Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 206

2021-12-18 11:38:00

Phần 206
Nhưng tôi chưa kịp có động tác gì, phía sau đã truyền đến tiếng động cơ ô tô, tôi quay đầu lại phát hiện xe của Lưu cục trưởng đã tới. Chờ xe dừng lại, Lưu cục trưởng và Lý mặt rỗ từ trên xe bước xuống. Tôi nhanh chóng bôi lên mắt hai giọt nước mắt bò, sau đó tập trung tinh thần nhìn kỹ, phát hiện dương hỏa trên vai Lưu cục trưởng đã mất đi hai ngọn, một bóng đen không đầu ghé vào vai hắn, hiển nhiên là oan hồn Vương Tráng Tráng.

Lưu cục trưởng xuống xe rồi kéo Lý mặt rỗ đi nhanh về chỗ tôi.

“Chẳng lẽ Vương Tráng Tráng muốn đưa người lên gặp Tào Tháo?”

Tôi nói thầm một câu, sau đó linh cơ khẽ động, vội vàng trốn sau một tảng đá lẳng lặng quan sát. Khi bọn họ đi tới quả nhiên đã theo bậc thang tôi vừa đứng rồi mà chậm rãi đi lên. Lý mặt rỗ vừa đi vừa nhìn quanh, nhìn dáng vẻ là sợ tôi chưa tới.

Tôi biết nếu còn không xuất hiện Lý mặt rỗ rất có thể sẽ làm lộ tẩy, huống chi cái mạng nhỏ của Lưu cục trưởng cũng sắp tiêu rồi, tôi lập tức moi một khối bùn đất đông lạnh dưới đất nhét vào trong miệng. Người sau khi chết hồn về đại địa, cho nên bùn đất thuần âm, bùn đất đóng băng thì âm khí càng nặng! Ngậm trong miệng có thể tạm thời che đi dương khí trên người, tránh cho Vương Tráng Tráng và Tào Tháo phát hiện.

Theo Lưu cục trưởng và Lý mặt rỗ lên đến đỉnh đài, rốt cuộc tôi đã nhìn thấy Tào Tháo. Lúc này thân ảnh của hắn không hề mơ hồ, toàn bộ thân hình rất rõ ràng, tựa như người sống vậy. Hắn mặc quan phục thừa tướng Hán triều, tay cầm Thất Tinh Đao, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Lý mặt rỗ, mắt cười lạnh. Lúc này thân thể Lưu cục trưởng đột nhiên run rẩy kịch liệt, tôi nhìn về phía đỉnh đầu của hắn, phát hiện Vương Tráng Tráng đã nhảy xuống, đến trước mặt Tào Tháo cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó vội vàng xoay người rời khỏi.

Tôi không bỏ qua cơ hội này, nhân lúc Vương Tráng Tráng không chú ý, trực tiếp thu hồn phách của hắn vào Bách Quỷ Đại (túi trăm quỷ). Tào Tháo dường như cảm giác được uy lực của Bách Quỷ Đại, cẩn thận nhìn về phía tôi, sau đó chậm rãi đi tới. Mặc dù hắn nhìn thấy tôi thì cũng sẽ cho rằng tôi đã chết, cho nên tôi cũng không lo lắng gì. Tôi mau chóng nhắn tin cho Lý mặt rỗ, bảo bọn họ nhân cơ hội rời đi.

Nhân lúc Tào Tháo đang nhìn tôi thì tôi đột nhiên cắn chót lưỡi phun máu lên chân, sau đó một cước đá vào hạ bộ của hắn. Không phải tôi vô sỉ, mà là muốn chọc giận âm linh và khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không có sức tấn công thì chỉ có thể dùng chiêu này mà thôi. Dưới một cước này, Tào Tháo rên một tiếng, sau đó khuôn mặt tỏ rõ nét thống khổ, ngồi xổm trên mặt đất xoa đũng quần. Tôi nhân lúc đó đưa Lý mặt rỗ và Lưu cục trưởng rời khỏi Đồng Tước Đài, lên xe sau đó nhấn ga dùng tốc độ nhanh nhất chạy về cục cảnh sát.

Sau khi xuống xe tôi bảo Lưu cục trưởng tập trung tất cả gương trong cục cảnh sát tới, sau đó tôi bày đống gương thành hình bát quái, tiếp đó lại bảo Lưu cục trưởng tìm một ít áo mưa che gương đi, hắn vừa làm theo lời tôi vừa hỏi làm vậy có ích lợi gì?

“Ta đá trứng của Tào Tháo, bằng vào tính cách của hắn khẳng định sẽ đến trả thù ta, chúng ta sẽ ôm cây đợi thỏ chờ hắn tới!”

Tôi nói xong liền cười, bởi vì khi tôi bày gương theo hình bát quái đã hao tổn tâm tư, ngoại trừ cửa phòng không đặt gương thì 7 vị trí khác đều có một tấm gương, mà cửa phòng vừa lúc là tử môn trong bát quái.

Chỉ cần Tào Tháo dám đến thì nhất định sẽ vào trận, đến lúc đó hắn chỉ có thể xin tôi tha mạng, hoặc là xông vào tử môn, nhưng tôi tin chắc rằng lúc còn sống Tào Mạnh Đức từng cắt râu lột áo bỏ chạy sẽ không tiến vào tử môn! Khi tôi và Lưu cục trưởng chuẩn bị xong, Lý mặt rỗ trước sau vẫn ngồi bên cạnh không nói gì, sắc mặt tái nhợt. Ban đầu tôi cho rằng hắn vẫn còn sợ hãi chưa phục hồi tinh thần nên mặc kệ, nhưng khi tôi và Lưu cục trưởng xong xuôi, tiểu tử này vẫn si ngốc.

“Lý mặt rỗ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Tôi quơ tay trước mặt hắn, sau đó nhẹ nhàng đẩy vai hắn, ai ngờ Lý mặt rỗ trực tiếp ngã về phía sau, hai mắt cũng chậm rãi nhắm lại. Lưu cục trưởng thấy thế sắc mặt đại biến, vội vàng đỡ lấy Lý mặt rỗ, đặt tay dưới mũi rồi kêu lên:

“Hắn… hắn… hắn, hắn đã tắt thở…”

“Cái gì?”

Tôi đại kinh thất sắc, vội vàng thăm dò hơi thở của hắn, quả nhiên như Lưu cục trưởng nói, hắn đã không còn hô hấp.

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc rung lên, trong đầu nhớ tới đã cùng Lý mặt rỗ trải qua bao sinh tử hoạn nạn, nhớ tới Như Tuyết ôm cái bụng to đang chờ ở nhà. Hắn không thể chết được, hơn nữa tôi cũng không tin hắn cứ như vậy mà chết. Tôi bôi nước mắt bò lên mắt, phát hiện ba ngọn dương hỏa trên người Lý mặt rỗ đã tắt, trên đỉnh đầu hắn có một đoàn sương đen vờn quanh, đang cuồn cuộn hấp thu dương khí còn lại trên người hắn.

“Con mẹ ngươi!”

Hai mắt tôi đỏ lên, mắng to một tiếng móc ra một lá linh phù chụp lên đầu Lý mặt rỗ, trực tiếp đánh tan đoàn sương đen, sau đó đặt Lý mặt rỗ nằm lên giường.

Hắn khẳng định là bị oan hồn của một người bị hại khác trước giờ không lộ diện nhập vào thân thể, trên đường từ Đồng Tước Đài về Lý mặt rỗ vẫn ổn, khẳng định sau khi đến cục cảnh sát mới xảy ra chuyện. Trước sau cùng lắm mới nửa giờ, hồn phách Lý mặt rỗ khẳng định chưa đi xa. Nghĩ vậy tôi vội vàng đem thay đổi Bát Quái Trận, để sinh môn của bát quái đối diện với cửa phòng, rồi sau đó cởi quần áo Lý mặt rỗ đưa cho Lưu cục trưởng, bảo hắn khoác lên rồi đi ra khỏi cục cảnh sát lớn tiếng gọi tên Lý mặt rỗ!

Lưu cục trưởng sửng sốt, nhưng vẫn làm theo lời tôi. Khi hắn rời đi tôi đốt 3 nén hương ở giữa Bát Quái Trận, ngồi xếp bằng ngồi dưới đất nhắm hai mắt, yên lặng niệm chú ngữ chiêu hồn. Theo tiếng gọi ầm ĩ của Lưu cục trưởng, tôi niệm chú ngữ càng lúc càng nhanh, dần dần ánh sáng trước mắt tôi trở nên mơ hồ, tôi cẩn thận hé mắt ra, phát hiện khói hương bay về phía tây bắc rất nhẹ. Xem ra hồn phách Lý mặt rỗ đã cảm ứng được chúng tôi đang gọi hắn, đang đi tới đây!

Trong lòng tôi vui vẻ, niệm nhanh hơn. Bình thường thì nếu hồn phách Lý mặt rỗ nghe được động tĩnh sẽ lập tức trở về, tốc độ khói phiêu tán cũng sẽ càng lúc càng nhanh, khi hồn phách Lý mặt rỗ trở về thân thể thì khói sẽ lại bình thường. Nhưng tôi niệm cả nửa ngày, hồn phách Lý mặt rỗ không chỉ không về, mà đàn hương cũng tắt mà không có dấu hiệu nào báo trước.

“Không ổn!”

Đây khẳng định là người bị chặt đầu thứ 4, oan hồn Trương Dương đang ngăn cản Lý mặt rỗ trở về.

Tôi tức giận đấm một quyền lên mặt đất, sau đó đi ra ngoài bảo Lưu cục trưởng về phòng trông coi thân thể Lý mặt rỗ, còn tôi đi về hướng Tây Bắc. Phía Tây Bắc của cục cảnh sát là vùng ngoại thành của huyện Lâm Chương, nơi đó có một con sông nhỏ, trên cầu có một cái chợ, vì người bán hàng rong thường xuyên xả rác xuống sông, lại không có người xử lý nên con sông nhỏ này đã biến thành một con mương thối, cách rất xa vẫn ngửi được mùi tanh hôi.

Lúc trước khi đi ngang qua con sông nhỏ Lưu cục trưởng còn nói với tôi rằng không phải lãnh đạo mặc kệ, đã rất nhiều lần muốn nạo vét lòng sông, nhưng đội thi công lại luôn xảy ra chuyện, không phải có người bị thương thì cũng là máy móc hư hỏng, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Tôi vốn định xử lý xong vụ án chặt đầu sẽ tới xem con sông này rốt cuộc có gì cổ quái, ai ngờ hồn phách của Lý mặt rỗ lại bị câu tới nơi này.

Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy việc Lý mặt rỗ bị câu hồn chỉ sợ là có liên quan với con sông này. Khi tới bên cạnh con sông tôi mơ hồ nghe thấy trong sông truyền đến tiếng nước xôn xao, như có người đang tắm rửa. Nhưng mặt sông nổi đầy các loại rác rưởi, nước phía dưới cũng bị đông cứng, sao lại có tiếng nước đây? Chỉ sợ thanh âm đó là do mấy thứ không sạch sẽ ở trong nước làm ra, nghĩ vậy tôi lại giở chiêu cũ, nhét vào miệng một nắm bùn, sau đó vội vã đi xuống dưới cầu.

Kết quả chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã nhịn không được mà kinh hô. Ban ngày nước sông còn đóng băng giờ phút này lại không thấy băng đâu, rác rưởi trôi mặt sông cũng không thấy, thay vào đó là từng cỗ thi thể! Tứ chi của đám thi thể sưng vù, ngâm trong nước như dưa muối, có thi thể không phân biệt nổi mặt mũi. Khi tôi hô lên, đám thi thể đồng loạt nhìn về phía tôi, trong mắt lộ ra vẻ cười lạnh. Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng Lý mặt rỗ:

“Trương gia tiểu ca, là ngươi sao?”

Tôi quay đầu lại, quả nhiên là Lý mặt rỗ đứng phía sau. Đây chỉ là hồn phách của hắn, thân thể có vẻ tương đối mơ hồ. Hắn cả người ướt dầm dề, như là vừa bò từ trong nước ra. Thấy tôi, hắn thở dài nói:

“Trương gia tiểu ca, ngươi trở về đi! Nơi này rất nguy hiểm.”

Nói xong hắn xoay người bỏ chạy, tôi theo bản năng đuổi tới, nhưng vừa mới chạy hai bước đã phát hiện hai chân bị thứ gì đó kéo lại, tôi cúi đầu phát hiện túm chặt tôi lại là con quỷ đưa đường mà mấy giờ trước tôi đã mời đến.

Nhìn thấy nó, cảm giác đầu tiên của tôi là nó muốn tìm tôi gây phiền toái, tôi theo bản năng nắm chặt linh phù trong túi muốn chụp lên người nó. Ai ngờ tôi còn chưa kịp động thủ, con quỷ đó đã biến mất vô tung vô ảnh. Tôi mặc kệ nó, cắn răng đuổi theo Lý mặt rỗ, không ngờ chợt phát hiện ra không biết từ khi nào tôi đã treo qua lan can chuẩn bị nhảy xuống sông! Khi đối mặt với đám quỷ dưới sông đang nhìn tôi cười lạnh, tôi bỗng nhiên hiểu ra thứ tôi vừa gặp căn bản không phải là hồn phách của Lý mặt rỗ, mà là mấy con tiểu quỷ biến hóa ra để mê hoặc tôi.

Nếu không phải con quỷ đưa đường vào thời khắc mấu chốt kéo tôi lại, chỉ sợ tôi đã nhảy xuống sông bị bọn chúng hại chết! Tôi không dám đi xuống dưới, nhanh chân chạy qua cầu, đuổi tới con đường nhỏ phía trước. Khi đang chạy, bả vai đột nhiên bị chụp một cái, lòng tôi nhảy lên, chẳng lẽ lại có quỷ đuổi theo tôi? Do dự một chút tôi quyết định mặc kệ, đuổi theo Lý mặt rỗ mới là quan trọng, liền tiếp tục chạy đi.

Không ngờ chạy được mấy mét, bả vai lại bị chụp một cái nữa, cùng lúc đó tôi nghe thấy trên vai có tiếng chuột kêu chít chít. Tôi sửng sốt, từ đáy lòng truyền đến niềm kinh hỉ, lập tức quay đầu nhìn bả vai, thình lình thấy một con chuột to hai mắt tỏa sáng nhìn tôi chằm chằm. Đúng là con chuột của Lão Thử tiền bối! Nó xuất hiện ở chỗ này cho thấy Lão Thử tiền bối đang ở gần đây, tôi nhanh chóng hỏi nó có biết hồn phách Lý mặt rỗ đi đâu không?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0