Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 132

2021-12-18 11:38:00

Phần 132
Làm phép tiến hành tương đối thuận lợi, hai gia oan hồn đã bị tôi rút ra, có lẽ đêm nay kết thúc công việc xong có thể cùng Tiểu Nguyệt đi ăn khuya. Đương nhiên đó cũng chỉ là ý niệm trong đầu, tôi nào dám lơi lỏng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Sinh Hoa Diệu Bút, chờ đợi oan hồn thứ ba xuất hiện! Lúc này, cửa nhà vệ sinh bị thứ gì đó đập cho rung bần bật từ bên trong, Lý mặt rỗ đá lên cửa một cước, mắng lớn:

“Sao? Còn không thành thật ư, ở trong đó cho ta.”

Tiếng khóc ô ô từ trong phòng vệ sinh truyền ra, thanh âm sâu kín kể lể:

“Thả ta ra ngoài đi, ta muốn viết nốt, ta phải cho người đọc một công đạo, ta không muốn bị mắng là thái giám!”

Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù sẽ giúp cho oan hồn không bị Sinh Hoa Diệu Bút ảnh hưởng, bởi vậy tôi có thể nghe được tiếng lòng chân thật của hắn, oán niệm muốn viết nốt tác phẩm cũng thật dai dẳng. Tôi nói:

“Yên tâm đi! Ngày mai ta sẽ giúp ngươi kết thúc bộ tiểu thuyết, bảo đảm khiến ngươi và người đọc đều hài lòng.”

“Thật ư… Ta phải tạ ơn ngươi thế nào đây?”

Sau đó có một thanh âm từ sau lưng tôi truyền đến, tôi quay đầu nhìn thấy một người máu chảy đầm đìa đứng đó, vươn móng tay rất dài bắt lấy cổ tôi. Một màn này quá đột ngột, tôi sợ tới mức kêu lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau. Tay hắn trực tiếp xuyên qua thân thể tôi, sau đó thân thể hắn hóa thành một đám sương mù, Tiểu Nguyệt cũng thấy một màn này vô cùng kinh hoàng.

“Là ảo giác!”

Tôi nói:

“Cây bút nát này không có bản lĩnh gì khác, chỉ có thể tạo ra ảo giác, không cần phải sợ.”

Tôi thấy phù chú trên cửa nhà vệ sinh vẫn còn đó, oan hồn vẫn bị nhốt bên trong. Lúc này, bàn ghế trong phòng bắt đầu rung chuyển phanh phanh phanh, cọ xát vào sàn nhà. Bình hoa cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn, Sinh Hoa Diệu Bút xoay chuyển càng lúc càng nhanh, tựa hồ muốn thoát khỏi sợi tơ trói buộc.

“Không xong!”

Tôi cúi đầu nhìn vào bàn tay mình, vừa rồi khi ngã xuống đất đã không cẩn thận làm mờ đồ hình trận pháp, Sinh Hoa Diệu Bút nhân cơ hội bắt đầu phản kháng kịch liệt.

Tôi sao có thể cho nó có cơ hội chạy thoát? Tôi nhanh chóng cầm lấy một cây bút lông, chấm vào mực nước sửa lại đại trận. Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên tối sầm, đèn trong phòng phụt tắt, tôi nhíu mày nói:

“Sao lúc này lại mất điện?”

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Mạnh Đông Dã từ bên trong chạy ra, trong miệng hét lớn:

“Đó là bút của ta, không ai được sờ vào nó, ta đổi ý, ta đổi ý rồi…”

Hắn xông vào đại trận, đưa tay túm lấy Sinh Hoa Diệu Bút, tôi đại kinh thất sắc, đứng lên chuẩn bị ngăn hắn lại. Nhưng mà trong bóng đêm tôi không thấy rõ, bị Mạnh Đông Dã đụng phải, nếu không phải Tiểu Nguyệt đỡ lấy thì thiếu chút nữa đã té ngã.

“Lý mặt rỗ, ngăn hắn lại!”

Tôi hô.

Lý mặt rỗ ừ một tiếng chạy tới, nhưng nửa đường không biết vì sao mà vấp ngã, rồi có tiếng quỷ khóc sói gào. Tiểu Nguyệt chạy tới lấy điện thoại ra chiếu sáng, chỉ thấy bốn thân ảnh máu chảy đầm đìa không có mặt mũi đứng trước mặt chúng tôi, nàng sợ hãi hét lên một tiếng, lao vào trong ngực tôi không dám nhìn. Tôi an ủi nói:

“Đừng sợ, đó chỉ là ảo giác!”

Duỗi tay một cái đưa qua, bốn quỷ ảnh quả nhiên đã không còn. Lúc này Mạnh Đông Dã đã chạy ra ngoài, hành lang truyền đến tiếng chạy xuống lầu, tôi không dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống này, hối hận vô cùng, sớm biết vậy đã trói Mạnh Đông Dã lại.

“Mau đuổi theo, đừng để hắn chạy!”

Tôi nôn nóng nói.

Lý mặt rỗ ở gần cửa nhất, hắn chạy tới, cánh cửa đang ở bên trái bỗng biến sang bên phải, tôi cảm giác được có điều không thích hợp, vừa định gọi, Lý mặt rỗ đã bùm một tiếng đập vào tường, đầu óc choáng váng. Thì ra cánh cửa này là ảo giác do Sinh Hoa Diệu Bút tạo ra, cánh cửa thật sự vẫn ở chỗ ban đầu. Lão Lý đưa tay ôm trán mắng:

“Cái bút nát này quá khốn nạn, nó mà rơi vào tay ta, ta sẽ ngâm nó trong nước tiểu heo một năm!”

Lực sát thương của Sinh Hoa Diệu Bút không bằng những âm vật khác mà chúng tôi từng gặp, nhưng nó lại thập phần giảo hoạt. Chúng tôi một đường đuổi theo ra ngoài, Mạnh Đông Dã ôm túi xách chạy trốn như thỏ rừng, mặc cho chúng tôi gọi thế nào kêu cũng không quay đầu lại, mọi người trên đường nhìn chúng tôi như thể bệnh nhân tâm thần.

Tiểu Nguyệt hỏi:

“Không phải hắn khoác tấm da sói sao? Sao lại bị khống chế?”

“Hắn không bị khống chế, chỉ là đột nhiên mềm lòng, không muốn từ bỏ cây bút này…”

Tôi thở dài. So với âm vật, lòng tham càng khó đoán trước, tôi thầm mắng…

“Thằng ngu đần này, sắp bị tra tấn đến chết còn coi cây bút như bảo bối.”

Chúng tôi đuổi tới con đường bên cạnh, thấy Mạnh Đông Dã vội vã lên một chiếc xe, Lý mặt rỗ nói để hắn lái xe tới, tôi nghĩ lái xe tới thì không kịp nữa, vội dang tay cản lại một chiếc xe taxi khác.

Tôi ngồi vào ghế phụ nói với tài xế:

“Tài xế, đuổi theo chiếc xe phía trước, ngàn vạn lần đừng để mất dấu!”

Tài xế vừa nghe thấy thì hăng hái:

“Tình hình cụ thể là thế nào? Y như đóng phim điện ảnh vậy.”

Tôi thuận miệng nói bừa:

“Phiền ngươi nhanh lên, người kia là cữu cữu của ta mới chạy từ bệnh viện tâm thần ra, vô cùng nguy hiểm, chúng ta đến đưa lão trở về, ta sẽ trả ngươi gấp đôi.”

“Được rồi! Các ngươi ngồi cho vững.”

Tài xế giẫm chân ga, đuổi theo chiếc xe kia. Hai xe vẫn duy trì khoảng cách hơn hai mươi mét, một trước một sau, Mạnh Đông Dã không ngừng đi lòng vòng, giống như không có đích đến.

Khi xe lướt qua một ngọn đèn đường, tôi thấy Mạnh Đông Dã ngồi trên ghế sau cúi đầu, trên đầu gối có vật gì đó sáng lên, hình như là máy tính.

“Má ơi, hắn ở trên xe gõ chữ, người này hoàn toàn điên rồi!”

Lý mặt rỗ nói. Tôi cảm thấy cây bút này thật đáng sợ, nó có thể khuếch đại một cách vô hạn dục vọng sáng tạo của người khác, vượt qua tất cả mọi thứ. Mạnh Đông Dã vẫn không biết, kịch bản này bất kể thế nào cũng không thể hoàn thành, gõ thêm một chữ thì hắn càng gần tử vong thêm một bước. Tiểu Nguyệt lấy điện thoại ra gọi điện cho Mạnh Đông Dã, điện thoại quả nhiên đã tắt máy.

Chúng tôi đuổi theo một tiếng đồng hồ, sau đó chúng tôi lên một cái cầu vượt, tài xế nhìn máy đếm cước, nhắc nhở tôi:

“Tiểu tử, đã đi hơn một trăm km, ngươi thật sự muốn đuổi tiếp sao?”

Tôi nhìn máy đếm cước, đã hơn hai trăm tệ, tôi móc ra bốn trăm tệ đưa cho hắn:

“Đuổi tiếp!”

Tài xế mặt mày hớn hở:

“Được, được, khách hàng chính là thượng đế, ta nghe theo ngươi.”

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một xe tải đâm tới chính diện, tôi biết đó là ảo giác do Sinh Hoa Diệu Bút tạo ra, bởi vì xe tải lao tới rất nhanh mà lại không có chút bụi đất nào. Tài xế sợ hãi, lập tức đánh lái sang trái. Tôi vội vàng bắt lấy tay lái không cho hắn đánh, hai xe va chạm, tài xế thét lên chói tai làm tai tôi ù đi, sau đó xe tải hóa thành sương mù biến mất.

“Đừng sợ, đó là giả…”

Tài xế đột nhiên đạp phanh, theo lực quán tính, tôi thiếu chút nữa lao đầu qua kính chắn gió, hắn cuồng loạn kêu lên:

“Xuống xe xuống xe! Không làm nữa, trả bao nhiêu tiền cũng không làm.”

“Xin ngươi thương xót, nếu chúng ta không đuổi theo hắn, hắn sẽ mất mạng.”

Tiểu Nguyệt khẩn cầu nói. Chúng tôi nói hết tất cả những lời dễ nghe, thiếu chút đã hát bài dân ca Vân Nam “Tài xế đưa tôi đi”, nhưng tài xế không chịu lái, cuối cùng đành phải xuống xe, Lý mặt rỗ nhớ biển số xe uy hiếp tài xế, nói muốn khiếu nại hắn, tài xế mắng một câu: “Ta thấy các ngươi mới bị bệnh tâm thần” rồi lái xe đi, hắn phả khói xe vào mặt chúng tôi để trả thù. Thấy xe của Mạnh Đông Dã đã đi xa, tôi lập tức cảm thấy nản lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0