Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 139

2021-12-18 11:38:00

Phần 139
Triệu Võ Dương gật đầu:

“Con người của ta không kiên định, hai người bọn họ đều đi, ta ở lại một mình không sợ hãi sao? Cho nên ta cũng đi theo.”

Triệu Võ Dương ủy khuất cúi đầu. Tôi thật sự không biết cách an ủi người khác, nghĩ một hồi chỉ có thể xấu hổ mà nói:

“Trà nguội rồi, để ta cho ngươi một chén khác.”

Triệu Võ Dương cảm kích nói lời cảm tạ, sau đó nói:

“Chúng ta rất nhanh đã vào cấm địa, sau đó thấy được một ngôi mộ hoang! Ngôi mộ rất lớn, bốn năm người vòng tay mới ôm hết, quanh mộ phần đều là cỏ, không biết đã hoang phế bao nhiêu năm, chữ trên bia mộ đã không thấy rõ.”

Tôi nói:

“Lá gan ngươi cũng không nhỏ a, lỗ mãng hấp tấp vào cấm địa của người ta, còn biết chữ trên bia mộ không thấy rõ lắm.”

Triệu Võ Dương như nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, thần sắc vô cùng khẩn trương:

“Ta tuy là bác sĩ, nhưng ta rất sợ chết, cho nên ta lựa chọn làm nha sĩ. Vừa thấy phần mộ, ta lập tức không dám đi tiếp. Ta hỏi Trương Khánh Hải rốt cuộc là có ý gì? Trương khánh Hải thần bí cười hề hề mà nói, gần đây hắn đang làm một tập tranh về đề tài trộm mộ, nhưng hắn tìm mấy tên trộm mộ già để sưu tập tư liệu, kết quả lại bị người ta nếu không phải là đóng cửa từ chối thì cũng là tùy tiện nói vài câu cho xong việc. Trương Khánh Hải cảm thấy bọn họ chỉ đáp qua loa lấy lệ cho nên hắn quyết định chính mình đi trộm mộ một lần, thể nghiệm cảm giác trộm mộ, như vậy khi vẽ ra sẽ tương đối chân thật!”

Đây không phải là chân thật, mà là điên rồ. Triệu Võ Dương nói lúc ấy Trương Khánh Hải và Tiết Bằng đều hưng phấn, còn thương lượng khi trộm được bảo vật sẽ chia đôi. Nhưng Trương Khánh Hải tựa hồ đã sớm có dự mưu, bởi vì hắn lấy từ ba lô ra một cái xẻng công binh! Hai người rất nhanh đã đào mộ lên, Triệu Võ Dương lúc ấy cảm thấy sợ hãi, lại không dám đi một mình, chỉ có thể tránh ra xa nhìn bọn họ, bọn họ đào suốt một đêm, mãi đến khi hừng đông mới có tiếng kinh hỉ.

“Bọn họ khai quan?”

Câu chuyện đã tới lúc quan trọng nhất, tôi cũng không khỏi nghiêm túc.

Triệu Võ Dương gật đầu:

“Đúng. Trương Khánh Hải không biết từ đâu nghe được một tà thuyết, nói là trước khi khai quan phải đốt một ngọn nến, nếu ngọn nến tắt, vậy thì đồ vật trong quan tài không thể đụng vào. Hắn trộm được một ngọn nến ở nhà thôn dân kia, đốt lên, cùng Tiết Bằng hợp lực cạy mở quan tài.”

“Bên trong có cái gì?”

Tôi hỏi.

Triệu Võ Dương lắc đầu nói:

“Ta không biết, lúc ấy ta ở khá xa, không dám đi lên xem. Chỉ là xa xa nghe bọn hắn nói cái gì phát tài phát tài, Trương Khánh Hải rất có ý tứ, ta vốn tưởng rằng sau khi thấy vật bồi táng, hắn sẽ vì chia chác không đều mà mâu thuẫn, không ngờ hắn thật sự chia cho Tiết Bằng rất nhiều vật bồi táng, còn hắn chỉ lấy một tấm gương. Sau đó Tiết Bằng lén nói với ta, tấm gương đó không phải vàng không phải bạc, hẳn là gương đồng, nhiều chỗ đã rỉ sét, căn bản không đáng tiền. Lúc hắn nói câu đó, có vẻ rất đắc ý, hiển nhiên là đã coi Trương Khánh Hải là kẻ ngốc không biết hàng! Nhưng ta cảm thấy hắn đã khinh thường Trương Khánh Hải rồi, họ Trương tuyệt đối là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, từ gương mặt của Trương Khánh Hải, ta thậm chí cảm thấy hắn đã lừa chúng ta đến đó chính là vì tấm gương kia!”

Gương? Chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan đến cái gương đó? Tôi mau chóng nắm bắt được điểm mấu chốt. Triệu Võ Dương tiếp tục nói:

“Lúc ấy, ta càng nghĩ càng cảm thấy Trương Khánh Hải khả nghi, sau khi chúng ta mua thuốc xong liền trở về Vô Diêm Thôn, hận không thể lập tức về ngay. Thôn dân hỏi tới, Trương Khánh Hải lại im bặt không nhắc tới việc đi vào cấm địa, càng không nói tới chuyện cất giấu vật bồi táng. Tiêu Tư Tư uống thuốc xong, ngày hôm sau đã khỏe, vì thế Trương Khánh Hải liền đề nghị rời đi, ta đương nhiên không hề nghĩ ngợi mà tán thành. Kết quả lúc thu dọn đồ đạc, ta phát hiện một thứ dưới gối Tiêu Tư Tư…”

“Là cái gì?”

Tôi hỏi.

“Một viên thuốc.”

Triệu Võ Dương thận trọng nói:

“Là thuốc chúng ta cho cô ta uống khi cô ta mới bị sốt. Lúc ấy ta cảm thấy có vấn đề nên đã lén giấu thuốc đi. Trên đường trở về vì ta có khúc mắc, cho nên đã cố ý cách xa Trương Khánh Hải, hắn cũng không để ý, mà cùng Tiêu Tư Tư, Tiết Bằng nói cười vui vẻ vô cùng, còn đem tấm gương thần bí cho hai người đó xem.”

Triệu Võ Dương dường như có ấn tượng rất sâu đối với tấm gương này, chỉ một lát đã đề cập không dưới mười lần.

Triệu Võ Dương nói:

“Sau khi ta quay về bệnh viện đã nhờ đồng nghiệp xét nghiệm viên thuốc kia, ngươi đoán được kết quả phát hiện ra cái gì không?”

Có cái gì đây? Sẽ không có độc chứ? Tôi lộ ra nét mặt không dám tin tưởng. Ai biết Triệu Võ Dương gật đầu:

“Trong đó ngoài thành phần thuốc ngủ, lại có cả độc tố Botulinum, loại độc tố này có thể khiến người bình thường sốt cao không ngừng. Thuốc này là do Trương Khánh Hải mang đi lúc đầu. Như vậy có thể thấy việc Tiêu Tư Tư sốt cao không giảm, căn bản không phải là trùng hợp, mà là kế hoạch của Trương Khánh Hải. Ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cảm thấy chính mình bất tri bất giác đã bị hắn kéo vào một âm mưu…”

Nếu như cái gọi là chuyến lữ hành vào núi sâu đều là do Trương Khánh Hải bố trí từ trước, vậy mục đích của hắn là gì đây? Chỉ là vì tấm gương kia sao? Tôi không khỏi buồn bực. Triệu Võ Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêm túc nói:

“Tiết Bằng ăn xài phung phí, ngày thường yêu thích nhất là tiêu tiền, hắn có thể đã kể khổ với Trương Khánh Hải. Cho nên Trương Khánh Hải đã lợi dụng tâm lý cần tiền gấp của hắn, dụ dỗ hắn vào chuyến đi đó, mục đích chính là muốn tìm người giúp trộm mộ.”

Tôi nhìn Triệu Võ Dương:

“Theo lời ngươi nói, tên cáo già xảo quyệt Trương Khánh Hải vì sao phải kéo ngươi vào?”

“Bởi vì ta là bác sĩ.”

Triệu Võ Dương tin tưởng mà nói:

“Hắn cần ta hợp tác với Tiêu Tư Tư để hoàn thành vở kịch này. Hắn rất hiểu ta, tự nhiên cũng biết rõ ta là người yếu đuối.”

Tôi gật đầu:

“Vậy sau đó? Ngươi tới đây tìm vị cao nhân họ Trương, sẽ không phải là để điều tra Trương Khánh Hải chứ? Ngươi hẳn là nên đi tìm thám tử tư.”

“Không không không!”

Triệu Võ Dương liên tục xua tay:

“Sự tình đến giờ mới bắt đầu! Ngươi còn không biết ư? Vũ Hán gần đây đã xảy ra hai vụ án lột da, có hai người bị kẻ bắt cóc lột da mặt…”

Không chờ hắn nói xong, tôi đã ngăn hắn lại:

“Hai người đó sẽ không phải là Trương Khánh Hải và Tiết Bằng chứ?”

Triệu Võ Dương lắc lắc đầu:

“Đúng là có Tiết Bằng, nhưng người kia không phải là Trương Khánh Hải, mà là Tiêu Tư Tư.”

“Tiêu Tư Tư?”

Tôi ngây ngẩn cả người.

Theo lý thuyết, nếu có âm linh thông qua âm vật trả thù, cũng nên tìm người khai quan mới đúng, Tiêu Tư Tư lúc ấy còn đang phát bệnh nằm trong thôn, căn bản là không tham dự quá trình trộm mộ, vì sao lại hại cô ta? Tôi nhìn vào hai mắt của Triệu Võ Dương:

“Ngươi chắc chắn?”

“Đương nhiên.”

Triệu Võ Dương sắc mặt tái nhợt nói:

“Loại chuyện này, nếu không chắc chắn ta dám nói với ngươi sao? Hai người bọn họ hiện giờ đang ở trong bệnh viện của ta, hiện giờ cả bệnh viện đều đã biết. Nhưng bởi vì thủ đoạn trong vụ án này quá mức ly kỳ tanh máu, cho nên cảnh sát dặn chúng ta trước khi phá được án phải bảo mật, bởi vậy tin tức mới không lộ ra.”

Tiêu Tư Tư, Tiêu Tư Tư… Tôi thầm gọi cái tên này hai lần, chuyện này vì sao lại liên quan đến cô ta? Tôi nghĩ nghĩ, hỏi:

“Trương Khánh Hải biết chuyện này không? Sau đó ngươi có liên hệ với hắn không?”

“Sau khi rời khỏi Vô Diêm Thôn, Trương Khánh Hải giống như đã bốc hơi, hoàn toàn mất liên lạc.”

Triệu Võ Dương nói đến đây, trong ánh mắt hiện lên một tia hận ý:

“Sau khi xảy ra sự tình, việc đầu tiên là ta gọi điện cho Trương Khánh Hải, kết quả không liên lạc được, ta đã tới nhà hắn hai lần, gõ cửa thật lâu cũng không có ai. Gia hỏa này không biết đã mang theo tấm gương đồng chạy trốn tới nơi nào rồi! Ngươi nói hắn rốt cuộc muốn gì, nếu cần tiền, có những vật bồi táng đáng giá hơn gương nhiều, hắn lại cố tình không lấy, chỉ lấy cái gương đó, ta nghĩ trăm lần cũng không ra.”

Gương… Gương đồng. Đôi mắt tôi bỗng nhiên sáng ngời, bắt lấy cánh tay Triệu Võ Dương hỏi:

“Ngươi vừa nói lúc từ Vô Diêm Thôn trở về, Trương Khánh Hải đã khoe khoang với Tiêu Tư Tư, Tiết Bằng về tấm gương đúng không?”

Triệu Võ Dương gật đầu.

“Hai người bọn họ đều đã soi chiếc gương đó?”

“Đương nhiên.”

Triệu Võ Dương nói tới đây, bỗng nhiên há to miệng, không dám tin tưởng mà nhìn tôi:

“Ý của ngươi là…”

Không sai, xem ra vụ án lột da lần này hoàn toàn là do tấm gương đó. Bởi vì Tiêu Tư Tư và Tiết Bằng từng soi gương, cho nên da mặt bọn họ bị lột bỏ một cách tàn nhẫn. Nếu là như vậy, người đầu tiên từng soi gương là Trương Khánh Hải khẳng định cũng đã gặp chuyện bất trắc. Chỉ là hắn có biết uy lực của tấm gương không? Hắn đưa người tới Vô Diêm Thôn thật sự chỉ là vì có được tấm gương này sao? Hắn làm sao mà biết tấm gương này tồn tại?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0