Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 204

2021-12-18 11:38:00

Phần 204
Thì ra lúc trước Chu Phùng Xuân vì làm tang sự cho thân nhân mà thu được một khoản tiền. Tiểu Am Thuần biết chuyện này nên động tâm tư, chuẩn bị thừa dịp Chu Phùng Xuân chưa đem tiền gửi ngân hàng mà trộm đi, lại không ngờ vừa vào nhà Chu Phùng Xuân đã thấy cảnh tượng đáng sợ đó! Nhưng ví tiền vừa hay đặt trên bàn, Tiểu Am Thuần do dự một phen, cuối cùng vẫn lấy đi. Trộm xong mới nghĩ đến mình có khả năng sẽ bị coi là tội phạm giết người nên suốt đêm chạy khỏi thôn.

Lưu cục trưởng nghe xong chỉ vào Tiểu Am Thuần cả nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

“Ngươi thật tên hỗn đản cần tiền không cần mạng.”

Nói xong không hề để ý tới hắn mà hỏi tôi có phát hiện gì không.

“Chu Phùng Xuân không kiềm chế được, tiếp theo hắn khẳng định sẽ có động tĩnh lớn, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ chờ hắn!”

Tôi nhớ lại cảnh tượng huyết tinh trong phòng ngủ, trong lòng có chút xây xẩm mặt mày. Vừa rồi kẻ lừa chúng tôi đến đây khẳng định là Chu Phùng Xuân, Tiểu Am Thuần có thể trộm được ví tiền là do hắn cố ý, mục đích là để Tiểu Am Thuần thu hút chúng tôi. Chu Phùng Xuân đi đâu, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có đáp án.

Vì có Tiểu Am Thuần ở đây nên tôi cũng không nhiều lời, sau khi đuổi hắn đi Lưu cục trưởng mới hỏi tôi tiếp theo phải đi đâu.

“Ngươi có biết mộ của 3 nạn nhân kia ở đâu không? Mộ ai ở gần đây nhất?”

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt hỏi. Lưu cục trưởng suy nghĩ rồi nói mộ của Lý Thiên Sinh gần đây nhất, bởi vì hắn ở trấn bên cạnh.

“Đưa ta qua đó nhìn xem, đi ngay bây giờ.” Tôi nói.

“A?” Lưu cục trưởng kinh ngạc há to miệng, cũng không nói gì.

Khi tới trấn nhỏ tôi bảo hắn dừng xe, sau đó rón rén đi tới mộ của Lý Thiên Sinh. Lưu cục trưởng có thể làm cục trưởng tất nhiên cũng có chút năng lực, khi tới điều tra bằng chứng đã tới nơi này một lần, hiện giờ là buổi tối dẫn đường cho chúng tôi rất nhanh nhẹn, đưa chúng tôi đi vào một mảnh đất trũng. Người phương Nam sau khi qua đời phần lớn đều lựa chọn hỏa táng, mà người phương Bắc sau khi chết lại táng ở ruộng của tổ tiên nhà mình cho nên mộ phần rất phân tán.

Lưu cục trưởng nói mảnh đất trũng này xuất hiện vào cơn lũ năm 98, vì để xả lũ mà đào sông, lúc ấy đã lên kế hoạch nối với sông Chương. Nhưng hồng thủy xảy ra mọi người đã bỏ đi kế hoạch này mà tiếp tục trồng trọt trên đó, bởi vì lúc ấy đào sông nên đã san phẳng các ngôi mộ, cho nên trước mắt ở đây chỉ có một ngôi mộ của Lý Thiên Sinh. Nói xong hắn liền chỉ cho tôi xem, xa xa có một ngôi mộ mới đắp, trụi lủi không có cỏ dại, vòng hoa và tiền giấy vẫn còn ở đó.

Thấy vậy sắc mặt tôi trở nên ngưng trọng, bởi vì cảnh tượng này so với tôi nghĩ không giống nhau. Lưu cục trưởng thấy thế vội hỏi tôi sao vậy, tôi lắc đầu nói tình huống không đúng, đi nhìn kỹ trước đã rồi nói. Không ngờ tôi vừa dứt lời, Lý mặt rỗ đột nhiên túm chặt tôi, chỉ vào chỗ cách ngôi mộ mấy mét cẩn thận nói:

“Trương gia tiểu ca, ngươi xem đó là cái gì?”

Tôi theo ngón tay mà nhìn, thình lình phát hiện có một cái hố to đường kính khoảng 2 mét, nhưng vì khoảng cách khá xa mà không thấy rõ hố nông sâu thế nào.

Tôi vội vàng chạy tới muốn nhìn cho rõ thì kết quả mới đi hai bước trong hố đột nhiên có tiếng ho khan. “Khục!” Nghe được thanh âm này thì tôi lập tức quỳ rạp trên mặt đất, ra hiệu cho Lý mặt rỗ và Lưu cục trưởng đừng lên tiếng, tiếp đó cẩn thận quỳ xuống bò tới. Trong không khí gió lạnh gào thét, tôi cũng không lo người trong hố sẽ nghe được động tĩnh, khi tới gần hố tôi dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe ngóng, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc, có vẻ là Chu Phùng Xuân, dường như hắn đang dọn thứ gì đó, mệt đến nỗi thở hồng hộc.

Tôi kiềm chế mong muốn bắt hắn, cúi người tiếp tục nghe, phát hiện có một tiếng trầm vang, tiếp đó Chu Phùng Xuân lẩm bẩm:

“Huynh đệ, ta cũng là hết cách mà thôi, ngươi đừng tìm ta.”

Tiếp đó tôi cảm giác được tiếng hắn bước đi ngày càng rõ, dường như là muốn đi ra. Tôi nhanh chóng trốn đến phía sau mộ phần, Lưu cục trưởng và Lý mặt rỗ thấy thế cũng đi theo. Chưa đến 1 phút, một bóng người chậm rãi từ trong hố bò ra, tôi căng mắt nhìn phát hiện quả nhiên là Chu Phùng Xuân!

Chỉ thấy trong tay hắn cầm một cái xẻng, sau khi bò ra thì nhìn quanh khắp nơi, sau đó lấp hố lại, lấp xong thì dùng sức dẫm lên rồi nhanh chóng rời đi. Khi hắn đi rồi tôi chậm rãi đứng lên, nhìn theo bóng hắn mà cười lạnh lùng.

“Nhìn dáng vẻ là đang đào mồ, nhưng nửa đêm hắn đào mồ làm gì? Hơn nữa cái gì cũng không lấy đã đi rồi…”

Lưu cục trưởng khó hiểu hỏi. Tôi nói: ‘Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, rồi sau đó dùng sức chà xát hai tay, ghé vào vị trí cái hố mà dùng sức cậy lên. Bởi vì hố vừa mới lấp còn chưa đóng băng, chúng tôi đào lên cũng không mất nhiều sức, không đến nửa giờ đã đào lại cái hố của Chu Phùng Xuân.

Tôi mở đèn pin ra chiếu vào bên trong, liếc mắt đã thấy một cái quan tài sơn đen, đi tới nhìn kỹ thì phát hiện đinh quan tài đã bị cạy ra. Thấy như vậy lòng tôi kích động, trực tiếp nhổ cây đinh, sau đó đẩy nắp quan tài, gấp không chờ nổi nhìn vào trong, kết quả bên trong rỗng tuếch. Thi thể Lý Thiên Sinh đã biến mất!

“Đây… Đây là có chuyện gì?”

Lưu cục trưởng nhìn quan tài trống rỗng ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh đại ngộ:

“Chẳng lẽ cái thây nát ở nhà Chu Phùng Xuân…”

“Không sai.” Tôi gật đầu, cái thấy xuất hiện trong nhà Chu Phùng Xuân đúng là thi thể của Lý Thiên Sinh.

Âm linh nọ vì mê hoặc chúng tôi đã phái Chu Phùng Xuân đến mộ của Lý Thiên Sinh ở gần nhất, trộm thi thể ra rồi băm nát, mục đích chính là để chúng tôi nghĩ rằng Chu Phùng Xuân đã chết. Nhưng Chu Phùng Xuân vừa mới băm thây xong còn chưa kịp giải quyết hậu quả chúng tôi đã lại tới, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.

“Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Lưu cục trưởng có chút xấu hổ hỏi, chuyện đêm nay quá mức ly kỳ, làm cho một cảnh sát lăn lộn bao năm như hắn cũng bị ngơ ngẩn như học sinh tiểu học, không nghĩ được gì đành hỏi tôi nên làm gì.

“Rất đơn giản! Nếu hắn đã giả chết, vậy chúng ta tương kế tựu kế. Ngày mai công bố tin Chu Phùng Xuân đã chết, sau đó không cần phái người điều tra nữa, tự ta quan sát xem rốt cuộc trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?” Tôi nói.

“Cảnh sát có thể làm gì?”

Lưu cục trưởng rất tích cực hỏi. Tôi suy nghĩ rồi nói:

“Ngươi tăng cường bảo vệ 2 ngôi mộ còn lại đi! Ta cảm thấy Chu Phùng Xuân sẽ lại giở trò cũ.”

“Được.” Lưu cục trưởng vui vẻ đáp ứng.

Nghĩ đến chuyện các cảnh sát ở huyện thành chưa trải qua chuyện thần quái lần nào, tôi bảo Lý mặt rỗ và Lưu cục trưởng ở cùng nhau, còn tôi thì tự mình theo dõi Chu Phùng Xuân. Khi trở lại cục cảnh sát thì trời đã tờ mờ sáng, chúng tôi yên tâm đi ngủ. Đến buổi chiều cảnh sát liền giả bộ nói trong nhà Chu Phùng Xuân phát hiện một cái thây nát, sau đó xử lý qua quýt rồi kết thúc. Lúc chạng vạng tối Lưu cục trưởng và Lý mặt rỗ chia ra mỗi người dẫn theo một cảnh sát mặc thường phục, đến mộ của 2 nạn nhân còn lại, còn tôi mang theo linh phù và một tấm gương nhỏ, lén mai phục ở gốc cây sau nhà Chu Phùng Xuân.

Trăng lên cao, ánh sáng cuối cùng trong thôn cũng biến mất, toàn bộ thôn trang bị tuyết đọng trên mặt đất phản chiếu như sáng như tối, rất giống thế giới u minh. Tôi nhìn chằm chằm vào ngôi nhà bằng gạch xanh của Chu Phùng Xuân. Đến hơn 11 giờ, trước mắt đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, tôi theo phản xạ ngẩng đầu, thình lình phát hiện trong phòng có một cây nến thắp sáng, sau đó có một bóng đen đong đưa qua lại.

Cảnh tượng này giống như lần trước chúng tôi đến, do dự mãi tôi mới quyết định vào xem, nhưng vừa mới từ sau gốc cây bước ra, ngọn nến đã tắt. Tôi cho rằng mình đã bị phát hiện, không khỏi buồn bực thì lúc này cửa phòng lại “bang” một tiếng mở ra, ngay sau đó bóng đen từ bên trong lao ra. Hình như hắn vẫn chưa phát hiện thấy tôi, tôi thở ra một hơi, tiếp tục nhìn chằm chằm.

Chỉ thấy bóng đen mặc quần áo tơ lụa màu đen kiểu cổ, trong tay nắm chặt bảo đao huyết quang lấp lánh, vừa đi vừa múa đao. Khi tới gần, rốt cuộc tôi đã thấy rõ gương mặt hắn, cảm giác đầu tiên chính là hắn rất đen đúa! Nếu giữa chân mày có một vầng trăng khuyết thì tôi sẽ không do dự mà gọi hắn là Bao Thanh Thiên. Hắn đang rất tức giận, vừa lao đi vừa nhe răng trợn mắt mắng cái gì đó, chỉ là thanh âm quá mơ hồ tôi không thể nghe rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0