vì sao phải chờ tới bây giờ? Trực tiếp động thủ khi ta mua ấm trà không được sao?”
“Không rõ lắm, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến, hắn nhất định sẽ có động tác tiếp theo!”
Tôi suy nghĩ rồi nói. Tên nốt ruồi đen am hiểu bày Mê Hồn Trận, lão tử lần này sẽ cho hắn ôm cây đợi thỏ, hắn dù lợi hại cũng không thể làm khách sạn biến mất chứ? Nhưng điều tiếp theo xảy ra đã chứng minh, hắn thật sự có thể làm khách sạn biến mất…
Nếu đã biết thân phận của Lục Vũ, tôi cũng không bố trí trận pháp phòng ngự. Mà tên nốt ruồi đen ngoài bày Mê Hồn Trận ra thì dường như không có bản lĩnh gì khác, tôi và Lục Minh thương lượng rồi quyết định sẽ để cho tên nốt ruồi đen đó cứ ôm cây đợi thỏ, đến khi trời tối chúng tôi ở trong khách sạn chờ đợi. Trong phòng không bố trí gì, nhưng để an toàn tôi vẫn đặt mấy lá linh phù trong túi của Lục Minh, sau đó thì đeo Đào Hồn Hoa ở bên hông.
Người trong trấn vốn đã ít, sau khi trời tối lại càng ít người. Mới đầu còn không thấy gì, chờ đợi mới thấy chung quanh không phải quạnh quẽ như bình thường mà là vô cùng im ắng. Cũng may có ấm trà bên cạnh, chúng tôi cũng không sợ hãi, chỉ là cảm giác ngây ngốc ngồi chờ thật sự khó chịu. Hơn 12 giờ đêm tên nốt ruồi đen vẫn chưa tới, Lục Minh ngáp một cái nói:
“Đã muộn thế này, có lẽ hắn sẽ không xuất hiện?”
“Có lẽ vậy, ngươi ngủ trước đi ta chờ thêm một lát.”
Tôi liếc mắt nhìn ấm trà, thấy nó vẫn bình thường, liền bảo Lục Minh nghỉ ngơi trước.
Hắn gật đầu ngã lên giường ngủ. Chỉ còn mình tôi, chờ hơn nửa giờ thì tôi cảm thấy tên nốt ruồi đen khả năng sẽ không tới, liền buông lỏng cảnh giác, lấy điện thoại ra chơi Plants vs Zombie. Đang chơi đột nhiên nghe thấy ấm trà phát ra tiếng động, tôi theo phản xạ quay đầu nhìn lại, thì ra là Lục Minh trở mình đã đá đổ ấm trà. Tôi cười cười, nghĩ thầm tiểu tử này ngủ mà còn không thành thật, đứng dậy dựng ấm trà lại rồi chơi tiếp.
Chơi đến khi mệt, nhìn đồng hồ đã 2 giờ sáng, cảm thấy đêm nay tên nốt ruồi đen sẽ không tới, tôi xoay người chuẩn bị lên giường đi ngủ lại phát hiện trên giường trống không. Lục Minh đã biến mất! Nhà vệ sinh và cửa ra vào đều ở trước mặt tôi, nếu hắn đứng dậy thì nhất định tôi sẽ biết, nhưng hắn lại biến mất không một tiếng động, như bốc hơi vậy. Chẳng lẽ khi hắn đang ngủ đã bị tên nốt ruồi đen đưa vào ảo cảnh? Lục Vũ vì sao lại không giúp hắn?
Nghĩ vậy tôi vội vàng nhìn về phía ấm trà, phát hiện không biết từ khi nào nó đã bị đổ lần nữa, trên bề mặt xuất hiện rất nhiều vết nứt ghê người. Thấy vậy tôi mới ý thức được vừa rồi khi ấm trà phát ra tiếng vang, rất có thể là Lục Vũ đã nhắc nhở tôi. Đến bây giờ Lục Vũ vẫn chưa xuất hiện, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng trong đầu tôi căn bản là không có cách đối phó với Mê Hồn Trận của tộc Thái, nhất thời tôi rối loạn như kiến bò chảo nóng đi quanh phòng.
Khi đến góc tường nhìn vào quần áo của Lục Minh treo trên giá, tôi đột nhiên nảy ra chủ ý. Mau chóng đốt 3 nén hương trên cửa sổ, sau đó mở cửa sổ giơ quần áo của hắn lên cao, lớn tiếng gọi tên hắn. Đây là cách gọi hồn cơ bản nhất, rất nhiều nơi cũng có cách tương tự thế này. Tiếng hô của tôi ngày càng cao, không khí chung quanh dần dần lạnh đi, một trận gió đột ngột thổi tới, bên cửa sổ xuất hiện rất nhiều bóng hình mờ ảo.
Nhìn qua thì nam nữ lão ấu đều có, đây là cô hồn dã quỷ ở gần đó, nghe tiếng tôi gọi hồn thì tới xin tiền, tôi cũng không thể cự tuyệt. Nếu không bọn chúng sẽ tìm cách để ngăn cản hồn phách của Lục Minh trở về, tôi đành phải mở ba lô lấy ra mấy tờ tiền giấy, mấy tấm giấy vàng đốt cho bọn chúng. Đại đa số quỷ hồn nhận hương khói xong rồi tan đi, chỉ có 3 con quỷ già đứng bên cửa sổ không chịu đi, mặt cười xấu xa mà nhìn tôi.
“Ăn vạ ta?”
Tôi cười lạnh một tiếng.
Đã sớm nghe nói quỷ hồn cũng biết ăn vạ, tôi vốn không tin, giờ thì đã được kiến thức qua rồi. Nếu bọn chúng không chịu thức thời thì tôi cũng không khách khí, lập tức vung chỉ quyết ném lá bùa ra ngoài, một quỷ hồn bị đánh trúng, ngao ô thảm thiết một tiếng hóa thành một tia khói đen. 2 con quỷ kia thấy thế đại kinh thất sắc, vội vàng bỏ chạy. Tôi mặc kệ bọn chúng, tiếp tục hướng về phương xa gọi tên, một lát sau tôi phát hiện 3 nén hương vốn cháy đều đều đột nhiên xao động, trong đó 2 nén cháy rất nhanh mà một nén kia rõ ràng đã cháy chậm lại.
3 nén hương đại diện cho Thiên Địa Nhân tam hồn của Lục Minh, bây giờ tốc độ cháy của 3 nén hương không giống nhau, cho thấy Lục Minh đã cảm nhận được tiếng gọi của tôi đang liều mạng trở về, nhưng là bị vây trong Mê Hồn Trận của tên nốt ruồi đen, bị hai bên lôi kéo tam hồn của hắn đang bị chia lìa rất nguy hiểm. Nếu có một nén hương đã cháy hết mà Lục Minh vẫn chưa trở về, vậy nghĩa là chiêu hồn thất bại, đêm nay khẳng định không về được.
Phải biết rằng ở trong ảo cảnh thêm một giây sẽ có thêm một phần nguy hiểm, tôi không khỏi lo lắng cho hắn! Lúc này ấm trà ở sau lưng tôi lại vang lên một tiếng, tôi vội vàng cúi đầu, phát hiện ấm trà lại đổ nghiêng, đi lên thì phát hiện cái ấm đã vỡ thành mấy khối. Xem ra tình huống của Lục Vũ còn nguy hiểm hơn, tôi không thể trông cậy vào lão được. Đang chuẩn bị quay đầu lại tiếp tục gọi tên Lục Minh, ánh mắt quét đến ấm trà không có nắp thì tôi linh cơ chợt động, nảy ra chủ ý.
Ấm trà này là nơi chứa tinh nguyên của Lục Vũ, ngay cả một tia khí tràng nhỏ nhất của ấm trà cũng có thể làm kinh sợ đám tiểu quỷ đó! Mà Lục Minh thân là hậu nhân của Lục Vũ, đối với loại hơi thở này khẳng định là rất quen thuộc. Tôi nghĩ kỹ điểm này thì trực tiếp xách theo ấm trà chạy đến bên cửa sổ, đưa miệng vào trong ấm rồi dùng toàn lực hô lên, sau đó thanh âm từ trong miệng ấm truyền ra, theo không khí bay về phương xa.
Sau một hồi, tôi phát hiện tốc độ cháy của 3 nén hương lại trở về bằng nhau, cho thấy phương pháp này có hiệu quả. Ngay sau đó thấy phương xa có một trận gió lạnh thổi tới, chỉ thấy một điểm đen đang bay tới cửa sổ. Điểm đen di động rất nhanh, càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng hóa thành một đoàn hắc ảnh. Khi tôi thấy rõ hắc ảnh thì thở dài một cái, đây đúng là hồn phách của Lục Minh. Chẳng qua là hồn phách của hắn bị tôi dùng chú ngữ mạnh mẽ rút từ trong thân thể ra, lúc này có vẻ có chút ngây ngốc, ánh mắt dại ra mà nhìn tôi.
Nhưng mục đích của tôi đã đạt được, sắp xếp xong xuôi, tôi trực tiếp dập tắt 3 nén hương. Làm như vậy hồn phách Lục Minh lập tức phải trở về thân thể, tôi đã sớm lường trước, vội vàng dùng linh phù dán lên trán hắn. Linh phù có thể hạ thấp tốc độ hồn phách quay về Mê Hồn Trận, đồng thời cũng sẽ không đả thương hắn, đối với việc theo dõi thì là thích hợp nhất. Tôi đi theo hồn phách Lục Minh, phát hiện nơi này ngược với hướng sơn trại của Lục Vũ.
Bởi vì không quen thuộc địa hình, tôi rất cẩn thận, khi đi vào một tiểu đình bên cạnh thì hồn phách Lục Minh lập tức biến mất. Xem ra tiểu đình này chính là lối vào Mê Hồn Trận, tôi vội vàng lấy trong túi ra một nắm đậu đen, vừa rải vừa đi lên phía trước. Quả nhiên, sau khi tiến vào tiểu đình, hoàn cảnh chung quanh trong nháy mắt đã biến thành mê cung. Cũng may hồn phách Lục Minh còn chưa đi xa, tôi mau chóng đuổi theo, cuối cùng ở trung tâm Mê Hồn Trận đã thấy thân thể Lục Minh.
Hồn phách của hắn vừa nhìn thấy thân thể thì trở nên kích động, vội vội vàng vàng chui vào. Tôi mau chóng đánh ra chỉ quyết đánh hồn phách bay qua một bên, sau đó khiêng thân thể Lục Minh lên vai. Sau đó tôi chộp hồn phách hắn vào trong tay, đi đến chỗ có thể nhìn thấy đậu đen, lúc này mới xé linh phù dán trên đầu hồn phách xuống. Đậu đen có dương khí rất mạnh, tuy rằng không thể phá được Mê Hồn Trận, nhưng có thể tạo thành thương tổn rất lớn đối với hồn phách Lục Minh.
Hồn phách vừa nhìn thấy đậu đen liền theo bản năng chạy về phương hướng khác, nhưng lại bị tôi khống chế giữ chặt trong tay. Chỗ lợi hại nhất của trận pháp chính là vị trí không ngừng biến hóa, khiến người ta vĩnh viễn không tìm thấy lối ra, nhưng bất luận vị trí biến đổi thế nào, đậu đen tôi rắc lên cũng sẽ không biến mất. Cho nên mỗi bước đi về phía trước tôi đều sẽ dừng lại, chờ cho hồn phách Lục Minh bắt đầu khẩn trương thì tức là Mê Hồn Trận đã xoay chuyển tới hướng của đậu đen, tôi sẽ không do dự mà đi thêm một bước.
Cứ như vậy đi đi dừng dừng cả 1 tiếng, rốt cuộc tôi cũng đã thoát khỏi Mê Hồn Trận. Lúc này hồn phách Lục Minh đã bị đậu đen làm cho chỉ còn thở thoi thóp, tôi mau chóng đưa hồn phách trở lại thân thể, sau đó một cái tát làm hắn tỉnh dậy. Kỳ thật hồn phách Lục Minh đã chịu tổn thương, điều cần nhất chính là nghỉ ngơi. Nhưng vong linh lão nhân hiện giờ đang gặp đại phiền toái, khẳng định là cần tôi giúp, tôi mà đi sợ rằng Lục Minh sẽ lại bị mê hoặc, cho nên chỉ có thể mạnh mẽ đánh thức hắn.
“Trương đại sư, thực sự là ngươi…”
Lục Minh hiển nhiên đã nhớ lại tôi làm thế nào mà cứu hắn ra, giơ ngón tay cái với tôi, nhưng giọng nói của hắn đã rất yếu ớt.
“Vong linh lão nhân khẳng định là gặp phiền toái, chúng ta phải đi cứu lão, ngươi có chịu đựng được không?”
Tôi có chút lo lắng hỏi, sợ rằng vào thời khắc mấu chốt hắn lại đứt gánh giữa đường.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro