Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 194

2021-12-18 11:38:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 194
Tiến vào con đường hẹp quanh co, thế giới chung quanh trở nên tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ở xa xa có một cái bóng đang di động, tôi biết đó là Lý mặt rỗ, lập tức nhanh chân hơn! Rất nhanh khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn khoảng 20 mét. Nhưng 20 mét cuối cùng này như có ma lực vậy, tôi làm thế nào cũng không đuổi kịp Lý mặt rỗ. Bất luận tôi gọi thế nào hắn vẫn như không nghe thấy, chỉ cắm đầu đi về phía trước.

Đằng trước đã không còn đường, chỉ còn một lâu đài cổ màu đen giống như giáo đường, nhưng bên trên cũng không có giá chữ thập, nếu nhìn kỹ thì không khó phát hiện ra không khí chung quanh kiến trúc này lưu thông rất nhanh, như nước gợn sóng vậy. Tôi biết đây là do âm khí trong lâu đài quá nặng, không khỏi càng thêm sợ hãi, cắn răng chuẩn bị tiếp tục đuổi theo. Mới vừa đuổi theo hai bước tôi đột nhiên ý thức được có điều không đúng, Lý mặt rỗ vẫn đứng tại chỗ.

Theo tốc độ lúc trước của Lý mặt rỗ, trong thời gian tôi ngừng lại suy nghĩ, hắn đã có thể đi đến trước cửa tòa kiến trúc này, nhưng hắn dường như đang cố ý đợi tôi vậy. Để chứng nhận suy nghĩ này, tôi cố ý dừng lại. Quả nhiên chỉ cần tôi dừng lại, Lý mặt rỗ cũng sẽ dừng lại. Tôi bước một bước, hắn sẽ chậm rãi đi tiếp, rõ ràng là muốn dẫn tôi đi vào đó! Xem ra thứ này không chỉ muốn hại chết Lý mặt rỗ mà còn muốn lưu tôi lại.

Điều này làm tôi nhớ ra vừa rồi do lo lắng chạy từ khách sạn đuổi theo mà không mang theo cái gì dùng được cả. Nếu tôi tay không đi vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng trơ mắt nhìn Lý mặt rỗ đi vào thì không phải là cách xử thế của tôi, trong lúc nhất thời tôi không biết phải làm sao? Khi tôi đang hết sức do dự, Lý mặt rỗ lại đột nhiên nhanh chân, trong nháy mắt đã đi vào cửa lâu đài.

“Mẹ kiếp, có cần như vậy không!”

Tôi tức giận, đánh một quyền vào vách tường bằng đá cẩm thạch, cuối cùng chỉ có thể cắn răng đuổi theo.

Khi tôi tiếp cận cánh cửa, đột nhiên chung quanh có ánh sáng hiện lên. Tôi theo bản năng quay đầu, chỉ thấy hai bên vách tường có hàng rào sắt, mà mỗi thanh của hàng rào đều nhọn như trường mâu, dưới ánh trăng ẩn ẩn hàn quang. Nhìn đám “trường mâu” đó, tôi đột nhiên nghĩ ra chủ ý, mau chóng bò lên tường vây, dùng toàn lực bẻ được nửa đoạn trường mâu.

Cũng may mỗi thanh sắt đều rỗng ruột, nếu không tôi cũng không thể bẻ gãy được! Có nửa thanh trường mâu trong tay, lòng tôi đã kiên định hơn nhiều, nghênh ngang đẩy cửa mà vào. Vào bên trong tôi phát hiện ở đây tối om duỗi tay không thấy năm ngón, chỉ có từng đợt âm phong thổi qua bên tai. Trong lòng tôi thầm bồn chồn, mở điện thoại bật đèn flash.

Ánh sáng hiện ra, tôi thấy rõ khung cảnh bên trong lâu đài, đây rõ ràng là một tòa giáo đường, trước mắt có rất nhiều chỗ ngồi, ở giữa có một lối đi nhỏ khoảng một mét, đi về phía trước có một đài diễn thuyết, hẳn là chỗ cho mục sư đọc kinh Thánh. Các giáo đường đều sẽ có một thánh giá lớn để bày tỏ sự tôn kính với chúa cứu thế Jesus. Nhưng tòa giáo đường này lại không có, có vẻ vô cùng quỷ dị! Tôi nhìn quanh, liếc mắt một cái đã thấy Lý mặt rỗ. Lúc này Lý mặt rỗ đứng trên đài diễn thuyết, cầm trong tay một sợi dây thừng đỏ thẫm, nhón mũi chân chuẩn bị thắt cổ.

Tôi đại kinh thất sắc, tôi hét lớn một tiếng vọt tới, một cước đá vào đài diễn thuyết, nghĩ thầm lão tử đá bay đài diễn thuyết, xem nữ quỷ ngươi làm thế nào xúi giục Lý mặt rỗ thắt cổ! Kết quả một cước tung ra, bịch một tiếng tôi lại ngồi xổm trên mặt đất không đứng lên nổi. Con mẹ nó, cái đài diễn thuyết này làm bằng đá! Tôi đau đến chảy nước mắt, nhưng sắc mặt Lý mặt rỗ lại cứng đờ, cũng không thèm nhìn tôi một cái.

Hắn từ từ đưa đầu vào thòng lọng, động tác ưu nhã lịch lãm như một quý ông châu Âu. Tôi chỉ có thể cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau dưới chân mà đứng lên, đi lên ôm lấy đùi Lý mặt rỗ, muốn túm hắn xuống. Không ngờ thân thể gia hỏa này cứng như đá, tôi dùng hết sức lực cũng không thể mảy may di động hắn. Chỉ sợ không chỉ đơn giản là bị ma quỷ ám ảnh, Lý mặt rỗ tám phần là bị quỷ nhập thân, nếu không không lý nào nặng như vậy.

Cũng may tôi phát hiện trong túi còn có chút đỗ lan tiểu mạch, mau chóng lấy ra ném lên người Lý mặt rỗ. Quả nhiên, khi lúa mạch va trúng, cả người hắn run lên một chút, tiếp theo cả người như sợi bún ngã từ trên đài diễn thuyết xuống, tôi mau chóng đỡ lấy hắn. Phỏng chừng là dương khí trên người hắn bị suy yếu, nên không tỉnh lại ngay được. Tôi đành phải đỡ hắn nằm xuống, sau đó bắt lấy trường mâu đột nhiên đâm về phía sau.

Dù tôi không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận oán khí cường đại, biết được nữ quỷ đang đứng sau lưng tôi. Nó bị tôi nhiều lần đả thương, phỏng chừng cũng sợ hãi, sau khi tôi đâm trường mâu thì nó vội vàng lùi lại. Nhưng chỉ lùi lại một chút, rất nhanh nó đã nhìn ra trường mâu của tôi chỉ là sắt vụn, lập tức nghiến răng nghiến lợi mắng một câu tiếng ngoại quốc mà tôi nghe không hiểu. Nữ quỷ nhào về phía tôi, nhưng tốc độ so với lúc trước hoàn toàn khác biệt.

Tôi không hề sợ hãi, vội vàng lui lại mấy bước, khi nó nhào tới thì nhanh chóng nhắm mắt lại, miệng niệm khẩu quyết. Chuẩn bị thỉnh kiếm tiên Lữ Động Tân! Từ khi được Nhất Sơ truyền lại bộ khẩu quyết này, tôi vẫn chưa dùng, cũng không biết có linh nghiệm hay không? Cây trường mâu này ở trong tay tôi là sắt vụn, nhưng ở trong tay Lữ Động Tân sẽ biến thành vũ khí sắc bén. Tuy rằng Lữ Động Tân là kiếm tiên, để ngài dùng trường mâu khả năng sẽ không thuận tay, nhưng đối phó với nữ quỷ tàn tạ hẳn là không thành vấn đề.

Suy tính thì rất hay, nhưng đáng tiếc là khi tôi niệm xong chú ngữ thì thân thể không hề có phản ứng gì, mà nữ quỷ đã sắp tới. Tôi cũng không ngốc đến mức giao thủ với nữ quỷ, chỉ có thể vừa chạy vừa lặp lại khẩu quyết. Cuối cùng kiếm tiên không mời được mà chính mình lại bị nữ quỷ bức đến góc tường, nàng cười lạnh biến thành một vòng tròn màu đỏ lao về về phía cổ của tôi.

“Con mẹ ngươi Lữ Động Tân, lừa đảo, đại lừa đảo!”

Tôi tuyệt vọng mắng một câu, sau đó gào lớn nắm trường mâu, nhắm vào vòng tròn màu đỏ đâm tới.

Không ngờ tôi còn đang giơ tay lên, trên mặt đã ăn một cái tát thật mạnh.

“Con mẹ nó ai đánh lão tử?”

Dù sao cũng sắp chết, tôi cũng không để ý việc trêu chọc phải mấy con cô hồn dã quỷ, dứt khoát bất chấp tất cả mắng đến thống khoái. Không ngờ mới vừa mắng xong, má bên kia lại ăn một cái tát, một thanh âm trung khí mười phần vang lên:

“Tiểu tử thối, ngươi thử mắng bản tiên nhân một câu nữa xem?”

Tôi nghe xong mà sửng sốt, ngay sau đó liền nhận ra, là Lữ Động Tân tới, trong lòng nháy mắt lệ chảy ròng ròng! Thừa dịp nữ quỷ còn chưa sáp tới, vội vàng nói:

“Kiếm tiên ngài cuối cùng đã tới, còn không tới ta nhất định phải chết…”

“Kỳ thật ta đã sớm tới, chẳng qua là lười quản chuyện của ngươi. Lấy cây cọc sắt nát vụn mà còn muốn thỉnh bản tiên nhân giúp ngươi, thật không biết xấu hổ.”

Lữ Động Tân thanh âm phiêu dật, căm giận mà nói. Tôi nghe xong thì đỏ mặt, thầm nói có thể có được cái gậy nát này cũng đã không tồi. Không chờ tôi mở miệng, chỉ cảm thấy thân thể lập tức trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, trường mâu trong tay cũng dần dần tản mát ra một tia lam quang chói mắt.

Xem ra tiên lực của Lữ Động Tân đã tới, tôi không khách khí với nữ quỷ nữa, giơ trường mâu lên đâm tới. Nhưng nữ quỷ hóa thành quang hoàn màu đỏ ở bốn phía bay tới bay lui, tôi công kích vài lần đều không trúng, tựa như bò đuổi ruồi vậy, thực sự là ghê tởm. Cuối cùng Lữ Động Tân thật sự không nhịn được, mắng…

“Tiểu tử ngươi thật vô dụng!”

Sau đó thân thể của tôi đã mất đi khống chế.

Trường mâu tỏa lam quang tận trời, trong chớp mắt đâm ra chuẩn xác vào quang hoàn. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nữ quỷ rốt cuộc đã không chống đỡ được, biến về nguyên hình. Nàng sợ hãi nhìn tôi liếc mắt một cái, sau đó hóa thành một đạo thân ảnh màu đỏ bỏ chạy ra phía ngoài. Tôi muốn đuổi theo nhưng lại không thể khống chế thân thể.

Vừa định hỏi Lữ Động Tân vì sao không cho tôi đuổi theo, lão nhân gia đã mở miệng:

“Bỏ qua được thì bỏ qua đi! Đây không phải là Đông thổ, bản tiên nhân cứu ngươi đã là phá quy củ rồi…”

Tôi nghe xong mới hiểu được, Lữ Động Tân là thần linh Hoa Hạ, nhưng ở phương Tây lại là khách không mời mà đến, phải theo quy củ của phương Tây.

“Ngươi cũng không cần phải sợ! Thứ đó đã bị bản tiên nhân đâm bị thương, sẽ không đến tìm ngươi gây phiền toái nữa…”

Lữ Động Tân nhàn nhạt nói.

Sau đó tôi cảm thấy trước mắt tối sầm, khi tỉnh táo lại, thân thể đã khôi phục thì dưới chân lại truyền đến cảm giác đau nhức. Vốn dĩ muốn gọi Lý mặt rỗ tỉnh lại để hắn dìu tôi trở về, kết quả tiểu tử này gọi thế nào cũng không tỉnh. Hơn nữa tôi cũng nói với Tiểu Nguyệt, tối nay dù xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa, vậy đành ngủ lại chỗ này. Dù sao Lữ Động Tân đã nói nữ quỷ sẽ không quay lại tìm tôi nữa. Tôi nằm bên cạnh Lý mặt rỗ, trong đầu không những không sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn, là vì mình đã mời được kiếm tiên Lữ Động Tân tới, điều này trước kia tôi đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Suốt cả một đêm tôi đều hưng phấn vui vẻ, đến khi trời sáng, Lý mặt rỗ mới từ từ tỉnh dậy, nghi hoặc hỏi:

“Trương gia tiểu ca, đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây?”

“Không ở đây thì ở đâu, trong hũ tro cốt sao?”

Tôi xoa mấy ngón chân sưng lên, tức giận nói. Tôi kể lại chuyện tối qua, Lý mặt rỗ nghe xong lòng còn sợ hãi nói:

“Ai! Trương gia tiểu ca, ngươi lại cứu ta một mạng…”

“Đúng vậy, ta kỳ thật cảm thấy ngươi rất phiền, ngươi nói xem nếu ngươi chết đi, có phải ta đã bớt được rất nhiều phiền toái hay không?”

Tôi cố ý trêu chọc nói.

“Ngươi khẳng định là không bỏ được, tuy rằng ta bản lĩnh không lớn, nhưng lại là trợ thủ đắc lực của ngươi.”

Lý mặt rỗ nhe răng cười, đứng dậy dìu tôi.

“Đừng giả mù sa mưa! Lão tử không cần.”

Tôi mắng, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0