Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 159

2021-12-18 11:38:00

Phần 159
Hiện tại tôi đã an toàn, Lý mặt rỗ mới có khả năng gặp nguy hiểm, tôi mau chóng gọi điện thoại cho hắn nhưng không ai nghe máy. Lúc trước tôi luôn dặn dò hắn chiếu cố cho Dư Hoa, chú ý nghe điện thoại, Lý mặt rỗ tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ không nghe máy. Nghĩ vậy tôi lại vái Dương Vũ Đình một vái, chuẩn bị cáo từ. Hắn khẽ gật đầu, sau đó xoay người biến mất. Tôi đã nhìn ra, chỉ cần bắt được kẻ chân chính giở trò quỷ trốn ở phía sau thì Dương Vũ Đình khẳng định sẽ không xuất hiện nữa.

“Tiểu tử đợi đã.”

Tôi chuẩn bị rời đi thì phía sau lại truyền đến tiếng của Dương Vũ Đình. Tôi nghi hoặc quay đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn còn có tâm nguyện gì? Không ngờ mới vừa xoay người, Dương Vũ Đình đã đến gần, cách tôi không quá 10 phân, hít một hơi đã có thể cảm nhận được oán khí ngút trời trên người hắn.

“Tiền bối, ngài làm sao vậy…”

Tôi yếu ớt hỏi. Dương Vũ Đình đột nhiên mở miệng cười lạnh một tiếng nói:

“Ta muốn đưa ngươi đi chết!”

Hắn đột nhiên bóp chặt cổ tôi, tôi bị một loạt biến cố làm cho ngây ngốc, trong lúc nhất thời căn bản không kịp phản ứng. Vừa rồi còn ôn hòa hiền từ, sao đột nhiên tính tình lại đại biến? Là hắn giả vờ hay là có người khống chế hắn? Tôi đang suy tư mấy vấn đề này thì lực đạo trên tay Dương Vũ Đình lại lớn thêm vài phần. Tôi nỗ lực dùng Thiên Lang Tiên quất lên người hắn, nhưng hắn như lợn chết không sợ nước sôi, mặc cho tôi công kích thế nào cũng không buông tay.

Tôi mất dần sức lực, động tác ngừng lại, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, mỗi lần hít thở đều phải tiêu phí sức lực thật lớn. Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó tôi nghe thấy giọng Lão Lý:

“Trương gia tiểu ca, ta tới cứu ngươi.”

Vừa dứt lời hắn đã vọt lại đây, nhắm vào Dương Vũ Đình mà rải muối tinh! Động tác của Lý mặt rỗ rất nhanh, Dương Vũ Đình không kịp trở tay, toàn thân tỏa ra từng luồng khói đen, tôi nhân cơ hội ngồi xổm trên mặt đất, thở hồng hộc.

Lý mặt rỗ đã thành công hấp dẫn được sự chú ý của Dương Vũ Đình, Dương Vũ Đình bị chọc giận, hắn đột nhiên tung ra một quyền, đánh bay Lý mặt rỗ ra ngoài. Lần này lực đạo cực lớn, Lý mặt rỗ đập vào kệ thủy tinh, hộc ra một ngụm máu tươi. Nhưng Dương Vũ Đình cũng không buông tha cho hắn, lại xách Lý mặt rỗ lên, sau đó vung quyền vào đầu hắn. Xem động tác hoàn toàn là biến Lý mặt rỗ thành bao cát, đánh túi bụi.

Tôi không dám chậm trễ, cắn răng xông tới dùng Thiên Lang Tiên vụt về phía đầu Dương Vũ Đình. Lần này trực tiếp đánh xuyên qua đầu, một dám khói đen trong đầu hắn toát ra, phát ra tiếng vang. Cùng lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng hét thảm, tôi sửng sốt, bỗng nhiên phát hiện ra Dương Vũ Đình bị người khác thao túng. Cho nên khi tôi đánh xuyên qua đầu hắn thì kẻ thi pháp sẽ chịu phản phệ.

“Có người thao túng âm linh Dương Vũ Đình, hơn nữa còn ở ngay trong viện bảo tàng, mau cùng ta đi tìm!”

Tôi nhìn Lý mặt rỗ hô lên, sau đó hướng về phía tiếng kêu thảm thiết mà đuổi tới.

Quả nhiên ở một khúc ngoặt, tôi phát hiện trên mặt đất có vết máu. Xem ra người này cũng chỉ là tay mơ, nếu không sẽ không thể mới bị phản phệ đã hộc máu. Tôi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục theo vết máu đi tìm. Rất nhanh đã phát hiện phía trước có một bóng đen đang bước đi khó khăn, khi đuổi tới gần thì thấy đúng là nam nhân mặc áo mưa. Lần này khẳng định là hắn, hắn không dám cùng tôi giao thủ, chỉ nỗ lực bỏ chạy.

Trong lúc đuổi theo tôi phát hiện gia hỏa này nắm rất rõ đường đi lối lại trong viện bảo tàng, nhiều lần tôi xém chút mất dấu, phải dựa vào vết máu để lại mới tìm được hắn. Cuối cùng hắn bị tôi bức tới góc tường sau viện bảo tàng, thế nhưng hắn đột nhiên nhảy lên, trèo qua tường. Tôi cũng muốn trèo lên, kết quả vừa mới chạm vào đầu tường, đôi tay đã truyền đến cảm giác tê mỏi, cả người ngã xuống. Tôi nhận ra trên vách tường có điện, mà hắn đeo bao tay cách điện nên mới có thể dễ dàng trèo qua.

Tôi không khỏi sợ hãi, thiếu chút nữa đã bị điện giật chết. Nửa ngày sau mới đứng dậy được, có chút ảo não đi về đại sảnh, lần này không bắt được hắn thì sau này sẽ rất khó khăn… Đi qua đã thấy, đèn trên đại sảnh lại tỏa sáng. Lý mặt rỗ thấy tôi bị thương, khập khiễng đi tới đỡ tôi, còn thần thần bí bí nói với tôi trong phòng bên cạnh có bất ngờ. Tôi tâm tình không tốt, cũng không hỏi nhiều, đi theo Lý mặt rỗ vào, vừa vào đã kinh ngạc nhìn thấy Nhất Sơ ngồi đó, chân hắn dẫm lên lưng nam nhân mặc áo mưa.

Mà Dư Hoa đang ngồi xe lăn, ở bên cạnh nhìn. Mặt nạ của người kia đã bị gỡ xuống, lộ ra chân diện mục, tôi thấy hắn có chút quen mặt nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Cuối cùng Dư Hoa nói, hắn là lãnh đạo viện bảo tàng, tôi lúc này mới nhớ ra, tôi đã thấy hắn trên TV. Dư Hoa mở miệng:

“Thân là người đứng đầu của viện bảo tàng, hắn đã nhiều lần tự ý trộm cắp, đem quốc bảo trân quý bán cho thương nhân ngoại quốc kiếm lời. Sau khi ta và năm tên bảo vệ phát hiện ra, đã bắt đầu thu thập chứng cứ phạm tội của hắn, báo cho cảnh sát. Không ngờ lại bị hắn phát hiện, lúc này hắn định giết chúng ta diệt khẩu!”

Tôi nghe xong không nhịn được mà lắc đầu, sau đó nhìn về phía Nhất Sơ, nói…

“Ngươi không phải là không nhúng tay vào việc này sao? Sao lại tới đây?”

“Ta không muốn đối mặt với Dương Vũ Đình, nếu hắn bị người khác lợi dụng, vậy thì dễ nói chuyện rồi.”

Nhất Sơ đưa tay nhẹ nhàng nói. Tên này vốn định thao túng âm linh Dương Vũ Đình thay hắn giết người, không ngờ Dương Vũ Đình căn bản là không có lòng hại người, hắn đành phải đổi cách, thả Dương Vũ Đình ra để hù dọa người khác, chính mình thì ở sau lưng hạ thủ, khiến mọi người đều cho rằng năm tên bảo vệ bị oan hồn lấy mạng.

Khi tôi và Lý mặt rỗ tới viện bảo tàng, hắn bắt đầu lo lắng, muốn thao túng âm linh Dương Vũ Đình tới giết chết Dư Hoa. Sau khi tôi cứu Dư Hoa, hắn lại hạ gian kế muốn hại tôi, không ngờ vẫn bị tôi thoát được. Dưới tình thế cấp bách, hắn suốt đêm đuổi tới Xà Sơn Câu thôn, bức bách vợ Tống Trung gọi điện thoại cho tôi. Sau đó đến viện bảo tàng định giết chúng tôi! Toàn bộ kế hoạch vô cùng chu toàn, chỉ cần chúng tôi vừa chết, bí mật sẽ được giữ kín.

Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, không tính được Nhất Sơ sẽ đột nhiên xuất hiện… Cuối cùng Dư Hoa đưa chứng cứ phạm tội mà năm người bảo vệ đã dùng sinh mệnh để đổi lấy giao cho cảnh sát. Người kia dù là lãnh đạo nhưng vì phạm tội cố ý giết người, trộm cắp tài sản quốc gia, tòa phán tử hình, lập tức thi hành! Dư Hoa đưa bản danh sách súng ống đạn dược cho tôi, tôi lấy danh nghĩa cá nhân quyên tặng cho viện bảo tàng Thẩm Dương. Làm như vậy cũng không vi phạm quy củ của giới âm vật thương nhân, xem như đây là kết cục tốt nhất.

Trước khi hung thủ bị bắt đi, tôi hỏi hắn vì sao muốn trộm cắp quốc bảo, tiền lương không đủ cho hắn sống sao? Hắn lại nói, thứ hắn thiếu không phải là tiền, mà là quyền lực. Hắn đã quen với cuộc sống như vậy, dùng tiền mua chức quan, mua rồi lại tiếp tục trộm đồ cổ đem bán, sau đó lại mua chức quan lớn hơn nữa. Tôi nghe xong không khỏi đau lòng, bởi vì đây không phải là bi kịch của một mình hắn, mà là bi kịch của rất nhiều người trong quan trường hiện nay.

Xã hội như một thùng thuốc nhuộm, hỗn loạn vô cùng! Tôi lại hỏi hắn, chẳng lẽ ngươi thật sự khát vọng quyền lực như vậy sao? Hắn nói với tôi, hắn cũng từng một lòng vì dân, nhưng trong xã hội này quan thanh liêm không thể sống được, không tham lam không hủ bại, không cần tiền để lấy lòng thủ trưởng thì sẽ không có đường để làm quan, không thể làm quan thì làm thế nào để vì dân đây? Tôi á khẩu không thể trả lời được.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0