Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 148

2021-12-18 11:38:00

Phần 148
Khi chúng tôi thở hổn hển tới cấm địa, phát hiện tiểu nha đầu nhà Lão Ngô quả nhiên đang đào đất ở ngôi mộ, móng tay đã gãy rụng, máu hòa lẫn với bùn đất mà không biết đau, trên mặt thậm chí còn có nét tươi cười, trong miệng cứ nhắc mãi:

“Ngươi nói ta xinh đẹp, thật vậy chăng?”

Lão Ngô hoảng sợ, vội vàng nhào tới, ôm lấy tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu thét lên chói tai, sức lực rất lớn, lại có thể đẩy Lão Ngô ra rồi vọt tới mộ phần.

Trưởng thôn vội vàng gọi mấy người trẻ tuổi có sức lực, mạnh mẽ ôm chặt tiểu nha đầu qua một bên.

“Giờ phải làm sao đây?”

Trưởng thôn nôn nóng nhìn tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn sắc trời, còn cách hừng đông một thời gian nữa, tôi nói với trưởng thôn:

“Tìm dây thừng trói tiểu nha đầu này qua một bên, chúng ta kiên trì đến hừng đông rồi nói.”

Lúc tối lửa tắt đèn mà đào mộ, không chỉ không tôn trọng người trong mộ, hơn nữa còn khiến chúng tôi gặp phải nguy hiểm rất lớn.

Nghe tôi nói vậy, các thôn dân nhẹ nhàng thở ra. Trong thôn cái khác thì không nhiều lắm, nhưng dây thừng thì rất nhiều, lập tức có người trói tiểu nha đầu như bánh tét, còn thắt nút như giết heo.

“Mọi người ở đây chịu ủy khuất trong chốc lát, chờ trời sáng chúng ta sẽ động thủ.”

Để ủng hộ sĩ khí, tôi cố ý nói thêm một câu:

“Vô Diêm Thôn là địa bàn của người sống chúng ta, người chết biến đi càng xa càng tốt! Vì để tránh cho con cháu trong tương lai giống như con gái của Vương thúc, đêm nay mọi người vất vả một chút.”

Có người bị tôi chọc cười.

“Tiểu ca này tuổi không lớn nhưng nói chuyện rất xuôi tai. Ngươi nói không sai, người đã chết này, mau đầu thai chuyển thế đi thôi! Đừng nhớ mãi những chuyện buồn lúc còn sống nữa.”

“Đúng vậy, chúng ta từ nhỏ lớn lên ở Vô Diêm Thôn, Vô Diêm Thôn là quê hương của chúng ta.”

Các thôn dân hô. Mặc kệ thế nào, mục đích của tôi đã đạt được.

Lý mặt rỗ vẻ mặt bội phục mà nhìn tôi cười cười, tôi cùng bọn họ tìm nơi tránh gió mà ngồi trông chừng. Lý mặt rỗ là một kẻ bất cẩn, phỏng chừng ôm bom nguyên tử cũng có thể ngủ ngon, chỉ chốc lát đã có tiếng ngáy nổi lên. Tôi và Triệu Võ Dương lại không thể ngủ được. Triệu Võ Dương nói với tôi:

“Tối hôm đó ta nấp sau một cây đại thụ, không dám làm gì. Gần đây ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc ấy lá gan của ta lớn hơn một chút, lên tiếng ngăn cản bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ không phải chết?”

Người quen trước sau đều ngộ hại làm Triệu Võ Dương tự trách bản thân.

Tôi cười an ủi hắn:

“Ngươi còn trẻ, về sau sẽ càng trải qua thêm nhiều chuyện. Nếu chuyện lần này có thể thay đổi tính cách của ngươi, khiến ngươi về sau xử sự bớt đi tiếc nuối thì không uổng công ta hao tổn tâm lực một phen.”

Triệu Võ Dương cảm kích nhìn tôi nói:

“Cho nên, phí ngươi xuất lực hẳn là không rẻ? Không biết tiền tiết kiệm của ta có đủ không.”

“Yên tâm, tiền tiết kiệm không đủ có thể từ từ mà trả.”

Tôi nhìn Triệu Võ Dương nháy mắt vài cái:

“Về sau răng miệng của ta phải dựa vào ngươi…”

Triệu Võ Dương cười hắc hắc, mãi cho đến hừng đông vẫn luôn lẩm nhẩm về những thứ sau này mà tôi nói.

Sau này chính là tương lai! Có tương lai mới có hy vọng. Trừ Lý mặt rỗ, mọi người cũng không ngủ, trời đã sáng, chúng tôi liền bắt đầu vào việc. Trước tiên đổ hoàng tửu vào bát, dựa theo vị trí bát quái rải quanh phần mộ, tôi lại dùng tơ hồng thắt nút buộc lên bát. Đây là Khổn Tiên Thằng, dùng để phòng ngừa oán khí chạy trốn. Tôi nhìn sắc trời, thời gian đã đến, nhanh chóng quyết định:

“Được rồi, bắt đầu đào đi!”

Có nhiều nhân lực, mọi người ba chân bốn cẳng rất nhanh đã đào lộ ra quan tài. Đặc biệt là Triệu Võ Dương, từ người sợ hãi rụt rè đã xông lên trước, ra sức hơn bất cứ ai.

Tôi nhìn hắn mà cười, Lý mặt rỗ kinh ngạc hỏi:

“Tiểu tử này cũng trúng tà sao? Có cần trói hắn lại không?”

Không phải là hắn trúng tà mà là rốt cuộc đã thay đổi. Quan tài nhỏ hơn so với tôi tưởng tượng, làm bằng gỗ trinh nam chế tạo, trải qua ngàn năm mà không mục nát, nếu nói bên trong không cổ quái thì quỷ cũng không tin. Bởi vì quan tài đã bị mở rất nhiều lần, cho nên cũng không cần kiêng kị quá nhiều, tôi lệnh cho bốn người tuổi trẻ trực tiếp khai quan.

Trưởng thôn khẩn trương hỏi:

“Không cần châm nến sao?”

Lý mặt rỗ phụt một tiếng cười:

“Ngươi lấy vật bồi táng của người ta thì mới cần châm nến, chúng ta không lấy, không cần châm.”

Trưởng thôn ngượng ngùng mà ngậm miệng. Quan tài nhẹ nhàng mở ra, bên trong có một bộ xương khô màu xám trắng. Đôi tay xương khô chắp lại nằm trên ngực, bên trên có một tấm gương đồng sáng lấp lánh. Đồng một khi gặp ẩm sẽ sinh ra màu xanh, nhưng tấm gương này ngoại trừ hoa văn ở bốn góc có một chút màu xanh ở ngoài, toàn bộ tấm gương lại sáng loáng, dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang chói mắt!

Trước đó tôi đã cảnh báo người khai quan, làm xong phải lập tức thối lui qua một bên, ngàn vạn lần không được tò mò mà nhìn vào trong, vạn nhất không cẩn thận soi qua tấm gương bị lột da mặt cũng đừng trách tôi vô năng. Giờ phút này, tơ hồng chăng bốn phía phần mộ cũng bắt đầu không ngừng lắc lư. Xem ra oán khí đang hướng ra ngoài! Tôi vội vàng dùng một bàn tay che đôi mắt, chạy nhanh mà đến cạnh huyệt mộ, dùng một tấm vải đỏ che gương đồng lại. Tơ hồng lập tức yên tĩnh trở lại.

Mấu chốt nằm ở trên tấm gương, muốn giải quyết phiền toái, nhất định phải thu phục tấm gương mới được. Chỉ là nên thu phục như thế nào đây? Tôi lấy từ ba lô ra máu gà, thật cẩn thận xối lên vải đỏ, máu tươi rất nhanh đã thấm xuống, trong nháy mắt đã biến mất. Trời ạ! Máu gà đã bị tấm gương cắn nuốt rất nhanh… Xem ra nó rất lợi hại, không e ngại đồ vật trừ tà. Có chút khó khăn đây. Tôi gãi gãi đầu, còn đang vắt óc nghĩ cách, Lý mặt rỗ đã đề nghị:

“Tấm gương này không phải đưa tới đâu cũng có thể trở lại chỗ cũ sao? Ta thấy trước tiên là xử lý hang ổ của nó, giải quyết cái huyệt mộ này sau đó mới chậm rãi thu phục tấm gương.”

Lý mặt rỗ có thể đưa ra ý kiến đáng tin như vậy, nếu tôi không tiếp thu thì thực là đả kích lòng tự tin của hắn a. Tôi lập tức tán thành:

“Ý kiến hay!”

Lý mặt rỗ thấy tôi đồng ý, lập tức cao hứng mà ra lệnh:

“Mau chuẩn bị củi lửa, chúng ta phải thiêu sạch hang ổ của lũ con cháu nhà rùa này.”

Lúc trước khi xử lý Kim Ngư Trạc, chúng tôi đã phóng hỏa thiêu đốt mộ của Nguyễn Linh Ngọc, lần này lại phóng hỏa thiêu mộ của Chung Vô Diệm, tôi thấy chúng tôi đừng lại mua bán âm vật nữa, dứt khoát đi phóng hỏa cũng được.

Tôi vội vàng ngăn cản hắn:

“Không cần, nơi này không giống những chỗ khác, thi thể đã hóa thành xương trắng, căn bản không có gì nguy hại. Vấn đề nằm trên tấm gương, ngươi đừng phá hỏng nơi âm trạch an giấc ngàn thu của người ta!”

Lý mặt rỗ sửng sốt:

“Vậy làm sao đây?”

“Tìm một tấm vải đỏ, thấm đẫm hoàng tửu, sau đó đặt lên thi cốt. Lại dùng tiền Ngũ Đế và tơ hồng quấn quanh quan tài ba vòng.”

Tôi vừa ra lệnh xong, bên kia đã người nhanh nhẹn bắt đầu đi chuẩn bị. Khó trách ai cũng muốn làm lãnh đạo, tư vị ban bố mệnh lệnh thật đúng là không tồi!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0