Phần 166
2021-12-18 11:38:00
Vì tránh cho Như Tuyết lo lắng, tôi tùy tiện tìm một cái cớ. Tiếp đó tôi gọi cho Lý Tiểu Manh, quả nhiên không ai nghe máy! Tôi có thể xác định Lý Tiểu Manh đã xảy ra chuyện, hơn nữa nhất định là có liên quan đến kẻ lần trước trốn đi, nếu không Lý mặt rỗ không thể lừa tôi lén rời đi.
“Ngu xuẩn, có nghĩa khí cũng không nên làm như vậy a.”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, chỉ dựa vào hắn tới đó chính là chịu chết, đối phương nhắm vào tôi, khẳng định sẽ dùng hắn để áp chế tôi. Nhưng Lý mặt rỗ có thể làm được như vậy, trong lòng tôi ít nhiều vẫn có chút cảm động. Nghĩ thông suốt rồi tôi ngược lại còn thấy thản nhiên, thứ nên tới thì chung quy là không tránh được.
Cũng may mấy ngày này tôi đã tích góp được không ít linh phù, ít nhiều cũng có thể phòng thân. Tôi lấy Đào Hồn Hoa, Thiên Lang Tiên và Âm Dương Tán nhìn tới nhìn lui, cuối cùng quyết định không mang theo cái gì cả! Trong tay đối phương có cha con Lý mặt rỗ, tôi có mang theo cũng không dùng được, không khéo còn rơi vào tay người khác.
Cho nên tôi chỉ cất linh phù vào túi, sau đó mở rộng cửa tiệm, ngồi lẳng lặng pha trà chờ đợi. 10 giờ tối, tôi gục trên bàn sắp ngủ thì điện thoại reo lên, tôi mau chóng mở ra thì là Lý mặt rỗ gọi.
“Đừng động vào bọn họ!”
Không chờ đối phương mở miệng, tôi đã nổi giận đùng đùng quát.
“Ha ha, xem ra ngươi rất thông minh, biết bọn họ bị ta bắt…”
Người trong điện thoại đắc ý nói. Nhưng hắn dùng phần mềm gì đó, nghe giọng như người máy đang nói, tôi không biết hắn bao nhiêu tuổi. Tôi nhịn không được nhíu mày, chờ hắn tiếp tục nói.
“Không muốn bọn họ xảy ra chuyện thì tới sân đập lúa của Tam Thủy Thôn chờ ta.”
Đối phương nói xong lập tức cúp máy.
“Con mẹ nó thật biết tìm nơi hẹn!”
Tôi hít một hơi, nhịn không được mắng to, Tam Thủy Thôn có tiếng là quỷ thôn, nghe nói 3 năm thiên tai trong thôn bạo phát ôn dịch, người trong thôn đều chết sạch. Sau khi chính quyền giấu kín chuyện này đã phái bộ đội tới đó thu dọn thi thể đốt cháy để hủy đi dấu tích. Từ đó trong thôn không có người, nhưng thôn thì vẫn còn.
Nghe người già nói, tối đến dù cách mấy dặm vẫn có thể nghe được trong Tam Thủy Thôn truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào. Sau này người sống gần đó đều sợ hãi dọn đi, cho nên không ai biết Tam Thủy Thôn hiện giờ như thế nào. Tôi sở dĩ biết đến Tam Thủy Thôn là vì ông nội đã từng nhắc tới. Lão nhân gia lúc ấy đã nghiêm túc nói với tôi bất luận thế nào cũng không thể bước vào Tam Thủy Thôn nửa bước.
“Lý mặt rỗ a Lý mặt rỗ, ngươi bảo ta phải nói ngươi thế nào đây.”
Tôi ngây ngốc nhìn tiệm đồ cổ, nhất thời phiền não, không biết rốt cuộc có nên đi cứu Lý mặt rỗ hay không.
Có thể làm ông nội chú ý như thế, Tam Thủy Thôn tuyệt đối không chỉ đơn giản là có quỷ quấy phá! Cuối cùng tôi vẫn đi tìm Lý mặt rỗ, tôi không thể thấy chết mà không cứu. Lúc gọi xe, mấy tài xế nghe thấy muốn đi Tam Thủy Thôn đều sắc mặt đại biến, trực tiếp đuổi tôi xuống xe. Đến khi tôi ra giá gấp mười lần mới có một tài xế đồng ý, nhưng hắn cũng chỉ đáp ứng đưa tôi đến đường quốc lộ gần Tam Thủy Thôn. Tới đường quốc lộ, tài xế sống chết cũng không chịu đi tiếp, tôi mới vừa xuống xe, hắn đã nhấn ga quay đầu bỏ chạy. Vốn dĩ tôi không cảm thấy gì, nhưng động tác của tài xế này lại làm tôi có chút hoảng hốt.
Trời đầy mây, ánh trăng bị mây đen che khuất, cho nên toàn bộ Tam Thủy Thôn tối đen, lại có một đám sương mù trong không khí bay tới như một đám quỷ ảnh đang lay động. Tôi dọc theo đường quốc lộ đi về phía trước chỉ cảm thấy cả người lạnh toát. Đi hơn nửa giờ, phía trước xuất hiện một khối bia đá dữ tợn, dùng điện thoại chiếu lên, mặt trên có khắc ba chữ màu đỏ tươi to rõ “Tam Thủy Thôn”. Không biết tại sao khi nhìn thấy ba chữ này, lòng tôi nhảy lên một cái, là loại sợ hãi đến từ linh hồn.
Lý trí nói cho tôi bên trong có nguy hiểm, không thể đi vào! Nhưng giao tình với Lý mặt rỗ đã nhiều năm như vậy, tôi phải đi vào. Trong đầu như chia làm hai, một không ngừng giục tôi đi vào, một lo lắng nhắc nhở tôi:
“Đừng đi vào, có người hại ngươi…”
Hai bản thể của tôi ở trong đầu đánh nhau, tôi chỉ cảm thấy đầu sắp nổ, cuối cùng tôi mắng to:
“Con mẹ nó, lão tử không nghe ai hết, lão tử chỉ muốn cứu Lý mặt rỗ!”
Lúc này trong thôn đột nhiên có tiếng cuồng tiếu của một nam nhân, tuy rằng cách quá xa, nhưng tôi vẫn nhận ra hắn chính là kẻ gọi điện cho tôi. Lúc này tôi mới hiểu thì ra hắn không dùng phần mềm nào cả, đây vốn là giọng của hắn! Nếu hắn ở đây, tôi không sợ không tìm thấy Lý mặt rỗ, nghĩ vậy tôi lấy hết can đảm tiến vào thôn. Rất nhanh tôi đã phát hiện có điều không đúng, bởi vì tôi cảm thấy cảnh vật trong thôn rất quen thuộc. Thậm chí phòng ốc, giao lộ có gì đặc thù, trong đầu tôi đều đã xuất hiện.
“Thôn này quả thực có chút không đúng.”
Tôi âm thầm nảy cơ linh, lặng lẽ nắm chặt linh phù trong tay. Tôi cảm thấy trước mắt hết thảy đều là do cô hồn dã quỷ trong thôn biến ảo, tôi chưa từng tới nơi này, không thể quen thuộc như vậy. Nhưng rất nhanh, tôi đã gạt đi ý nghĩ này, bởi vì khi tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh tôi không ngừng có hắc ảnh vọt qua. Có khi là một đạo hắc ảnh, có khi là một nhóm, khi hắc ảnh xuất hiện phần lớn đều phát ra tiếng kêu quái dị, chúng tới gần tôi thì dừng lại, nhìn chằm chằm tôi một lúc mới không cam lòng mà rời đi. Chỉ có một hắc ảnh từ khi tôi vào thôn vẫn luôn đi theo tôi, tôi bắt đầu sợ hãi, về sau mới nhớ ra đó là cái bóng của tôi…
Tôi không khỏi thầm thấy may mắn khi cầm linh phù trong tay, bằng không chưa thấy kẻ thần bí kia đã bị đàn cô hồn dã quỷ trong thôn này làm thịt. Cũng không biết đi bao lâu, tôi rốt cuộc đã thấy chính giữa thôn có một mảnh đất trống, trên đó có rất nhiều củi gỗ và rơm rạ khô héo, ở giữa còn có mấy thứ đen tuyền. Lấy điện thoại mở đèn flash chiếu qua, mới phát hiện đó là máy tuốt lúa, nhưng đã rỉ sét loang lỗ, rõ ràng là phơi mưa gió đã vài thập niên. Chỉ là nơi này trống không đừng nói là người, dù là một sợi lông cũng không có.
Ban đầu tôi cho rằng kẻ thần bí sợ tôi có người đi theo giúp đỡ, cho nên không dám hiện thân. Nhưng đợi mười mấy phút, vẫn không có ai, mà linh phù trong tay tôi đã bắt đầu nóng lên, đây là dấu hiệu công hiệu của linh phù sắp hết. Tôi không khỏi căng thẳng, thử gọi điện cho Lý mặt rỗ. Không ngờ điện thoại đã kết nối, có tiếng của kẻ thần bí:
“Tiểu tử, quả nhiên ngươi đã tới.”
“Nếu ta không tới thì không phải là Trương Cửu Lân.”
Tôi đè xuống lửa giận, lạnh lùng nói:
“Ngươi tốt nhất đừng bày trò.”
“Ha ha, ta nào dám bày trò gì, ngươi chính là người của Giang Bắc Trương gia.”
Kẻ thần bí âm dương quái khí nói.
“Đừng nói lời vô dụng, mau nói cho ta biết Lý mặt rỗ ở đâu?”
Tôi hỏi.
“Nhìn thấy máy tuốt lúa trên bãi đất trống không? Dưới đó có một cái hầm, cha con Lý mặt rỗ nhốt ở đó. Mở cửa hầm như thế nào là chuyện của ngươi…”
Nói xong hắn cười gằn một tiếng rồi cúp máy. Lúc này tôi đã bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy đó khẳng định là một cái bẫy. Hắn bảo tôi vào hầm, tám chín phần mười là muốn nhốt tôi dưới đó! Nghĩ vậy cả người tôi phát run, trong đầu óc đều là ý nghĩ muốn rời đi. Nhưng nghĩ lại thì tới cũng tới rồi, vẫn là đến xem đi! Vạn nhất Lý mặt rỗ thật sự ở đó thì sao. Nhân tâm là thứ khó nắm bắt nhất, nhưng bi kịch là tôi đã bị kẻ thần bí dắt mũi rồi.
Tôi đi đến sờ vào máy tuốt lúa, lập tức hít một hơi khí lạnh. Một cỗ hàn ý theo ngón tay truyền khắp toàn thân, tựa như ngày đông ngâm mình trong nước sông vậy. Tôi lập tức hiểu ra, cái máy tuốt lúa này đến tám phần cũng là một kiện đại hung chi vật. Dù không phải nó thì dưới hầm cũng ẩn giấu hung vật gì đó, nếu không không thể nào lạnh như vậy! Tôi muốn từ bỏ, nhưng nghĩ đến bản mặt đáng khinh của Lý mặt rỗ, chỉ có thể gạt bỏ ý nghĩ đó, cắn răng đẩy máy tuốt lúa qua một bên.
Theo lý thì loại máy kiểu cũ này cũng không quá nặng, một người trưởng thành như tôi là có thể đẩy được, nhưng dù tôi dùng hết lực nó cũng không suy chuyển. Thử vài lần không được, tôi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp móc ra một nắm hạt vừng trắng rắc lên máy tuốt lúa, sau đó nhanh chóng lấy máy tuốt lúa làm trung tâm, ở bốn phía đặt linh phù cấp thấp màu vàng. Đây là một trận pháp trừ tà đơn giản, có thể trong thời gian ngắn bức ra âm khí trong âm vật, vừng trắng có thể hấp thu âm khí, như vậy sẽ không sợ máy tuốt lúa bị “Quỷ Đinh Thung” (đinh quỷ đóng).
Tôi lại đẩy máy tuốt lúa qua bên cạnh, rốt cuộc đã thành công, lộ ra một cái lỗ đen như mực phía dưới. Nhưng tôi còn chưa kịp cao hứng, một cỗ âm phong mạnh mẽ đã từ cái lỗ bay ra! Âm phong vây quanh tôi, bốn lá linh phù trong nháy mắt bị thổi rơi tan tác. Tôi cũng không có thời gian để ý, mở điện thoại soi vào trong lỗ, vừa nhìn không khỏi chấn động. Đó nào phải là cái hầm, rõ ràng là một ngôi cổ mộ ngầm, xuyên qua cái lỗ tôi thấy một cỗ quan tài lớn màu đỏ thẫm, hình dạng vô cùng kỳ quái, nó có hình tam giác, mặt trên dán đầy lá bùa màu đen.
Tôi lớn gan nhìn vào, phát hiện đồ hình trên bùa đều là những thứ tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Trong nhất thời tôi có hai câu hỏi, chủ nhân của cỗ quan tài hình tam giác là ai? Mấy lá bùa quỷ dị là do ai dán lên? Nhưng nghĩ lại thì những điều này không liên quan đến tôi, tôi tới là để tìm Lý mặt rỗ, hắn không có ở đó tôi liền mau chóng rời đi. Nghĩ vậy tôi lại bày ra một trừ tà trận, chuẩn bị đẩy máy tuốt lúa trở lại vị trí cũ. Nhưng đúng lúc này, máy tuốt lúa đột nhiên lay động một chút, sau đó ầm vang một tiếng lao về phía tôi. Nếu không phải tôi nhanh chân, khẳng định sẽ bị đâm đến huyết nhục nát bấy.
Không ngờ oán khí trong quan tài phát ra vô cùng mãnh liệt, tôi không dám dừng lại, nhấc chân chạy ra ngoài thôn. Lúc này, phía sau đột nhiên truyền một thanh âm quen thuộc:
“Chạy đi đâu!”
Thanh âm này vô cùng quen thuộc, tôi cẩn thận suy nghĩ, lập tức sắc mặt kịch biến. Con mẹ nó là Trương Học Thành, thì ra kẻ bị trấn áp ở đó chính là Trương Học Thành! Mới mấy ngày, oán khí của hắn đã tăng lên nhiều như vậy, khẳng định có liên quan đến việc Bạch Hy Nhã rời đi. Hắn bị kẻ thần bí thao túng, khẳng định là không còn lý trí, tôi nào dám quay đầu lại?
Tôi gào thét rồi chạy về cửa thôn, đồng thời nắm chặt một lá linh phù cuối cùng, tùy thời chuẩn bị ra tay. Trong lúc chạy, tôi rõ ràng cảm thấy âm linh Trương Học Thành ở phía sau nhưng lại không hề đuổi theo. Tôi nghĩ là do kẻ thần bí trốn ở quá xa, cho nên khó mà thao túng được âm linh. Không biết chạy bao lâu, rốt cuộc tôi đã nhìn thấy bia đá ở cửa thôn, tôi biết chỉ cần có thể chạy qua chỗ đó là sẽ an toàn!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro