Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 215

2021-12-18 11:38:00

Phần 215
Tôi suy tư một hồi, đặt cái rương lên sàn nhà, lại dùng máu tươi vẽ hình đao, kiếm ở xung quanh cái rương, cuối cùng rắc một tầng muối tinh lên hình vẽ vũ khí đó. Làm xong tôi vừa lòng gật đầu, âm linh kia hai chân bị chặt đứt, khẳng định rất sợ hãi đao kiếm, mà thứ tạo thành đao kiếm là máu tươi và muối tinh đều là vật chí dương, không dọa nó vỡ gan mới là lạ!

Vì phòng ngừa âm linh tung một chiêu hồi mã thương, tôi bảo quỷ hồn đứa trẻ về nhà nghỉ giúp tôi lấy ba lô, còn nói với nó không nên kinh động bà lão. Mới vừa thu phục nó xong, giờ sai khiến nó làm việc, tôi có chút ngượng ngùng nhưng nó lại vui vẻ, nhảy nhót rời đi. Lúc này tôi mới rảnh rỗi, nâng vợ Chu Thiên dậy, lại sợ hãi phát hiện cô ta đã không còn hô hấp, thậm chí thân mình đã cứng đờ. Lúc này tôi mới nhận ra, người ngồi ngoài cửa căn bản không phải là người, mà là hồn phách của cô ta!

Chắc chắn là âm linh nhân lúc tôi không chú ý mà nhập vào người cô ta, sau đó đuổi hồn phách cô ta ra ngoài, lúc sau lừa tôi về nhà bà lão. Suy nghĩ cẩn thận xong tôi không khỏi sợ hãi, nếu tôi không dùng tới Thỉnh Linh Chú thì vợ chồng Chu Thiên hôm nay nhất định phải chết. Tôi lập tức đi ra, phát hiện hồn phách cô ta vẫn ngồi ở đó, lúc này tôi mới nhẹ nhàng thở ra, dùng Chiêu Hồn Chú thu cô ta vào trong Thiên Chỉ Hạc.

Không tới 10 phút, quỷ hồn đứa trẻ đã mang ba lô của tôi trở lại, tôi tìm thấy linh phù, Đào Hồn Hoa… bên trong, trong lòng lập tức kiên định.

“Tiểu Lân, hiện giờ ta phải hoàn hồn cho cô ta! Ngươi ra ngoài chờ, không cần vào nhà.”

Tôi chỉ vào vợ Chu Thiên nói với đứa trẻ, bởi vì hồn phách của nó không ổn định, rất có thể sẽ bị chú ngữ hút vào thân thể của cô ta, đến lúc đó sẽ xuất hiện tình huống một thân thể hai linh hồn.

Đứa trẻ được tôi đặt tên là Tiểu Lân dựa theo tên của tôi, nó tựa như rất vừa lòng với cái tên đó, cười tủm tỉm bay ra ngoài. Tôi cũng cười, sự vui vẻ phát ra từ nội tâm, đứng dậy tắt đèn trong nhà, thắp một cây đuốc sáp ong ở bên cạnh đầu vợ Chu Thiên, sau đó thả hồn phách cô ta từ trong Thiên Chỉ Hạc ra, dùng Hoàn Hồn Chú để hồn phách và thân thể hợp nhất.

Có người nói Chiêu Hồn Thuật phức tạp, cũng có người nói đơn giản. Kỳ thật Chiêu Hồn Thuật không khó, mấu chốt ở chỗ hồn phách rời khỏi thân thể vì nguyên nhân gì, thời gian hồn phách rời đi là bao lâu, khoảng cách giữa hồn phách và thân thể là bao xa. Ba thứ này đều giải quyết thì tự nhiên có thể hoàn hồn! Sau đó tôi đặt cô ta lên giường, thu Tiểu Lân vào Thiên Chỉ Hạc, sau đó dán linh phù lên góc tường, chắc chắn âm linh không vào được rồi đặt lưng lên sô pha ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, mở mắt thấy mình nằm trên giường, xem ra là vợ chồng Chu Thiên tỉnh lại đã đưa tôi lên giường. Ra khỏi phòng thấy Chu Thiên và bà lão đang nói chuyện phiếm, vợ hắn thì đang nấu cơm, thi thoảng đáp một câu, coi bộ gia đình rất hòa thuận vui vẻ. Tôi lập tức buồn bực, nghĩ thầm Chu Thiên này đổi tính hay sao? Sao lại trở nên hiếu thuận như vậy? Lúc trước tôi định xử lý xong âm vật sẽ giáo huấn tên bất hiếu này, hiện giờ hắn đã sửa đổi tôi cũng bớt lo.

Tôi ho nhẹ một tiếng, đi lên trước nói:

“Đại nương, bà đến khi nào vậy?”

Nghe giọng tôi, bọn họ ngừng lại, nhìn về phía tôi, Chu Thiên đâu còn bộ dạng khinh thường người khác như ngày hôm qua? Hắn kích động đi tới quỳ xuống, cảm tạ ân cứu mạng của tôi. Vợ hắn tuy không quỳ, nhưng cũng đầy cảm kích đứng ở bên cạnh nhìn tôi. Nhưng vẻ mặt cô ta có chút phức tạp, có lẽ là nhớ tới tối qua câu dẫn tôi, tôi nhìn cô ta mỉm cười, ra hiệu cô ta không cần để trong lòng, rồi sau đó nhìn bà lão, lúc này mới phát hiện trên đùi bà lão đã bó bột.

“Đại nương, đây là…”

Tôi hoảng loạn hỏi. Thương gân động cốt nằm cả trăm ngày, đối với người già bị thương như vậy kỳ thật chính là đếm ngược sinh mệnh. Huống chi đêm qua vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại…

“Tiểu tử đừng lo lắng, ta là không cẩn thận ngã một cái, không đáng ngại.”

Bà lão vui mừng nói, tôi chú ý thấy hai mắt bà ta không ngừng nhìn quanh căn phòng, có lẽ đây là lần đầu tiên bà tới đây từ khi con trai cưới vợ. Cho nên so với niềm hạnh phúc, vết thương trên đùi không tính là gì.

Bà lão không chịu nói, tôi liền hỏi Chu Thiên đây là thế nào? Hai mắt hắn đỏ lên, vừa đứng dậy lại thịch một tiếng, quỳ gối trước mặt bà lão khóc rống:

“Mẹ, con xin lỗi!”

Thì ra hôm qua tôi xử lý xong sự tình bên này liền ngủ luôn mà không báo cho bà lão, kết quả bà lão lo lắng cho con trai và con dâu, hơn nửa đêm vẫn tự mình đi từ nhà nghỉ tới đây. Bà đã lớn tuổi chân cẳng không tiện, không cẩn thận giữa đường té ngã, từ đó về sau hoàn toàn là bò tới đây, cuối cùng ở trước cửa khu biệt thự ngất xỉu. May mà rạng sáng có người đi qua phát hiện, đưa bà vào bệnh viện, nếu không bà lão sẽ chết cóng.

Mà vợ chồng Chu Thiên buổi sáng tỉnh lại thấy mảnh vỡ đầy đất, cả nhà tán loạn còn tôi thì nằm trên sô pha, lại nhớ tới chuyện tối qua, trong lòng áy náy. Chu Thiên đại nạn không chết như được hồi sinh, nghe bác sĩ gọi tới thì chạy như điên đến bệnh viện. Cảnh tượng mẹ cha yêu thương chăm sóc mình xuất hiện trong đầu, Chu Thiên đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Chu Thiên vừa nói vừa rơi nước mắt, vợ hắn và bà lão cũng khóc theo, tôi bị cảm động, cũng lén lau vài giọt nước mắt.

“Chu đại ca, hiện giờ còn chưa muộn.”

Tôi dụi mắt, nói:

“Chỉ cần sau này ngươi đừng làm đại nương đau lòng cũng đã là hiếu thuận rồi!”

Đúng vậy, không có đứa con nào có thể trả hết ân đức của cha mẹ, có thể làm cho họ không thất vọng buồn lòng đã là vạn hạnh! Cái rương vẫn còn ở đó, mấy hình vẽ đao kiếm vẫn còn nguyên vẹn, nhưng linh phù trên cửa sổ có mấy chỗ bị cháy, xem ra tối qua thứ đó quả thật đã trở lại, nhưng vì có linh phù làm kinh sợ nên không dám vào phòng. Dù sao cái rương ở trong tay tôi, không lo nó không quay lại.

Qua vài lần tiếp xúc, tôi đối với âm vật này đã sinh ra hứng thú, ăn cơm xong nhân lúc ánh mặt trời đang thịnh, tôi dùng máy cắt mở cái rương ra. Khi mở ra, trong rương tỏa ra ánh sáng chói mắt, tôi theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thấy có một vật gì đó hình vuông dùng khăn bao lại. Tôi mở khăn ra, lại thấy cái khăn nặng trĩu, sờ vào thấy cứng rắn, nhìn kỹ không khỏi há to miệng. Nó không ngờ là dùng tơ vàng tạo thành, trên đó còn thêu hình rồng!

Tuy rằng tôi không nhận ra niên đại, nhưng về tỉ lệ, thủ công đều chứa hơi thở hoàng gia nồng đậm. Ở thời cổ đại mà có được loại lụa thượng hạng có hình rồng này thì thân phận nhất định rất tôn quý! Tôi không chờ nổi cởi bỏ khăn, muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc là bảo bối gì, nhưng lại chỉ thấy một khối ngọc thạch bình thường. Tôi buôn đồ cổ, đối với ngọc thạch nghiên cứu tương đối sâu, cho nên liếc mắt đã nhận ra đây là ngọc có niên đại rất lâu đời, thậm chí có khả năng từ thời Tiên Tần.

Chỉ là ngọc quý vốn vô giá, so với vàng bạc thì ngọc có chứa giá trị lớn hơn nhiều giá trị thực tế, hơn nữa chịu ảnh hưởng từ tính chất, màu sắc của chất đá. Bởi vậy, mặc dù khối ngọc này là đồ cổ hàng thật giá thật, nhưng vì vẻ ngoài bình thường và trên thân nhiều tì vết nên đã mất đi giá trị hàm chứa.

“Trương đại sư, khối ngọc này có đáng giá không?”

Chu Thiên ghé vào bên cạnh tôi hứng thú bừng bừng hỏi, nhưng nhìn hắn là biết không hiểu gì về ngọc.

“Là đồ cổ, nhưng không đáng tiền.”

Nghe tôi nói, Chu Thiên có chút thất vọng gật đầu, thấy hắn như vậy tôi đột nhiên nhớ ra lúc trước mình chưa nói với bọn họ về quy củ của âm vật thương nhân, trong lúc nhất thời có chút khó xử.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0