Phần 211
2021-12-18 11:38:00
Thì ra chồng bà lão là một cựu chiến binh, tham gia chiến tranh Việt Nam năm 1979, bởi vì có chiến công nên được trao huân chương danh dự. Nhưng sau khi phục viên về quê chính quyền lại không sắp xếp công việc, thậm chí các trợ cấp cơ bản cũng không có. Lúc ấy đã gần trung niên, hai vợ chồng chỉ có thể về quê làm ruộng sống tạm qua ngày, nhưng đồng ruộng đã bị sung công, lý do là vì bọn họ là quân nhân, không thuộc giai cấp nông dân không được phân ruộng đất. Rơi vào đường cùng, hai người đành phải ra sau núi nơi không ai muốn đi để khai khẩn đất hoang, không ngờ lại đào được một cái rương đồng.
“Đại nương, ý của bà là, cái rương không sạch sẽ này đã có từ vài mươi năm trước?”
Nghe đến đó tôi nhịn không được cắt lời. Theo lý thì cái rương đó hung tà như vậy, bọn họ đào cái rương ra thì sẽ gặp xui xẻo, sao vài thập niên rồi vẫn không việc gì, tới bây giờ mới xảy ra chuyện?
“Không sai, sớm đã có.”
Bà lão thở dài, ánh mắt có chút dại ra nhìn về phía sau, tôi nhìn theo phát hiện nơi đó có treo một tấm ảnh đen trắng, nam nhân trong ảnh mặc quân trang, ngực đeo huân chương, gương mặt chữ điền tràn đầy tự tin mỉm cười.
Lòng tôi đột nhiên có chút bối rối, nếu các anh hùng giúp quốc gia bảo vệ biên cương đều không thể an hưởng lúc tuổi già, vậy dân tộc này còn có hy vọng gì? Bà lão nghỉ một lát lại nói:
“Sau khi đào ra cái rương đồng kia, ông nhà ta cao hứng, chuẩn bị đi bán lấy tiền, bởi vì lúc ấy chúng ta đến cơm còn không có mà ăn…”
“Đại nương, quốc gia thực xin lỗi người.”
Tôi nghe xong cay mũi, có chút bi ai nói. Lúc ấy hai người bọn họ muốn bán cái rương, nhưng lại phát hiện cái rương không phải bằng đồng, căn bản là không đáng tiền.
Nhưng bọn họ thấy cái rương này rất đẹp nên không bỏ đi mà giữ trong nhà. Bởi vì cái rương không mở được, nếu mạnh mẽ mở ra thì sẽ làm hỏng cái rương nên họ vẫn luôn để đó không mở ra. Sau lại bọn họ lại cố gắng lao động dần dần sống đủ ăn, cơm áo vô lo, thậm chí đến khi già còn có con. Hai vợ chồng vốn tưởng rằng có thể luôn hạnh phúc, không ngờ khi con trai 18 tuổi thì mọi thứ đã thay đổi. Con trai họ tên là Chu Thiên, từ nhỏ đã hiếu thuận, hiểu chuyện, rất được bà con hàng xóm yêu quý, mọi người đều cảm thấy cậu bé lớn lên sẽ có tiền đồ.
Ai ngờ đến sinh nhật 18 tuổi thì Chu Thiên đột nhiên thay đổi, cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, cũng không muốn nói chuyện với người khác, thậm chí buổi tối còn khóc lớn. Ban đầu hai vợ chồng già cho rằng Chu Thiên gặp chuyện phiền lòng, dò hỏi vài lần vẫn không được, bọn họ cũng không hỏi nữa. Nghĩ rằng một thời gian sau sẽ ổn thôi, không ngờ sự tình càng ngày càng nghiêm trọng…
Có một hôm hai người đang ngủ đột nhiên bị một tiếng vang lớn làm bừng tỉnh, ngay sau đó trên lầu truyền đến tiếng khóc thê lương của Chu Thiên. Bọn họ mau chóng lên lầu thì thấy Chu Thiên đã đập vỡ TV thành vô số mảnh nhỏ. Chu Thiên bịt mắt lăn lộn trên mặt đất, kêu gào khóc lóc tựa như phải chịu oan khuất to lớn. Hai người vội vàng kéo con trai dậy, mạnh mẽ kéo tay hắn xuống, sau đó một chuyện làm hai người cả đời khó quên đã xuất hiện: Tròng mắt của Chu Thiên đã biến mất, hai hốc mắt trống không đang trào máu tươi ra ngoài!
Bà lão sửng sốt nửa ngày, sau đó hôn mê bất tỉnh. Cha của Chu Thiên là quân nhân, tuy rằng lớn tuổi nhưng vẫn bình tĩnh, lập tức cõng con trai đi bệnh viện, nào ngờ Chu Thiên da bọc xương lại mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp đánh ngất ông lão. Ngày hôm sau hai người tỉnh lại thấy hai mắt Chu Thiên vẫn không có việc gì, mà mảnh vỡ của TV vẫn còn đó, điều này cho thấy chuyện xảy ra tối qua là sự thật. Bọn họ biết con mình có khả năng đã gặp phải thứ không sạch sẽ, liền mời một vị âm dương tiên sinh đến xem.
Vị tiên sinh đó rất tự tin mà đến, nhưng khi thấy cái rương đồng thì liền bỏ chạy mất dép, cũng không dám nhận vụ làm ăn này nữa! Bà lão không cam lòng, lại đi mời mấy vị tiên sinh nổi danh, nhưng không ai dám nhận. Sau đó bọn họ chỉ có thể vứt bỏ cái rương, hy vọng được an bình, ai ngờ đến buổi đêm ông lão liền lăn ra chết.
“Ông nhà ta chết thật thảm a!”
Nói tới đây bà lão lại khóc thành tiếng, tôi biết đã đến lúc mấu chốt, liền hỏi bà lão đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
“Ta đang ngủ đột nhiên thấy ông nhà ta xuất hiện trước mắt, ông ấy khóc lóc bảo ta dùng gỗ đàn hương khói cung phụng cái rương đó, nói chỉ có như vậy mới có thể cứu được con trai! Còn nói chuyện làm ông ấy hối hận nhất chính là đã đem cái rương về nhà, chuyện phải tới thì không thể trốn tránh được.”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro