Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 184

2021-12-18 11:38:00

Phần 184
Tôi đi tới kéo chăn trên người cô ta ra, muốn xem thử tim còn đập không? Không ngờ kéo ra đã thấy đập vào mắt là cặp tuyết lê! Tôi mau chóng trùm chăn lại, đỏ mặt nói với Cao Nhị Hổ là mình không cẩn thận nhìn thấy. Cao Nhị Hổ lắc đầu nói:

“Lúc này là lúc nào mà còn cố kị nhiều như vậy? Đại sư, cứu người quan trọng a.”

Tôi đành phải áp tai lên bộ ngực cao lớn, kết quả đã nghe thấy tiếng tim đập, theo tần suất ngực phập phồng thì quả thật cô ta đang ngủ rất an tường! Nhưng đặt tay lên mũi lại không thấy hơi thở.

Đầu của tôi lập tức to ra, chưa bao giờ gặp chuyện ly kỳ như vậy, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Thiên Lang Tiên. Kết quả đợi hơn nửa ngày cũng không thấy hai người bọn Lý mặt rỗ trở về, tôi gọi điện hắn cũng không nghe. Lúc này tôi mới ý thức được tình huống không ổn, vội vàng chạy ra ngoài, Cao Nhị Hổ đứng đó do dự một chút, vẫn lựa chọn ở lại trông chừng vợ hắn. Khi tôi chạy ra ngoài, mở cửa xe thấy Thiên Lang Tiên và những thứ khác vẫn còn đó, không khỏi thở nhẹ một hơi. Lý mặt rỗ và Đầu Trọc đột nhiên biến mất khẳng định là bị âm linh mê hoặc, may mà nhà Cao Nhị Hổ ở trong thôn, chỉ có một lối ra!

Tôi mau chóng lấy Thiên Lang Tiên và vài lá linh phù, mau chóng đi về phía trước, rốt cuộc đã gặp bọn họ ở cửa thôn. Bọn họ giống như rối gỗ, chậm rãi đi tới, tôi chạy đến trước mặt lớn tiếng hô, bọn họ cũng không có phản ứng gì. Tôi lấy Thiên Lang Tiên chuẩn bị đánh thức bọn họ. Nhưng nghĩ kỹ thì đi theo phía sau bọn họ tìm kiếm manh mối. Vốn tưởng bọn họ sẽ đến nơi nào đó đáng sợ, không ngờ đi cả nửa ngày bọn họ lại quay về khách sạn Bế Nguyệt Giai Nhân của Đầu Trọc! Nhưng điều này vừa lúc cho thấy cảm giác của Đầu Trọc là đúng, âm linh quấy phá hai nhà là một.

Bởi vì bọn họ không để ý đến sự tồn tại của tôi, tôi liền nghênh ngang đi theo bọn họ, không ngờ vừa mới từ cửa sau tiến vào đại sảnh, hai người đã đồng thời quay đầu nhìn lại. Đôi mắt họ trở nên đỏ hồng, lãnh khốc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy nét giận dữ. Tôi theo bản năng lui lại một bước, hỏi:

“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”

“Tiểu tử, đừng nhúng tay vào việc của bản tướng quân! Nếu không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”

Lý mặt rỗ và Đầu Trọc đồng thời mở miệng, thanh âm, ngữ điệu giống nhau như đúc, tựa như máy đọc vậy.

Tôi đột nhiên có một ý tưởng cẩu huyết: Chẳng lẽ âm linh này là bào thai song sinh không thành hình? Tôi còn đang sững sờ thì hai người họ đã cùng nhau đi tới, cùng lúc duỗi tay bắt lấy tôi. Tôi theo bản năng muốn phản kháng lại phát hiện hai người họ lúc này giống như bị cự thần ám vào người, nhẹ nhàng nhấc tay đã nâng tôi lên, sau đó lại nhẹ nhàng ném đi, tôi văng ra xa vài mét. Phụt! Yết hầu tôi ngọt ngọt, phun ra một búng máu, có một loại cảm giác lực bất tòng tâm.

Người ta căn bản không coi tôi ra gì, đã hạ thủ lưu tình quăng tôi ngã hộc máu, vậy còn đấu cái gì nữa? Khi tôi ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng bọn họ, nhưng cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân thình thịch.

“Không xong!”

Nhớ tới lúc ban ngày trên tầng cao nhất có một đoàn âm khí, tôi theo bản năng mắng một câu rồi toàn lực đuổi theo.

Đi ngang qua phòng bếp tôi dừng lại, nhìn vào trong hố. Trong bếp tối om nhìn không rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy trong hố có tiếng nước ùng ục, tôi biết đó là do âm linh xuất hiện, không có âm khí khiến đất lạnh bị tan ra. Cũng may bọn họ đi cũng không nhanh, tôi lên lầu 3 đã đuổi kịp bọn họ, nào dám trì hoãn, trực tiếp múa Thiên Lang Tiên vụt lên người bọn họ. Không ngờ một roi vụt tới bọn họ chỉ hơi dừng lại, sau đó cũng không quay đầu mà tiếp tục đi lên trên.

“Ta không tin a…”

Âm linh mạnh mẽ ngoài dự kiến, nhưng nó cũng kích phát ý chí chiến đấu của tôi. Tôi hô to một tiếng, sau đó niệm Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, phối hợp với Thiên Cương Bộ lại lần nữa vung roi vụt bọn họ. Bọn họ hét thảm, sau khi lấy lại tinh thần thì vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi.

“Các ngươi bị âm linh mê hoặc, đừng nói nhảm mau cùng ta chạy đi!”

Tôi sốt ruột hô một câu, sau đó dẫn đầu chạy xuống dưới lầu, Lý mặt rỗ và Đầu Trọc chạy sát phía sau.

Lúc đi xuống lòng tôi rất bất an, âm linh này thực lực quá cường đại, mặc dù bị Thiên Lang Tiên đánh trúng cũng không có khả năng sẽ chạy trốn. Nếu không chạy trốn, lại không đuổi theo chúng tôi, vậy trong hồ lô của hắn rốt cuộc là bán thuốc gì? Rất nhanh chúng tôi đã chạy đến lầu 1, thình lình phát hiện phía trước có một bóng người màu trắng. Người này mặc áo giáp dày, trên đầu búi tóc cao, hình như là người đời Hán. Cách vài mét tôi đã có thể cảm nhận được trên người hắn tỏa ra sát khí cường đại!

Sát khí này trước đây chưa bao giờ xuất hiện, xem ra tôi đã chọc giận hắn, mau chóng bảo Lý mặt rỗ và Đầu Trọc lui lại mấy bước. Sau đó tôi ôm quyền, vái bóng trắng một vái, dùng lối cổ văn nói:

“Xin hỏi tôn tính đại danh của anh hùng, vì sao phải làm khó hai người vô tội?”

Có được khí tràng cường đại như thế, khi còn sống hắn nhất định là một đại nhân vật khá nổi danh. Mà đại nhân vật đều có sĩ diện, tôi liền dùng lối nói cổ văn gà mờ để nói chuyện với hắn.

“Nói bậy, bản tướng quân làm khó người vô tội khi nào? Ngươi lại nhiều lần đối nghịch ta, ngươi rốt cuộc là người phương nào?”

Bóng trắng nổi giận đùng đùng quát, lại không đề cập tới thân phận của mình. Tôi chỉ có thể lại hỏi lại tên hắn. Ai ngờ hắn quá đa nghi, hung tợn trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ngươi còn chưa xứng biết đại danh của bản tướng quân! Nói, ngươi có phải là mật thám quân địch phái tới không?”

Tôi câm nín, nghĩ thầm hắn tuyệt đối là trúng độc quá sâu rồi, mau chóng lắc đầu. Ai ngờ hắn còn nổi giận, duỗi tay vồ lấy tôi! Thấy bàn tay của hắn sắp tới, tôi đành phải móc ra linh phù chụp lên người hắn, trên người âm linh lập tức hiện ra một đạo khói đen, hắn nhăn mày lại, lạnh giọng quát:

“Dám đả thương bản tướng quân, còn nói không phải mật thám quân địch, bản tướng quân sẽ giết ngươi!”

Thì ra vừa rồi hắn chỉ thử tôi, hiện giờ mới thật sự động sát tâm, tôi phản ứng lại thì đã chậm, hắn không sợ linh phù, hoặc là linh phù này căn bản không thể làm tổn thương hắn. Trong nháy mắt bàn tay hắn tóm vào cổ tôi, tôi căn bản không kịp trốn tránh, nếu bị hắn bắt được, yết hầu khẳng định sẽ bị bóp nát! Tôi sợ tới mức trong đầu trống rỗng. Cũng may Lý mặt rỗ và Đầu Trọc có nghĩa khí, không những không chạy, còn cùng nhau xông tới túm chặt tay âm linh, tôi nhân cơ hội chạy sang một bên cắn chót lưỡi, phun máu lên linh phù rồi chụp lên trán âm linh.

Trán là nơi âm linh hấp thu âm khí, thuộc về nơi có thể uy hiếp âm linh, lần này chụp tới, động tác của đối phương lập tức chậm lại.

“Cơ hội tốt, Trương gia tiểu ca mau chơi chết hắn!”

Lý mặt rỗ cao hứng kêu lên. Tôi cạn lời, kéo Đầu Trọc chạy ra ngoài, Lý mặt rỗ sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, mau chóng chạy theo. Nhưng không đợi chúng tôi chạy ra khỏi khách sạn, phía sau đột nhiên có một trận cuồng phong, tôi theo bản năng nhắm hai mắt lại, đến khi mở mắt ra đã phát hiện âm linh lại một lần nữa chắn ở phía trước chúng tôi.

“Mẹ nó, liều mạng thôi!”

Thiên Lang Tiên hiển nhiên là vô dụng, linh phù cũng bị tôi liều mình được ăn cả ngã về không dùng hết rồi, không ngờ đến cơ hội chạy trốn cũng không có. Tôi hô to một tiếng, căng da đầu tung quyền đánh về phía âm linh. Một quyền này lực đạo mười phần, trực tiếp đánh vào cổ hắn. Nhưng hắn căn bản là không cảm giác được đau đớn, nhấc chân đá thật mạnh vào bụng tôi, tôi cảm giác như bị một chiếc xe tải tông vào, cả người bay ra ngoài.

Khi rơi xuống đất cánh tay tiếp đất trước, chỉ nghe rắc một tiếng, tôi đã bị trật khớp!

“A!”

Tôi không nhịn được kêu lớn, Lý mặt rỗ thấy tôi bị thương, cắn răng lao tới, nhưng cũng bị một cước đá bay. Đầu Trọc sợ hãi, vội vàng móc trong ngực ra một khẩu súng lục, nhắm vào âm linh không hề nghĩ ngợi bóp cò. Tuy nói xã hội đen có khẩu súng không có gì kỳ quái, nhưng động tác của hắn vẫn làm tôi chấn kinh. Âm linh trúng đạn, không thể tưởng tượng được nhìn mình bị xuyên thủng thân thể, sau đó chỉ vào súng trong tay Đầu Trọc, nghi hoặc hỏi:

“Ngươi có ám khí gì, sao lợi hại như thế?”

Vừa hỏi vừa đi đến chỗ Đầu Trọc.

Lý mặt rỗ ghé vào tai tôi nói nhỏ:

“Trương gia tiểu ca, hôm nay khẳng định là có người phải táng mạng ở đây rồi, hay là nhân cơ hội tiểu tử này đang thu hút sự chú ý của âm linh, chúng ta mau chóng chạy đi?”

Tôi nghe xong sửng sốt, nghĩ đến Tiểu Nguyệt ở nhà chờ tôi, cùng tình cảnh trước mắt căn bản là không thể thắng được âm linh mà do dự. Nhưng vào lúc này, Lý mặt rỗ lại kinh hỉ hô lên:

“Hắn đi rồi! Ha ha ha, chúng ta sẽ không phải chết!”

Tôi nghe xong nhìn lại phát hiện nơi âm linh vừa đứng đã không còn ai, mà Đầu Trọc cầm súng trong tay, đầy đầu mồ hôi ngồi dưới đất thở hổn hển.

“Chẳng lẽ là bị súng dọa cho bỏ chạy?”

Lý mặt rỗ khó hiểu hỏi. Tôi lắc đầu nói không thể, đừng nói dọa chạy, loại súng lục này uy lực cũng không lớn, chỉ có thể công kích thực thể mà thôi, căn bản không thể tổn thương âm linh.

“Có thể nào hắn nghĩ tới chuyện quan trọng gì không?”

Đầu Trọc lau mồ hôi, chưa hoàn hồn đã mở miệng nói:

“Ví như, đến nhà Cao Nhị Hổ.”

“Mẹ nó, đi mau, Cao Nhị Hổ gặp nguy hiểm!”

Đầu Trọc đã nhắc nhở tôi, tôi vì đuổi theo bọn họ đã để Cao Nhị Hổ một mình ở nhà. Âm linh đột nhiên biến mất, khẳng định là đến nhà hắn. Tôi hô to một tiếng, muốn lấy tay chống xuống đất, bỗng cánh tay đau đớn kịch liệt, mới nhớ ra đã bị trật khớp.

“Nắn lại cho ta, có nắm chắc không?”

Tôi cắn răng hỏi Lý mặt rỗ. Trật khớp không phải chuyện lớn, người thuần thục chỉ cần dùng sức nhấn một cái, ấn xương cốt về đúng chỗ là ổn. Nhưng nếu không biết làm sẽ rất dễ chỉnh sai vị trí của xương.

Lý mặt rỗ cả quan sát nửa ngày, cuối cùng đầy mặt xấu hổ lắc đầu.

“Để ta!”

Đầu Trọc hơi dừng lại sau đó đi tới trực tiếp bắt lấy cánh tay tôi, sau đó bảo Lý mặt rỗ ấn bả vai tôi, dùng sức ấn một cái, xương cốt đã được nắn lại. Tôi lúc này mới nghĩ ra, xã hội đen bị thương là quá bình thường, hắn biết làm việc này cũng không có gì lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0