Phần 234
2021-12-18 11:38:00
Kibadama nhìn thanh kiếm cắm vào ngực, nét mặt mang theo nét không thể tin được, phun ra một ngụm máu tươi. Otama hô to đi tới, ôm hắn vào ngực mà khóc ô ô. Kibadama hóa thành một viên ngọc, Otama hung tợn nhìn Nhất Sơ, nhe miệng lộ ra răng nanh:
“Ta phải giết ngươi!”
Otama phi thân bay tới, hai ngón tay Nhất Sơ ở giữa không trung vẽ bùa, điểm lên trán Otama một cái, Otama liền hét thảm một tiếng, cũng hóa thành một viên ngọc.
“Làm ta sợ muốn chết.”
Lý mặt rỗ lau mồ hôi trên trán, ngồi dậy.
“Vừa rồi ngươi chạy đi đâu?”
Tôi hỏi.
“Các ngươi chạy qua chạy lại không thấy bóng dáng, bên cạnh nơi nơi đều là quỷ hồn, ta lại không dám lên tiếng, cả nửa ngày mới tìm được các ngươi.”
Lý mặt rỗ vẻ mặt ủy khuất, nhặt một viên ngọc lưu li trên mặt đất:
“Thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Đưa cho ta!”
Nhất Sơ duỗi tay. Lý mặt rỗ dù không muốn cũng phải giao ra viên ngọc.
“Ngươi thật sự đã giết tiểu hồ ly kia?”
Tôi hỏi.
“Không, con hồ ly này là do hồn phách của Tamamonomae biến thành, không dễ dàng chết như vậy đâu, đại khái là sẽ ngủ say một khoảng thời gian.”
Nhất Sơ nhàn nhạt nói.
“Hỗn đản, ta phải giết ngươi!”
Otama biến thành viên ngọc trong bàn tay hắn lúc ẩn lúc hiện, hô lớn. Nhất Sơ không để ý, nhét hai viên ngọc vào hốc mắt của pho tượng hồ ly, không biết có phải tôi gặp ảo giác không, khi nhét vào bức tượng, một đạo ngân quang trên thân pho tượng xẹt qua, giống như con hồ ly này đã sống lại vậy.
“Chúng ta phong ấn nó lại.”
Nhất Sơ nói.
“Được!”
Tôi bảo Lý mặt rỗ dìu Urashima, cả đoàn người xuống núi, oan hồn trong núi bị hấp dẫn mà lũ lượt đi theo, nhưng bọn chúng lắc lư đi tới rất chậm chạp. Trên đường tôi nói với Nhất Sơ:
“Nhất Sơ, ta và ngươi thương lượng một việc.”
“Hử?”
“Ta muốn thu phục con tiểu hồ ly này.”
Tôi nói. Nhất Sơ nói:
“Bản tính cô ta tuy không xấu, nhưng dù sao cũng là yêu, là bàng môn tả đạo, huống chi còn hút dương khí của con người.”
Tôi trầm ngâm không nói, nghĩ thầm hay là thôi bỏ đi vậy! Nhưng Nhất Sơ lại nói tiếp:
“Nếu ngươi thật sự muốn, ta sẽ thay ngươi thu phục, nhưng trước tiên ta phải đưa về Mê Đồ Quan để luyện hóa bỏ đi dã tính của cô ta, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian.”
Otama nghe thấy thì chửi ầm lên:
“Đạo sĩ thối, chờ ta ra khỏi đây sẽ cắn chết ngươi!”
Tôi cười khổ, con tiểu hồ ly này tuy rằng đáng yêu, nhưng quả thực dã tính chưa thuần.
Tôi vẫn luôn hâm mộ Nhất Sơ có tiểu đạo đồng sai khiến, đã sớm muốn có một tiểu yêu lợi hại làm tùy tùng, nhưng việc này cũng không thể chỉ có một bên muốn là được, liền hỏi Otama:
“Ngươi có muốn đi Trung Quốc một thời gian không?”
“Trung Quốc… Trung Quốc…”
Cô ta cứ nhắc mãi, đó dù sao cũng là cố hương của cô ta:
“Các ngươi định xử lý Kibadama thế nào?”
“Hắn đã bị phong bế hồn phách, phải ngủ say mười mấy năm.”
Nhất Sơ nói.
Tôi nói với cô ta:
“Ngươi nghĩ cho kỹ, lát nữa một khi chúng ta phong ấn pho tượng hồ ly, ngươi sẽ phải ở trong hộp ngây ngốc vài mươi năm.”
“Được rồi, vậy ta sẽ đi Trung Quốc!”
Otama nói:
“Nhưng ngươi phải cho ta hút dương khí.”
“Ngươi nghĩ hay lắm!”
“Ngươi có giàu không?”
“Không tính là quá giàu, nhưng ngươi muốn ăn thịt thì vẫn có.”
“Được, một lời đã định, gạt ta thì ta sẽ cắn chết các ngươi!”
Thật đúng là dã tính khó thuần mà!
Nhất Sơ bảo tôi lát nữa dùng máu của bản thân viết tên mình lên giấy, mặt sau viết tên Otama, hắn sẽ làm phép, trước khi phong ấn sẽ chuyển dời Otama lên trên giấy, đại khái là có thể lưu giữ một thời gian, sau khi trở về sẽ tìm một con hồ ly làm pháp thân cho cô ta. Chiba từ phía sau đuổi theo tôi, nói cô ta đã hỏi được chân tướng sự tình, thì ra Urashima vốn mang họ Tanaka, chính là con trai của đại thúc hói đầu kia.
Đại thúc hói đầu làm ăn phá sản, còn vay nặng lãi rất nhiều tiền, liền tới cầu con trai nghĩ cách, tỷ như trộm chút đồ đáng giá trong thần xã đi bán. Hai người nói chuyện đã bị Kibadama nghe thấy, Kibadama liền ra điều kiện với bọn họ làm một giao dịch, chỉ cần giúp hắn thả Tamamonomae ra, với sức mạnh của Tamamonomae thì việc làm cho bọn họ phát tài quả thực dễ như trở bàn tay. Đôi cha con không muốn sống này bắt đầu âm thầm phá rối, đầu tiên là phá hoại phong thuỷ của thần xã, sau đó là trộm đi tượng Ngân hồ, cuối cùng là phá huỷ phong ấn, không ngờ cuối cùng lại là phí hết công dã tràng.
Urashima bị nghi ngờ có liên quan đến việc trộm cướp quốc bảo, cái tội danh này cũng đủ cho hắn bị cách chức, nói không chừng còn phải ngồi tù. Chiba nói rằng Urashima năn nỉ chúng tôi, bất luận thế nào cũng đừng khai ra đại thúc hói đầu, cứ để hắn một mình gánh vác tội danh, không liên lụy đến cha hắn. Tôi thầm nghĩ Urashima cũng là một hiếu tử a! Vì để cha mình Đông Sơn tái khởi, loại chuyện này hắn cũng có thể làm được, nhưng chúng tôi thiếu chút nữa đã bị hại phải ngồi tù, tôi không thể đồng tình với hắn, định đem chuyện hắn trộm quốc bảo nói cho cảnh sát.
Khi trở lại thần xã, cảnh sát thấy chúng tôi trở về liền rút súng ra chỉ vào chúng tôi, nhưng khi thấy trên tay chúng tôi là pho tượng Ngân hồ, cùng với… một đoàn đại quân oan hồn phía sau chúng tôi đang ở trên núi chậm rãi đi tới, bọn họ kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối. Chiba vội vàng giải thích cho bọn họ, chúng tôi nhất định phải phong ấn bức tượng Ngân hồ ngay lập tức, nếu không tình cảnh bách quỷ dạ hành sẽ lại xuất hiện!
Cảnh sát nửa tin nửa ngờ đành phải đồng ý, Chiba ở lại nói chuyện với bọn họ, nói rõ chuyện của Urashima, 3 người chúng tôi lấy chìa khóa tới kho hàng, chuẩn bị phong ấn. Kho hàng đã có sẵn giấy và chỉ hồng, tôi theo lời Nhất Sơ viết tên mình và tên Otama lên giấy rồi đưa cho hắn, khi Nhất Sơ làm phép chuyển dời Otama đi, tôi dùng chỉ hồng tạo thành một trận pháp phong ấn loại nhỏ.
Sau khi Otama thuận lợi chuyển dời lên trên giấy, chúng tôi đem pho tượng hồ ly bỏ vào trong hộp, phong ấn nó lại, dán vài đạo phù, rồi khóa lại cất trả vào ngăn tủ. Khi đi ra, rất nhiều cảnh sát nhìn lên núi, chỉ thấy đại quân oan hồn dần dần tan đi, trong núi trở lại yên tĩnh, nhưng vẫn tràn ngập một đạo sương mù. Chuyện này cuối cùng đã kết thúc, Urashima bị cảnh sát giải đi, chúng tôi thật sự quá mệt mỏi, trước tiên về khách sạn nghỉ ngơi, Tiểu Nguyệt và Như Tuyết đi dạo phố về biết được chúng tôi đã hóa giải sự tình thì vô cùng ảo não, nói lại bỏ lỡ một dịp vui!
Ngày hôm sau chúng tôi mang theo chút đồ trở lại thần xã, có hai việc, một là tu bổ lại phong ấn Tamamonomae cho tốt, thứ hai là cải tạo lại phong thuỷ của thần xã, để nơi này buổi tối không xảy ra chuyện quỷ quái nữa, cả hai đều là việc chân tay không có gì đáng nói. Chiba rất cảm ơn chúng tôi, trả chúng tôi một ít thù lao, tính ra khoảng 10 vạn nhân dân tệ, xem ra thần xã quả thực cũng không có nhiều tiền.
“Urashima đã bị bắt, sau này ai sẽ làm đại thần quan, ngươi ư?”
Tôi hỏi cô ta. Chiba cười nói:
“Đương nhiên không thể, trước giờ không có tiền lệ vu nữ làm đại thần quan.”
“Truyền thống này thật là quá không công bằng với nữ giới…”
Tôi nói.
“Nữ giới ở Nhật Bản vốn dĩ đã không có địa vị cao.”
Chiba cười khổ một tiếng, hy vọng sau này chúng tôi có thời gian thì quay lại tìm cô ấy.
Trước khi rời đi, Như Tuyết phát hiện Lý mặt rỗ đáng lén xin số điện thoại của Chiba, trên đường về thì nổi bão, ồn ào đến mức chúng tôi không có nổi một giây yên tĩnh, phỏng chừng lúc trở về Lý mặt rỗ sẽ phải quỳ lên ván giặt đồ mà tu tỉnh bản thân. Khi ở phòng chờ sân bay, tôi đột nhiên phát hiện có một nữ tử mặc Hoa phục thời cổ đại đứng đó nhìn tôi, cô ta yêu diễm đến cực điểm, nhìn qua tôi đã nhận ra đó chính là Tamamonomae, hoặc là tôi nên gọi cô ta là hồ yêu Đát Kỷ!
“Không xong, Đát Kỷ đã thoát ra!”
Tôi la lên một tiếng, từ trong mộng tỉnh lại, Tiểu Nguyệt đang cúi đầu chơi game mobile Âm dương sư dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, hỏi:
“Huynh gặp ác mộng?”
Tôi nhìn về phía vừa rồi xuất hiện Đát Kỷ, không có gì cả, quả nhiên là một giấc mộng. Tôi đột nhiên nghĩ, Đát Kỷ là một nữ nhân vô tội, đơn giản là quá xinh đẹp, nhà Thương bị diệt mà lại trách cô ta, sau khi chạy đến Nhật Bản làm hoàng phi, lại bị coi là yêu ma quỷ quái…
Tự cổ chí kim, lịch sử đều là do đàn ông viết nên, phụ nữ không hề có chút địa vị nào, chỉ có thể làm món đồ chơi cho đàn ông. Có lẽ Đát Kỷ trong lịch sử cũng không đáng giận như vậy, cô ta chỉ là muốn tìm một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu mình mà thôi! Chỉ tiếc, hồng nhan luôn là họa thủy, hồng nhan cũng luôn bạc mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro