Phần 142
2021-12-18 11:38:00
Tôi giả bộ khiếp sợ:
“Đại ca, ngươi đừng làm ta sợ a!”
Vừa nói, tôi vừa lấy trong ba lô của Lý mặt rỗ ra một bao thuốc lá nhét vào tay người kia:
“Mau nói đi, tránh cho lão đệ ngộ hại.”
Người kia cầm điếu thuốc, cười vô cùng thoải mái:
“Lão đệ, ngươi nghe ta khuyên một câu, từ đâu đến thì về đó đi. Vô Diêm Thôn này, căn bản là không thể tới, nơi nơi đều lộ ra sát khí.”
“Sát khí?”
Tôi và Lý mặt rỗ nhìn nhau. Người kia gật đầu, khẳng định nói:
“Không sai, ngươi có biết cái tên Vô Diêm Thôn là từ đâu mà đến không?”
Tôi lắc đầu.
Người kia cười hắc hắc:
“Chung Vô Diệm ngươi nghe qua chưa? Đứng đầu tứ đại xú nữ trong lịch sử chính là Chung Vô Diệm. Vô Diêm Thôn chính là quê quán của Chung Vô Diệm, nghe nói sau khi nàng chết đã được chôn ở đây…”
Nghe xong, tôi lập tức mở to hai mắt. Sẽ không trùng hợp đến thế chứ? Chẳng lẽ ngôi mộ Trương Khánh Hải đào chính là mộ của Chung Vô Diệm tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử? Người kia hút thuốc, say mê nói:
“Vô Diêm Thôn có một cấm địa, nghe nói nơi đó chính là mộ của Chung Vô Diệm.”
Quả nhiên không sai, Triệu Võ Dương sắc mặt trắng nhợt, như bị sốt rét.
Người kia lại nói:
“Khi Vô Diêm Thôn còn phong quang rực rỡ, là thôn lớn nhất ở vùng này. Nhưng sau khi đất nước thống nhất, Sơn Đông bắt đầu rộ lên thói trộm mộ, có mấy tên không sợ chết dám đến nơi này đào mộ của Chung Vô Diệm. Từ đó về sau, ngọn núi lớn phía sau Vô Diêm Thôn bắt đầu có quỷ, hơn nữa thường xuyên xảy ra chuyện lạ, hay có thiếu nữ liên tiếp ngộ hại làm các thôn dân sợ hãi, dọn nhà chuyển đi, qua mấy năm, một thôn làng đã bị bỏ hoang.”
“Sau đó trong thôn còn vài người, đã tu sửa lại ngôi mộ của Chung Vô Diệm, thành lập cấm địa, lúc này mới tốt hơn một chút.”
Nói đến đây, người kia nói lời từ đáy lòng:
“Các ngươi là những người cao quý đến từ nơi khác, không biết sự đáng sợ của Vô Diêm Thôn, vẫn là nhân lúc còn sớm mà rời đi đi, đây không phải là danh lam thắng cảnh gì đâu, rất tà môn.”
Hắn nói xong lời này thì kẹp bao thuốc dưới cánh tay rồi lái máy kéo đi.
Khi hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Triệu Võ Dương cả người run rẩy không thôi:
“Sao có thể? Chung Vô Diệm là người từ thời nào, mộ của nàng sao có thể còn lại cho đến nay.”
Tôi cẩn thận nhớ lại một chút. Chung Vô Diệm là người ở thời Xuân Thu Chiến Quốc, nghe nói nàng lớn lên xấu xí vô cùng, trên mặt không những có vết bớt màu đỏ, còn bị rụng tóc, mũi như củ tỏi, môi như lạp xưởng, tóm lại dân chúng nhìn thấy nàng đều vòng qua đi đường khác. Sách cổ nói nàng 40 tuổi vẫn chưa chồng, có thể thấy xấu tới mức nào.
Nhưng Chung Vô Diệm lại có tài hoa hơn người, có tài trị quốc. Đang lúc Tề quốc gặp nguy nan, Chung Vô Diệm một mình vào cung, đưa ra kiến nghị với Tề Tuyên Vương, Tề Tuyên Vương vô cùng thưởng thức Chung Vô Diệm, lập tức hạ lệnh tuyển nàng làm hoàng hậu. Tề Tuyên Vương cưới nàng hoàn toàn là vì nhìn trúng tài hoa của nàng, chứ không dám ngủ cùng giường với Chung Vô Diệm.
Chung Vô Diệm lợi hại như thế nào cũng chỉ là một nữ nhân, ở trong thâm cung, uổng cho thân phận hoàng hậu lại không được trượng phu sủng ái. Cho nên mỗi ngày ngồi trước gương trang điểm, nàng đều oán hận cha mẹ vì sao lại sinh ra cho mình gương mặt xấu xí này! Nếu nàng có một gương mặt mỹ lệ động lòng người, có phải là đã giữ được Tề Tuyên Vương lại rồi không?
Tôi đoán chừng tấm gương kia đã hấp thu quá nhiều oán khí của Chung Vô Diệm, cho nên mới lột bỏ da mặt người khác để tiết hận. Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, tôi quyết định thừa dịp trời còn chưa tối, trực tiếp chạy tới Vô Diêm Thôn điều tra. Lý mặt rỗ biết tôi muốn vào thôn, đại kinh thất sắc nói:
“Trương gia tiểu ca, ngươi không nghe người kia nói sao? Vô Diêm Thôn rất tà môn, chúng ta còn đi ư?”
“Thật sao?”
Tôi lười biếng lên tiếng:
“Con người của ta không yêu thích gì khác, chỉ thích thứ tà môn, nó càng tà môn, ta càng hăng hái.”
Không biết có phải tôi đã đả động được Lý mặt rỗ và Triệu Võ Dương hay không, bọn họ lại đi theo tôi. Chúng tôi đi đường cũng không chậm, nhưng khi tới Vô Diêm Thôn thì trời đã tối đen. Nơi này giống như Triệu Võ Dương miêu tả, sơn thôn ban đêm yên tĩnh đến mức đáng sợ, ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng chó sủa, mọi nơi đều an tĩnh như mộ địa. Vì là lần thứ hai tới đây, Triệu Võ Dương rất nhanh đã đưa chúng tôi tới hộ thôn dân mà hắn nhắc tới. Thôn dân kia nhìn thấy Triệu Võ Dương cũng không lộ ra vẻ mặt tươi cười khi thấy người quen mà lại cảnh giác hỏi:
“Sao ngươi trở lại đây?”
Triệu Võ Dương nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Tôi vội vàng tiến lên nói:
“Chào đại thúc, ta là bạn của Triệu Võ Dương. Lúc trước Võ Dương tới đây du lịch đã chụp rất nhiều ảnh đẹp, ta cũng là người thích nhiếp ảnh, đối với phong cảnh tự nhiên nơi này rất có hứng thú, liền năn nỉ hắn đưa ta tới đây trải nghiệm.”
Thôn dân từ trên xuống dưới đánh giá tôi một phen, sắc mặt lúc này mới hơi hòa hoãn:
“Các ngươi có chuyện gì?”
Triệu Võ Dương nói:
“Đại thúc, chúng ta không có chỗ dừng chân, có thể phải ở lại nhà ngươi vài ngày.”
Hắn vừa nói, vừa đưa ra một túi quà chuẩn bị từ trước.
Thôn dân cẩn thận xem xét, hài lòng gật đầu nói:
“Vào đi!”
Trong sân nhà tối om, chúng tôi đi theo phía sau, khi sắp đến gian phòng trong cùng, trong bóng đêm bỗng nhiên truyền đến vài tiếng cười nhẹ hắc hắc ngây ngô. Tuy rằng không thấy rõ người, nhưng tôi biết, đó nhất định là cô gái điên điên khùng khùng mà Triệu Võ Dương từng nói. Thôn dân đưa chúng tôi vào phòng, thấp giọng hỏi:
“Các ngươi ăn gì chưa?”
Tôi vội vàng lấy từ ba lô ra một ít bánh mì lạp xưởng:
“Chúng ta đã chuẩn bị rồi, ngài không cần lo lắng, cứ đi…”
Hai chữ “nghỉ ngơi” không chưa ra khỏi miệng, thôn dân đó đã cầm đèn dầu bỏ đi rồi.
Tôi có chút xấu hổ nhìn Lý mặt rỗ, vừa lúc thấy hắn tràn đầy ý cười trên mặt.
“Ngươi cười gì?”
“Tiểu ca, ngươi cũng có lúc bị ngó lơ.”
Hắn ra vẻ đại khoái nhân tâm làm tôi khó chịu, vì thế tôi và Triệu Võ Dương thương lượng:
“Lý mặt rỗ không đói, chúng ta cứ ăn đi, không cần chia cho hắn!”
Chúng tôi ăn mấy cái bánh mì rồi đi ngủ sớm. Ngày hôm sau sáng tinh mơ, tôi đã bị một trận tiếng ồn làm bừng tỉnh, tôi đẩy Lý mặt rỗ ngủ như lợn chết, nói:
“Đừng ngủ nữa, đi ra ngoài nhìn xem, bên ngoài có chuyện gì!”
Khi chúng tôi ra khỏi phòng, trong sân đã có rất nhiều người, vẻ mặt đều lo lắng. Thôn dân kia hỏi:
“Con gái nhà Lão Ngô biến mất khi nào?”
“Tối hôm qua lúc đi ngủ thì vẫn thấy, sáng nay đã không thấy tăm hơi…”
“Aizz, hôm qua Lão Ngô đi làm ruộng cả ngày, ngủ say như chết, cũng không nghe thấy tiếng động gì, một đứa bé gái còn sống sờ sờ sao nói biến mất là biến mất được?”
Các thôn dân mồm năm miệng mười mà bàn luận.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro