Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 237

2021-12-18 11:38:00

Phần 237
Trong ấm trà đến một giọt nước cũng không có, ở bốn phía và đáy ấm lại có một tầng màu xanh đồng thật dày. Gốm sứ sao lại rỉ được, chẳng lẽ đây căn bản không phải là Tử Sa Hồ? Ôm ý nghĩ này tôi đưa ấm lên tai gõ nhẹ, lập tức nghe thấy tiếng vang thanh thúy của đồng đặc mà không phải là tiếng trầm đục của gốm. Hiển nhiên đây căn bản không phải là Tử Sa Hồ, mà là ấm đồng bên ngoài được bọc bằng một tầng tử sa (đất tím), điều này làm cho manh mối trở nên phức tạp hơn.

Thời Minh mới có Tử Sa Hồ, cho nên trước mắt tôi có một vấn đề, là phải hiểu rõ ấm trà này niên đại rốt cuộc là trước hay sau thời Minh? Cái này là mấu chốt để phán đoán chủ nhân âm vật là ai. Lục Minh thân là ông trùm ngành trà khẳng định đối với ấm trà có hiểu biết, nhất định là biết Tử Sa Hồ này là đồ cổ. Nhưng trước đó tôi hỏi thì hắn lại nói trong nhà có không có đồ cổ! Chẳng lẽ Lục Minh có vấn đề?

Nghĩ vậy tôi liền nhíu mày nhìn về phía Lục Minh đang nằm trên mặt đất, lại khiếp sợ phát hiện dương hỏa trên người hắn vẫn còn! Vào lúc ban ngày ban mặt bị âm linh nhập thể, lại không chịu bất cứ thương tổn gì, điều này hoàn toàn đảo ngược nhận thức của tôi. Tôi cảm thấy hắn khẳng định là có gì đó lừa gạt tôi, hoặc là hắn đã có hiểu biết nhất định về cái ấm này, chỉ là không muốn nói cho tôi biết. Khi Lục Minh tỉnh lại, nhìn thấy Tử Sa Hồ trên bàn thì sửng sốt, hỏi tôi đây là chuyện gì.

“Ngươi biết mình đã làm gì không?”

Tôi không trả lời hắn mà vô cảm hỏi.

“Không biết, chỉ nhớ khi đang họp thì đầu óc quay cuồng rồi cái gì cũng không nhớ.”

Lục Minh mơ mơ hồ hồ nói.

“Ha ha, nếu nói như vậy thì chuyện này ta không quản được, ngươi mời người cao minh khác đi.”

Tôi cười lạnh buông một câu rồi xoay người đi. Lục Minh nào dám để tôi đi? Hắn vội vàng đuổi theo, cầu xin tôi giúp đỡ, mất bao nhiêu tiền cũng có thể thương lượng.

Tiếp đó hắn tự vả vào miệng, nói mình bị vong linh lão nhân khống chế, tuy rằng đầu óc vẫn tỉnh táo nhưng thân thể lại không thể khống chế. Còn nói hắn nói dối là vì trốn tránh trách nhiệm, rốt cuộc hắn đã xém chút đánh chết thương nhân Nhật Bản kia, đây là trách nhiệm hình sự a.

“Vậy Tử Sa Hồ này giải thích thế nào? Còn việc lúc trước khi ngươi họp cũng đã từng xảy ra chuyện như thế này, vì sao không nói với ta?”

Tôi có chút tức giận hỏi. Mình thì ngây ngốc vì hắn vất vả cả nửa tháng, kết quả người ta lại căn bản không chịu nói thật với tôi.

“Ngươi… Ngươi đã biết hết?”

Lục Minh sửng sốt, tôi đã nói đến nước này hắn cũng không giấu diếm nữa, nói ra toàn bộ. Hắn không chỉ biết Tử Sa Hồ là âm vật, hơn nữa hắn còn dựa vào sự trợ giúp của Tử Sa Hồ mới trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã lên được vị trí bá chủ ngành trà. Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ, khi hắn có ý định mở rộng việc kinh doanh ra toàn cầu thì Tử Sa Hồ không giúp hắn nữa, ngược lại còn năm lần bảy lượt cảnh cáo hắn.

Lục Minh không muốn từ bỏ cơ hội phát triển, lại không muốn để cho người khác biết hắn dựa vào âm vật mới xây dựng được sự nghiệp, cho nên muốn tìm người giúp nhưng lại không thể nói thật ra hoàn cảnh đáng xấu hổ. Tôi nghe xong không hề tức giận, trên thực tế chuyện như vậy rất nhiều, thế nhân chỉ biết lợi dụng âm vật để tranh giành lợi ích, thường thường đến cuối cùng đều sẽ bị âm vật làm hại! Lục Minh không mất mạng đã xem như vạn hạnh. Tôi thở dài, hỏi hắn cái ấm trà này từ đâu mà có? Có biết lai lịch của nó không?

Vong linh lão nhân đã thể hiện thực lực, ngạnh đấu thì tôi có lẽ không phải là đối thủ của lão. Huống chi lão cũng không phải là ác linh, chi bằng tôi thuận nước đẩy thuyền, bảo Lục Minh trả lại ấm trà.

“Ấm trà này là ta tìm được ở Tây Song Bản Nạp, người bán nói mang theo bên người có thể tạo thành trợ giúp đối với sự nghiệp của ta. Ta liền mua thử, quả thật là dùng được.”

Nói đến đây Lục Minh dừng lại một chút, xấu hổ nói hắn chỉ biết đến đó.

“Phục ngươi rồi!”

Tôi nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, âm vật không phải cứ muốn là có thể thu, phải suy xét mức độ hung ác của âm vật, bối cảnh của âm vật và mức độ đáng tin của người bán… rất nhiều nhân tố. Chỉ hơi vô ý đã có thể chọc phải phiền toái, thậm chí rơi vào bẫy rập của người khác. Lục Minh chỉ nghe người ta nói đã dám thu ấm trà này, may mà hắn mạng lớn, nếu không chưa chắc đã có cơ hội để tôi cứu hắn.

Nhưng sự tình tới nước này rồi, có nói gì cũng vô ích. Tôi suy nghĩ rồi quyết định mang ấm trà cùng Lục Minh chạy tới Tây Song Bản Nạp, hỏi hắn có nhớ địa chỉ cụ thể của người bán không.

“Ách… Ta nhớ rõ.”

Lục Minh thấy tôi muốn đi, trong lúc nhất thời có chút do dự. Nhìn dáng vẻ thì là còn luyến tiếc không muốn trả ấm trà lại, tôi liền mặc kệ hắn, bảo hắn tự mình dọn dẹp đống rác hắn gây ra. Đến sẩm tối, Lục Minh dưới sự lôi kéo của tôi, có chút không tình nguyện ngồi lên tàu đi Tây Song Bản Nạp.

Sau khi lên tàu hắn không ngừng vò đầu bứt tai, tựa như Tôn Ngộ Không vậy. Tôi vỗ vai hắn, nói:

“Ngươi không cần lo lắng như vậy, ngươi làm ăn lớn nhường này, hoàn toàn có thể không cần dựa vào âm vật.”

“Ừm.”

Lục Minh thất thần trả lời một câu, nhưng tinh thần vẫn rất sa sút, tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Tác dụng của âm vật là ở chỗ giúp đỡ lúc khó khăn tựa như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đơn giản mà nói chính là trong tình huống bất đắc dĩ mới dùng để vượt qua cửa ải khó khăn, như vậy mới không tạo thành nguy hại.

Chỉ là con người quá tham lam, rất nhiều người đã dùng qua một lần thì sinh ra ỷ lại âm vật, thậm chí đến cuối cùng hoàn toàn đánh mất chính mình, trở thành con rối của âm vật! Như Lục Minh, thành tựu của hắn kỳ thật phần lớn là do hắn nỗ lực đổi lấy, nhưng trong tiềm thức hắn luôn cảm thấy tất cả đều là nhờ âm vật. Cho nên nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể giải quyết âm vật, để hắn lại một lần nữa tự tin!

Khi hắn đã bình tĩnh lại, tôi hỏi hắn có nhớ rõ địa chỉ không, rốt cuộc thì Tây Song Bản Nạp lớn như vậy, nếu không nhớ rõ địa chỉ cụ thể thì rất phiền toái.

“Tây Song Bản Nạp, huyện Mãnh Hải, trấn Mãnh Hải.”

Tây Song Bản Nạp là một vườn trà thiên nhiên, Lục Minh hàng năm đều đến đó nên rất quen thuộc, không hề nghĩ ngợi đã nói ngay. Qua 2 lần đổi xe chúng tôi đã tới trấn Mãnh Hải, lúc này trời đã sáng, chung quanh non xanh nước biếc đều thu hết vào đáy mắt.

Phóng mắt nhìn quanh là bánh xe nước, trâu bò, rừng cây, vườn trà đều có vẻ rất nguyên thủy, đặc biệt là những sơn trại tượng trưng cho văn hóa địa phương là thu hút nhất. Tôi thậm chí còn nghĩ, lại mấy năm sau sẽ cùng Tiểu Nguyệt về đây xây một ngôi nhà nhỏ, từ đây ẩn cư rừng núi không hỏi thế sự. Tôi nhàn nhã nhưng Lục Minh thì có vẻ lo lắng hơn nhiều, từ khi đến trấn Mãnh Hải thì sắc mặt của hắn rất khó coi, hai tay nắm chặt cái bọc có ấm trà.

Tôi sợ hắn đổi ý không chịu trả lại âm vật, đành phải nghiêm túc bảo hắn đưa tôi đi tìm người bán.

“Chỉ có thể đi buổi tối, bọn họ không mở cửa với người ngoài.”

Lục Minh nói.

“Vậy sao ngươi không nói sớm?”

Tôi có chút tức giận, hắn miễn cưỡng cười nói cũng vừa mới nhớ ra. Nhưng hắn lại nói có lưu số điện thoại của người kia, lấy điện thoại ra gọi. Điện thoại đã kết nối, nhưng đổ chuông rất lâu mà không có ai nghe, Lục Minh cũng hết cách, hậm hực nói chỉ có thể chờ đến tối.

“Vậy được, vừa hay có thể ngủ một giấc.”

Ngồi tàu cả ngày tôi đã rất mệt mỏi, hứng thú đối với cảnh vật chung quanh đã qua đi, tôi buồn ngủ đến không mở được mắt, liền đi tìm khách sạn để ngủ. Lục Minh ở phòng bên cạnh, tôi sợ hắn đổi ý liền để ấm trà trong phòng tôi, sau đó mặc kệ hắn mà đi ngủ. Một giấc này ngủ rất thoải mái, thẳng đến buổi tối, nếu không phải Lục Minh đánh thức thì phỏng chừng tôi đã ngủ đến sáng.

Đánh thức tôi rồi hắn gấp không chờ nổi mà dẫn tôi tới sơn trại của người bán, bộ dáng như sốt ruột muốn trả lại ấm trà ngay, so với lúc trước như hai người khác nhau. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, cảm giác khí sắc của hắn tốt hơn rất nhiều, nghĩ thầm hắn hẳn là đã nghĩ thông rồi? Tôi không nghĩ nhiều, mau chóng mang ấm trà cùng hắn ra khỏi khách sạn. Trấn Mãnh Hải vốn không lớn, lại bị chia thành các khu vực, cho nên rất dễ tìm địa chỉ của người bán. Chúng tôi đi không đến 20 phút đã thấy một nơi dùng đá xây thành cửa trại, phía trước là một dòng suối rộng 2 mét.

Từ xa đã thấy trong trại giăng đèn kết hoa, dòng người chen chúc xô đẩy, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hoan hô. Tôi rất tò mò không biết bọn họ đang làm cái gì, muốn vào xem lại sợ phạm phải quy củ, liền hỏi Lục Minh có biết bọn họ đang làm gì không.

“Lễ hội ca múa của dân tộc Thái a, ngươi muốn xem sao?”

Lục Minh không nghĩ ngợi nói, hiển nhiên loại chuyện này đối với hắn cũng không mới mẻ gì, nhưng đối với tôi thì lại rất hấp dẫn.

“Ngươi không phải là nói chúng ta không thể đi vào sao? Rốt cuộc có thể không.”

Tôi nghi hoặc hỏi, Lục Minh ha ha cười nói:

“Ban ngày thì không thể, buổi tối thì cứ tùy tiện, mấy nữ nhân dân tộc thiểu số nhiệt tình hiếu khách có thể sẽ mời ngươi nhảy một điệu a.”

“Vậy vào xem một chút đi!”

Tôi rất hứng thú đi vào trong trại, đi đã xa vẫn không thấy Lục Minh đuổi theo, liền tức giận hô:

“Tiểu tử ngươi còn thất thần làm gì, cùng đi vào đi.”

Ở chung nửa tháng, tôi phát hiện Lục Minh không hề giống một đại lão bản, rất bình dị gần gũi, cho nên khi nói chuyện với hắn cũng rất tùy ý. Chỉ là tôi nói xong lại không thấy tiếng đáp lời, theo bản năng quay đầu lại tìm hắn, phát hiện phía sau không có ai. Từ cửa trại đến giao lộ gần nhất cũng phải 3 – 400 mét, thời gian ngắn như vậy Lục Minh không thể chạy đi, cách giải thích duy nhất chính là Lục Minh vừa rồi là giả!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0