Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 179

2021-12-18 11:38:00

Phần 179
“Dịch Tỷ hôn đàn ông”

Tôi không thể tin được mà trừng mắt, đây đối với Dịch Tỷ mà nói quả thực là đả kích có tính hủy diệt! Hơn nữa mấu chốt là, nếu không phải trùng hợp, thì nhất định là có người muốn công kích Dịch Tỷ. Lúc này tôi nghe có tiếng động, nhìn Lý mặt rỗ, hắn cũng đang cầm điện thoại, còn xem rất hăng say.

Hắn thấy tôi đang nhìn, lập tức căm giận mà nói:

“Ngươi sẽ không nghi ngờ là ta tung tin chứ? Tuy rằng ta không tán thành chuyện đồng tính luyến ái, nhưng ta cũng biết nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không nói bậy!”

Khi Lý mặt rỗ đang nói, Dịch Tỷ đã xuất hiện trên nóc nhà sau lưng Lý mặt rỗ, bộ dáng hung thần ác sát, tôi hô to một tiếng:

“Cẩn thận phía sau!”

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Lý mặt rỗ vừa định xoay người nhìn, Dịch Tỷ đã nhảy từ trên nóc nhà xuống, bổ nhào vào người hắn, há mồm muốn cắn.

“Mẹ kiếp, Trương gia tiểu ca, mau cứu ta!”

Lý mặt rỗ vừa khóc vừa hô, dùng tay đẩy Dịch Tỷ ra, tôi nhanh chóng lấy Thiên Lang Tiên vụt Dịch Tỷ vài cái, nhưng hắn không chịu buông Lý mặt rỗ. Hết đánh lại vụt roi lên người một đại minh tinh, sự tích quang vinh này tôi có thể kể đến tận đời con cháu tôi, đương nhiên tôi phải sống đến lúc đó mới được.

Dịch Tỷ trong miệng không ngừng chảy ra nước miếng, thấy hắn sắp cắn vào yết hầu mình, Lý mặt rỗ kêu đến lạc giọng. Tôi nổi ác tâm, vì bằng hữu không tiếc cả mạng sống, hô to một tiếng:

“Dịch Tỷ, tên gay chết tiệt không biết xấu hổ này!”

Dịch Tỷ đột nhiên dừng lại, cặp mắt đầy tơ máu trừng lớn, lẳng lặng nhìn tôi, sau đó chậm rãi đứng dậy. Bị ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm, trên người tôi lông tóc dựng đứng, nhanh chóng lui về phía sau, khi Dịch Tỷ xông tới thì tôi đã cất bước bỏ chạy.

Dịch Tỷ ở phía sau liều mạng đuổi theo, phát ra tiếng thở dốc như dã thú, càng lúc càng gần. Tôi nắm chặt Thiên Lang Tiên trong tay, vừa quay người lại, Dịch Tỷ đã nhào tới, đè lên người tôi. Tôi nhét Thiên Lang Tiên vào miệng hắn, Dịch Tỷ cắn răng rắc, nước miếng từng giọt chảy lên cổ tôi, Thiên Lang Tiên vô cùng cứng cỏi, răng người cắn không đứt. Nhưng kia gương mặt hắn thật sự quá khủng bố, hơn nữa móng tay hắn ghim thật sâu vào bả vai tôi, ấn tôi trên mặt đất không thể nhúc nhích, tôi không biết có thể ngăn cản kẻ điên này bao lâu.

Lúc này Lý mặt rỗ từ phía sau chạy tới, hoảng sợ hỏi:

“Trương gia tiểu ca, ngươi không sao chứ?”

“Ngươi thấy thế nào, mau nghĩ cách đi!”

Tôi quát.

“Ta đi gọi người…”

“Quay lại cho ta!”

Lý mặt rỗ lại quay lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

“Ta ở đây cũng không giúp được gì a.”

“Trên người ngươi có dao, đinh gì đó không?”

Tôi hỏi. Lý mặt rỗ tìm tìm, nói:

“Ta có kéo gấp.”

“Cũng được, ta sẽ cố sức giữ chặt hắn, ngươi đâm vào vai và giữa chân mày của hắn, nhất định phải đâm chảy máu!”

Tôi ra lệnh.

“Vậy không tốt lắm a…”

Lý mặt rỗ có chút do dự.

“Ta sắp bị cắn chết rồi!”

Tôi mắng.

“Được được được, ta làm đây.”

Lý mặt rỗ nhanh chóng lấy ra cây kéo. Tôi từng nghe ông nội nói, người bị phát cuồng mất khống chế là do ba đạo dương hỏa trên người bị tà vật dính lấy, trạng thái hiện giờ của Dịch Tỷ cũng không khác lắm, tôi lâm vào cảnh tuyệt vọng thì cái gì cũng phải thử. Vì thế tôi bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh, Lý mặt rỗ từ phía sau đi tới, đâm vào vai Dịch Tỷ một cái, hắn lại như không cảm giác được sự đau đớn.

Hai vai đã bị đâm, Lý mặt rỗ thật cẩn thận mà vòng đến mặt bên, nói…

“Thực xin lỗi a, Dịch soái ca”

Trong tay nắm chặt cây kéo, ngắm nửa ngày không dám xuống tay, tôi đang niệm Đạo Đức Kinh cũng không tiện thúc giục hắn. Lý mặt rỗ một kéo đâm thủng chân mày của Dịch Tỷ, trong nháy mắt, hai mắt đầy tơ máu của Dịch Tỷ dần dần trở nên bình thường, sau đó hai mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh. Vốn dĩ thân thể Dịch Tỷ đã không có nhiều sức mạnh, bị tà khí khống chế tâm trí đã tiêu hao thể lực quá mức, cho nên dương hỏa vừa diệt đã bị sốc.

Tôi cẩn thận đẩy hắn ra, nhẹ nhàng thở ra mới phát hiện trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Tới đây, chúng ta nâng hắn dậy.”

Tôi nói với Lý mặt rỗ.

“Vạn nhất hắn tỉnh lại thì làm sao?”

Lý mặt rỗ hỏi.

“Không đâu, nhanh lên đi.”

Chúng tôi một đầu một chân nâng Dịch Tỷ lên, khi chúng tôi trở lại căn nhà, Tiểu Nguyệt và tổ trưởng Từ đang nôn nóng chờ đợi. Thấy chúng tôi đưa Dịch Tỷ hôn mê trở về, Tiểu Nguyệt kinh hỉ:

“Trương ca, làm thế nào mà thu phục được hắn?”

“Thiếu chút nữa không về được rồi, tới đây, giúp một tay đưa hắn vào.”

Tôi thở hổn hển nói.

Hai tên tiểu tử lại đỡ lấy Dịch Tỷ, tôi hỏi tổ trưởng Từ:

“Có chết người không?”

“Không, vừa rồi xe 120 tới đưa người bị thương đi rồi, cũng không có chuyện gì lớn.”

Tổ trưởng Từ đáp.

“Vậy là tốt rồi!”

Dịch Tỷ nằm trong đại sảnh, tôi bảo mọi người dịch bàn ghế qua một bên, sau đó vào bếp lấy gà trống, cắt lấy một bát tiết nóng rót vào hộp dây mực.

Tôi gọi một tên tiểu tử tới giúp, đặt rất nhiều dây mực trên mặt đất, trên tường và trên người Dịch Tỷ, dây mực vốn là đồ dùng của thợ mộc, bởi vì có thể vẽ ra đường thẳng, đại biểu cho sự chính trực, dần dần trở thành một đạo cụ trừ tà, tiết gà trống thì càng không cần phải nói. Rất nhanh trong phòng toàn là những đường màu đỏ, xét đến tình huống của Dịch Tỷ hiện giờ, chỉ sợ không thể theo kế hoạch cũ, tôi lập tức hỏi mọi người:

“Có ai tuổi trâu không?”

Một tiểu tử đứng ra nói có. Tôi bảo hắn khoác bộ quần áo nữ nhân cổ đại, đeo mặt nạ của Lan Lăng Vương, tiểu tử này không muốn nghe theo vì tấm mặt nạ này tà môn thế nào mọi người đều rõ ràng. Tôi nói hắn sẽ không sao, chỉ là mệnh cách của hắn gần với Lan Lăng Vương, làm một thế thân tạm thời mà thôi. Hắn vừa nghe xong lại càng không làm theo, tôi dẫn dụ hắn nói:

“Xong việc ta sẽ cho ngươi một kiện âm vật có thể giúp ngươi phát tài.”

“Thật ư?”

Ánh mắt hắn sáng lên.

“Không lừa gạt ngươi đâu.”

“Vậy ngươi phải bảo đảm ta sẽ an toàn!”

“Ta có thể thề, ngươi tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

Tôi gật đầu nói.

Tiểu tử lúc này mới cởi áo khoác, khoác thêm quần áo nữ nhân cổ đại, lại đeo mặt nạ, tôi bảo hắn ngồi ở chính giữa sân, lúc này đã là hoàng hôn, không có ánh mặt trời. Sau đó tôi bảo những người khác bày tượng đất chúng tôi nặn lúc trước hướng mặt về ngọn núi lớn sau trấn. Chuẩn bị xong, tôi lấy túi vụn than ra rải lên người tiểu tử kia, trong miệng niệm một đoạn Thỉnh Linh Chú, những người khác ở bên cạnh im lặng nhìn chăm chú, thở cũng không dám thở mạnh.

Tôi làm như vậy là để gọi âm linh Lan Lăng Vương ra, khiến hắn trở lại huyệt mộ! Như vậy sức mạnh của mặt nạ sẽ suy giảm, Dịch Tỷ cũng sẽ thoát khỏi nguy hiểm. Bảo “thế thân” mặc quần áo nữ nhân, tương đương với việc mắng Lan Lăng Vương là đồ nữ nhân, mà vụn than bị vạn người dẫm lên là thứ rất có tính nhục mạ, cũng tương đương với việc làm nhục hắn. Đối phó với âm vật, có lúc phải dùng phép khích tướng, có lúc phải giúp âm linh thực hiện nguyện vọng, không có cách nào là tốt nhất, chỉ có hốt thuốc đúng bệnh mới có hiệu quả.

Qua mười mấy phút, tiểu tử thế thân bắt đầu run rẩy, trong cổ họng phát ra quái thanh, đột nhiên giọng hắn thay đổi:

“Bọn chuột nhắt vô tri, dám làm nhục bổn vương!”

Sau đó hắn đứng lên, mọi người sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, tôi ra hiệu cho bọn họ không được lên tiếng. Hắn cúi đầu thấy trên người khoác quần áo nữ nhân, trang phục này làm hắn cảm thấy vô cùng tức giận, lại thấy mấy tượng đất hình binh mã, mắng:

“Chờ ta dẫn thiên quân vạn mã tới lấy mạng chó của ngươi!”

Một đám hắc khí từ trên người tiểu tử kia xông ra, xoay tròn quanh thân thể hắn, cuối cùng bay ra từ đỉnh đầu hắn, nhập vào đám tượng đất. Tượng đất rung chuyển rồi chúng vỡ ra đầy đất, tôi theo ra ngoài cửa, thấy một tia âm phong từ trong thôn bay đi đến ngọn núi lớn.

“Được rồi, đã tiễn đi rồi!”

Tôi cao hứng nói. Tôi trở lại sân, tiểu tử kia té xỉu trên mặt đất, tôi tháo mặt nạ ra, dùng dây mực kẻ vài đường, bảo đảm cho oan hồn sẽ không trở lại.

Một lát sau, tiểu tử nọ đã tỉnh lại, không có chút ấn tượng với những chuyện vừa xảy ra, đương nhiên trên người cũng thấy gì lạ, nhưng những người đứng xem đã bị một màn này làm kinh sợ, nhìn tôi tỏ vẻ bội phục.

“Trương ca, Tiểu Dịch đã tỉnh!”

Lúc này Tiểu Nguyệt từ trong phòng chạy ra nói với tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0