Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 175

2021-12-18 11:38:00

Phần 175
“Minh tinh sống cũng thật mệt mỏi.”

Tôi nói:

“Đúng rồi, nói như vậy thì người đại diện và hắn…”

“Ta đoán bọn họ tám phần là một đôi.”

Tiểu Nguyệt quái khí cười nói. Tôi cũng nghĩ như vậy, trừ phi là quan hệ vô cùng thân mật, nếu không chuyện có âm vật hắn không thể cho người ngoài biết, huống chi mặt nạ còn ở trên người của Tiểu Tống.

“Sao hắn không đi khám bác sĩ tâm lý? Hắn cũng không phải không có tiền, tục ngữ nói bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, nếu là Tiểu Manh nhà ta mà đồng tính luyến ái, ta sẽ đánh gãy chân nó!”

Lý mặt rỗ nói. Tôi và Tiểu Nguyệt khinh bỉ nhìn hắn, nói:

“Nếu ngươi thật sự nói như vậy trước mặt người ta, khẳng định sẽ bị đánh chết.”

Lý mặt rỗ vẻ mặt mờ mịt:

“Ta nói không đúng sao?”

(Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Bất hiếu có ba điều, trong đó không có con nối dõi là lớn nhất)

Tôi cũng lười tranh luận với hắn, Lý mặt rỗ có tư tưởng bảo thủ, không thể tiếp thu loại chuyện này. Mấy năm nay Trung Quốc đã chịu ảnh hưởng của văn hóa Âu Mỹ, mọi người cũng dần dần chấp nhận đồng tính luyến ái. Ngay cả CEO Apple Tim Cook cũng thừa nhận mình là gay. Cá nhân tôi cảm thấy thích nam hay nữ là tự do của mỗi người, còn tôi thì trong đầu khẳng định đều là nữ nhân.

Chúng tôi về phòng tắm rửa chuẩn bị ngủ, tôi giả mù sa mưa nói với Lý mặt rỗ:

“Ta đêm nay ngủ cùng ngươi!”

“Thôi bỏ đi! Nửa đêm lại tỉnh dậy lén chuồn mất, qua ngủ cùng đệ muội đi, ta ngủ một mình cũng được, hai ngươi đừng có làm ồn quá là được.”

Lý mặt rỗ bản một khổ ải nói.

“Cút đi.”

Tôi cười mắng một tiếng. Tiểu Nguyệt còn chưa ngủ, đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, tôi vào bếp pha một chậu nước ấm cho nàng ngâm chân, lại rửa chân cho nàng, Tiểu Nguyệt cảm động hỏi tôi vì sao lại đối xử với nàng tốt như vậy, tôi cười nói:

“Nên như vậy.”

Chúng tôi nói chuyện phiếm vài câu, đèn trong phòng chợt lập loè vài cái, sau đó trong sân có động tĩnh, Tiểu Nguyệt sợ hãi ôm lấy cánh tay tôi, hỏi tôi có phải là có trộm không.

“Đều là người của đoàn làm phim, ai trộm ai a? Để ta đi xem.”

Tôi nói.

“Đừng, muội ở một mình rất sợ hãi.”

Tiểu Nguyệt thanh âm run rẩy nói.

“Vậy nàng đi cùng ta!”

Tôi nói xong cầm lấy một cây gậy gỗ, đẩy cửa đi ra ngoài, Tiểu Nguyệt theo sát phía sau. Ánh trăng chiếu sáng khắp sân, tôi nhìn xung quanh, đột nhiên nghe thấy trên nóc nhà có tiếng động, ngẩng đầu thì thấy mơ hồ có một bóng dáng đứng ở trên đó.

Người nọ mặc một thân áo giáp kim sắc, phía sau áo choàng màu đỏ tung bay, làn da trắng nõn, tóc dài, trên mặt đeo mặt nạ quỷ dữ tợn. Tiểu Nguyệt sợ hãi hét lên một tiếng, tôi cũng toát mồ hôi lạnh, đây quả thực chính là Lan Lăng Vương tái thế! Tôi đưa gậy gỗ cho Tiểu Nguyệt, lấy ra Thiên Lang Tiên, bóng người trên nóc nhà nhảy xuống, vững vàng hạ xuống đất, nhân lúc hắn còn chưa đứng lên hẳn tôi đã vung roi! Không ngờ hắn lại bắt được Thiên Lang Tiên, đột nhiên kéo lại làm tôi ngã gục trên mặt đất.

Hắn vung kiếm đâm tới, tình thế cấp bách tôi đành phải buông roi, hai tay gắt gao bắt lấy mũi kiếm. Cứ tưởng rằng tay không bắt lấy kiếm sẽ rất đau đớn, nhưng khi chộp lấy mũi kiếm thì lại không thấy sắc bén, tôi lại hơi dùng chút lực, thanh kiếm lại bị gãy… Ngẩn ngơ nửa ngày, hóa ra đó chỉ là một thanh kiếm đạo cụ! Người đeo mặt nạ ném kiếm đi, đạp vào bụng tôi một cước, một cước này rất mạnh, tôi ngã ngồi dưới đất, thiếu chút nữa đã hộc máu.

“Trương ca!”

Tiểu Nguyệt chạy tới muốn giúp tôi, tôi kêu nàng nhanh chóng chạy đi. Người đeo mặt nạ túm lấy cánh tay Tiểu Nguyệt muốn đẩy nàng sang một bên, Tiểu Nguyệt cứ đấm đá hắn, hắn căn bản là không coi vào đâu. Thấy hắn dám đánh Tiểu Nguyệt, tôi tức giận nổi trận lôi đình:

“Dịch Tỷ, đừng tưởng rằng mang mặt nạ là ta không nhận ra ngươi!”

Sau mặt nạ truyền đến tiếng cười âm trầm quái dị, tôi sửng sốt, thanh âm này không phải của Dịch Tỷ, cũng không phải của Tiểu Tống.

Hắn bóp chặt cổ tôi, từ từ nhấc tôi lên, tôi cảm thấy hít thở không thông, không ngừng giãy giụa. Một tay nhấc người khác lên cần có bao nhiêu sức lực? Lúc này Lý mặt rỗ đã chạy tới, nhìn thấy cảnh này thì ngây người, tôi khó khăn nhả ra một câu:

“Cứu ta!”

Lý mặt rỗ tìm quanh, rốt cuộc nhấc lên một cái bình gốm, chậm rãi đến sau lưng người đeo mặt nạ. Chỉ nghe ầm một tiếng, Lý mặt rỗ nện bình gốm lên đầu người kia, bình gốm vỡ vụn, người kia dường như căn bản không hề bị thương, chậm rãi quay mặt nhìn Lý mặt rỗ, Lão Lý xấu hổ mà cười trừ một cái.

“Xin… Xin chào!”

Người kia tung một quyền đánh trúng ngực Lý mặt rỗ, Lão Lý kêu thảm thiết một tiếng, như bao cát bị đánh văng vào phòng. Nhân lúc hắn đối phó Lý mặt rỗ, tôi nhặt lấy Thiên Lang Tiên, đang kéo lại thì chợt thấy bất động, ngẩng đầu thì thấy người kia dùng chân dẫm lên, hắn nâng chân kia đá tôi, may mắn tôi né kịp.

“Phải nghĩ cách gỡ mặt nạ của hắn!”

Tôi đang nghĩ ngợi thì người kia cầm lấy Thiên Lang Tiên trên mặt đất, Thiên Lang Tiên làm bằng da của Mạc Bắc Thương Lang, theo lý thì cương thi dã quỷ căn bản không dám đụng vào, hắn có thể dùng tay cầm lấy cho thấy hắn không bị quỷ bám, vẫn có ý thức của bản thân.

Tôi nhanh chóng hô to:

“Dịch Tỷ, Dịch soái ca, có chuyện thì từ từ nói, chúng ta tới giúp ngươi, không phải hại ngươi.”

Người kia căn bản là không để ý đến tôi, vung roi lên vụt vào cánh tay tôi, nháy mắt tay tôi đã có một vết máu, tôi đau đến hít vào một hơi khí lạnh. Nghĩ lại tôi cầm Thiên Lang Tiên đã diệt không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, không ngờ lại có một ngày bị người ta dùng Thiên Lang Tiên đánh, sớm muộn cũng phải trả lại hắn a!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0