Phần 150
2021-12-18 11:38:00
Vương thúc hiển nhiên không ngờ tấm gương này lại ở trong nhà mình, mà nó lại quá mức quỷ dị, tôi trước sau nắm chặt không ném đi. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định mang theo tấm gương này về Vũ Hán. Nhưng sắc trời đã tối, hôm nay khẳng định là không thể đi được, tôi phái Lý mặt rỗ ra mặt, thương lượng với Vương thúc cả nửa ngày, vừa hoa ngôn xảo ngữ vừa khẩn cầu, cuối cùng Vương thúc mới cho phép chúng tôi ở lại một đêm, sáng mai phải mau chóng rời đi!
Buổi tối, Lý mặt rỗ nhìn tấm gương bị bọc kín mít, tò mò nói:
“Tấm gương này thật sự thần kỳ như vậy sao? Làm cho ta ngứa ngáy, thật muốn mở xem thử.”
Tôi nhìn hắn hừ một tiếng:
“Ngươi tốt nhất tự kiềm chế chính mình, bằng không cái gương mặt xấu xí của ngươi cũng không còn nữa…”
Có lẽ là nghĩ tới Tiểu Mai, Lý mặt rỗ sợ hãi, im bặt không nhắc tới chuyện này nữa.
Đêm đó tôi ngủ không yên, hình ảnh ban ngày khi ngọn lửa bốc lên trước mắt, trong ngọn lửa đỏ, tôi phảng phất như nhìn thấy linh hồn một nữ nhân đang không cam lòng giãy giụa. Khoan đã, hai tay hài cốt bỏ trước ngực, rõ ràng chính là tư thế bị trói. Chẳng lẽ… Tôi sinh ra một ý niệm không lành. Gương đồng cho dù đi đâu cũng sẽ trở lại quan tài, nếu không phải là do nó có ý thức, mà là vì chịu sự trói buộc nào đó?
Gương đồng một khi mất đi sự trói buộc này sẽ trở nên vô pháp vô thiên, lột da mặt người khác, nhưng chỉ khi ở trong quan tài nó mới có thể ngoan ngoãn. Nó vẫn luôn dụ hoặc người khác đem nó đi, nó muốn thoát khỏi cỗ quan tài kia. Chúng tôi căn bản không phải là thu phục nó, mà là đang trợ giúp nó thoát khỏi trói buộc! Tôi lập tức tỉnh táo, từ trên giường ngồi dậy, bên cạnh là Lý mặt rỗ và Triệu Võ Dương đang ngủ ngon lành. Tôi nhìn về phía gương đồng, tức khắc hoảng sợ.
Áo của tôi vẫn còn đó, nhưng gương đã biến mất. Không xong! Nó lại đi tìm những người khác rồi. Tôi không hề nghĩ ngợi đá Lý mặt rỗ và Triệu Võ Dương:
“Mau, mau đứng lên! Gương biến mất rồi…”
Lý mặt rỗ mơ mơ màng màng mà dụi mắt:
“Gương, gương nào?”
Triệu Võ Dương lại phản ứng cực nhanh:
“Biến mất ư, sao lại biến mất?”
Chúng ta vội vàng mặc quần áo chạy ra khỏi phòng, không hề nghĩ ngợi mà đến thẳng phòng của con gái Vương thúc.
Kết quả cô ta không có việc gì, ngủ trên giường, trong phòng cũng không thấy bóng dáng gương đồng. Gương đồng không ở đây. Tôi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên:
“Đi, tới nhà Lão Ngô! Gương đồng khẳng định đi tìm tiểu nha đầu.”
Chúng tôi đang đi nửa đường đúng lúc đụng phải hai vợ chồng Lão Ngô cầm đèn pin chạy ngược lại, bọn họ vừa nhìn thấy tôi, lập tức vẻ mặt đưa đám nói:
“Tiểu nha đầu lại không thấy đâu…”
Tiểu nha đầu cũng biến mất.
“Mau, mau tìm người trong thôn tới giúp! Nhất định phải cẩn thận, tiểu nha đầu hiện giờ đang gặp nguy hiểm!”
Tôi lớn tiếng kêu lên. Rất nhanh, thôn dân đang ngủ mơ bị gọi dậy, cùng nhau cầm đèn pin đi khắp núi đồi tìm kiếm tiểu nha đầu. Phản ứng đầu tiên của tôi và Triệu Võ Dương chính là đi đến khu cấm địa tìm trong ngôi mộ hoang, kết quả nơi đó ngoại trừ phần mộ lẻ loi và bia mộ thì không có gì cả. Nếu bia mộ không bị mòn nghiêm trọng, nói không chừng có thể thấy được tên của người được chôn, tôi sẽ biết ngôi mộ này rốt cuộc là chôn ai.
Triệu Võ Dương có vẻ rất bất an:
“Ngươi nói tiểu nha đầu sẽ đi đâu? Nó mới mười hai mười ba tuổi mà thôi…”
Hắn vừa nói làm tôi lập tức bình tĩnh lại. Không phải tiểu nha đầu muốn đi đâu, mà là tấm gương đồng kia muốn đi đâu, tiểu nha đầu đã sớm bị gương đồng khống chế. Tôi nhìn Triệu Võ Dương nghiêm túc nói:
“Ngươi còn nhớ ngày đến Vô Diêm Thôn máy kéo thả chúng ta ở đâu không?”
“Ngươi nói là…”
“Ừm.”
Tôi gật đầu:
“Gương đồng nhất định là muốn rời khỏi nơi này, nó muốn có nhiều lớp da mặt, chỉ có thể đi nơi có nhiều người!”
Tôi và Triệu Võ Dương không hề nghĩ ngợi, chạy nhanh theo đường cũ trở về, ở trong thôn gặp Lý mặt rỗ, tôi cũng không có thời gian giải thích, liền kéo hắn chạy về đầu thôn. Cũng không biết qua bao lâu, đã đến nơi máy kéo thả chúng tôi xuống, tôi nhìn phía trước xa xa có một thân ảnh nhỏ gầy. Đúng là tiểu nha đầu! Tôi bất chấp mệt mỏi, vội vàng đuổi theo:
“Tiểu nha đầu!”
Thân ảnh phía trước bỗng nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên chính là tiểu nha đầu nhà Lão Ngô. Chẳng qua ánh mắt cô bé dại đi, như là một con rối bị khống chế, đôi tay không có móng tay đang cầm tấm gương đồng kia.
Ánh trăng lạnh lùng chiếu xuống, tôi ngạc nhiên phát hiện, trong gương có một nữ nhân mặc cổ trang, hai mắt mang nét oán hận nhìn tôi chằm chằm. Khuôn mặt nàng máu chảy đầm đìa, thê lương vô hạn. Nữ nhân trong gương quỷ dị cười:
“Ta không phải là tiểu nha đầu, ta là Hạ Nghênh Xuân.”
Hạ Nghênh Xuân! Tôi hoảng sợ, nếu không phải phía sau có Lý mặt rỗ và Triệu Võ Dương làm tôi có thêm can đảm, lúc này tôi khẳng định đã ngồi bệt trên mặt đất. Nhưng khi bình tĩnh lại, tôi lập tức hiểu rõ câu chuyện.
Ngôi mộ kia căn bản không phải là chôn Chung Vô Diệm, mà là mộ của Hạ Nghênh Xuân. Là tình địch của Chung Vô Diệm, khó trách nàng lại hận cái tên Chung Vô Diệm như vậy. Trước khi khai quan tôi đã cảm thấy kỳ quái, lúc ấy không cảm thấy rõ ràng, giờ mới nhận ra. Trong lịch sử Chung Vô Diệm dáng người cường tráng, xương cốt hẳn là giống như nam nhân, nhưng bộ xương trong quan tài lại nhỏ gầy, sao có thể là Chung Vô Diệm?
“Ngươi từng nghe tên ta sao?”
Nữ nhân trong gương nũng nịu hỏi. Nếu không phải gương mặt nàng quá mức huyết tinh đáng sợ, nếu chỉ nghe thanh âm này, thực sự sẽ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
“Đương nhiên từng nghe qua.”
Tôi gật đầu, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách đối phó nàng:
“Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân a!”
“Đánh rắm!”
Hạ Nghênh Xuân lạnh giọng quát:
“Vì sao lại đánh đồng ta và nữ nhân đê tiện kia! Cô ta có gì mà thông minh? Vì sao, vì sao các ngươi không biết cô ta bề ngoài thông minh bên trong đê tiện!”
Thanh âm của nàng vô cùng thê lương, có vẻ như oán hận lại như không cam lòng. Cho dù là tình địch cũng không đến mức hận như vậy chứ? Tôi nhìn nàng máu chảy đầm đìa cả khuôn mặt, bỗng nhiên có một ý niệm nổi lên trong lòng:
“Mặt của ngươi không phải là…”
“Không sai.”
Hạ Nghênh Xuân nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chung Vô Diệm con tiện nhân này, cô ta xấu xí, không được Tề Tuyên Vương sủng ái nên đã đố kỵ với ta. Thừa dịp Tề Tuyên Vương không có trong cung, cô ta lấy thân phận hoàng hậu lệnh cho thị nữ lột da mặt của ta… Tuyên Vương nhìn thấy ta biến thành như vậy, sao có thể sủng ái ta? Ngài sợ tới mức sai chôn sống ta. Đều là do con tiện nhân Chung Vô Diệm này! Là cô ta hại ta thành như vậy! Dựa vào cái gì mà khuôn mặt của ta không còn mà cô ta vẫn nguyên vẹn? Khuôn mặt các ngươi cũng còn đó! Trả lại mặt cho ta! Các ngươi trả mặt cho ta!”
Hạ Nghênh Xuân trong gương cuồng loạn rít gào.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro