Phần 128
2021-12-18 11:38:00
Mạnh Đông Dã cũng nghi hoặc nói:
“Uy ca, không phải ta không tin ngươi, trong câu chuyện này, Giang Yêm ở trong mộng có được bút thần ngũ sắc, theo lý thuyết thì cây bút này không tồn tại a!”
Uy ca cười nói: “Mọi việc không thể chỉ xem bề ngoài, chân tướng có đôi khi cũng không như thần kỳ như trong truyền thuyết, cây bút này vốn là một âm vật, Giang Yêm không biết từ đâu mà có được nó, từ đó văn chương như suối chảy, nhưng khi người ngoài hỏi tới lại không thể nào nói rõ, đành nói dối là có được một cây bút thần trong mộng. Sau đó dần dần phát hiện ra tác dụng phụ của nó quá lợi hại nên đã xử lý, rồi nói với người ngoài là lão thần tiên đã thu hồi lại. Mạnh đại biên kịch, không phải ta khoác lác, các ngươi làm nghề này tuy rằng đọc sách nhiều, nhưng có một số việc chưa chắc đã hiểu rõ như chúng ta. Bởi vì có một số chân tướng căn bản sẽ không viết trong sách, vẫn là câu nói đó, tận tín thư bất như vô thư.”
(Tận tín thư bất như vô thư: Thành ngữ có nghĩa đen là: Tin hoàn toàn những gì trong sách thì không bằng không đọc. Diễn giải ra thì: Đọc sách cần phải phân tích, không nên tin sách một cách mù quáng hoặc tin hoàn toàn mà nên nhìn nhận vấn đề một cách biện chứng – baidu)
Điểm này tôi rất đồng ý với Uy ca, bản thân âm vật bao hàm rất nhiều tri thức lịch sử, những tri thức đó cũng chưa chắc đã có thể tìm được trong sách vở, tiếp xúc âm vật đã mấy năm, tôi và đã học được rất nhiều điều. Mạnh Đông Dã đang ngắm nghía thưởng thức cây bút lông:
“Ý của ngươi là, cây bút này có tác dụng phụ? Có thể nói cụ thể một chút không?”
Uy ca cười ha ha…
“Yên tâm đi, một cây bút mà thôi, sẽ không thể làm gì ngươi cả, cùng lắm là dùng một lần sẽ mất mấy năm dương thọ mà thôi, Giang Yêm vẫn luôn dùng nó đến lúc trung niên mới bỏ đi, có thể thấy được nó cũng không có gì ghê gớm.”
“Mất mấy năm dương thọ?”
Mạnh Đông Dã cau mày, dường như trong lòng đang đấu tranh. Người thường không dễ dàng đi một bước này, nhưng một khi đã bước ra thì thường không quay lại được, đây là lòng tham của con người.
Cuối cùng hắn nói…
“Chỉ cần có thể viết ra tác phẩm hay, cái giá này ta đồng ý, sinh mệnh của một tác giả không có dài ngắn, có một tác phẩm hay tự nhiên có thể làm cho tác giả lưu danh muôn đời.”
“Làm người rất sảng khoái!”
Uy ca liên tục vỗ tay…
“Một là ta thưởng thức sự thống khoái này của ngươi, hai là ngưỡng mộ danh hào của Mạnh đại biên kịch, cây bút này ta tặng ngươi, coi như là một chút tâm ý của ta.”
“Không không, như vậy sao được, các ngươi làm nghề này cũng không dễ dàng.”
Mạnh Đông Dã lập tức đẩy vali tiền cho Uy ca. Uy ca vốn dĩ chỉ là khách sáo, cho nên cũng không từ chối nữa, cầm tiền nói…
“Ta là người thích kết giao bằng hữu, hay là ký tên tặng cho ta được không?”
“Được được.”
Vì thế hai bên, một tay giao tiền một tay giao hàng, đã tiến hành mua bán.
Lúc Uy ca đưa tay nhận tiền, tôi chú ý thấy trên cánh tay hắn có rất nhiều vết máu, có mới có cũ, hắn thấy ánh mắt của tôi bèn nhanh chóng dùng tay áo che đi. Tôi âm thầm hoài nghi, sự tình chỉ sợ là không đơn giản như vậy, Uy ca tựa hồ nhất định phải bán cái bút này đi. Mạnh Đông Dã lại hỏi hắn cây bút đó dùng như thế nào, Uy ca nói, đỉnh bút có một cái lỗ nhỏ, dùng máu đầu ngón tay nhỏ vào đó ba ngày, cũng không cần dùng quá nhiều máu, cách sáu tiếng đồng hồ lại làm một lần là được. Chờ khi máu đầy, toàn bộ đầu bút có màu đỏ tươi ẩm ướt thì nó sẽ bị đánh thức, sau đó cứ tùy tiện viết ra, bảo đảm văn chương sẽ như suối phun.
“Dùng nó viết?”
Mạnh Đông Dã hỏi. Uy ca cười to…
“Ngươi thật là hài hước, ngày thường ngươi dùng cái gì để viết thì cứ tiếp tục dùng cái đó. Âm vật chỉ cần ở bên người là có tác dụng rồi, mấy thanh đao dùng để tiêu tai trừ tà cũng không cần phải thật sự lấy nó đi chém ma quỷ chứ?”
“Được, ta biết rồi.”
Mạnh Đông Dã lộ ra nét hài lòng tươi cười. Chúng tôi cáo từ Uy ca, lúc rời khỏi toà nhà này, tôi dặn dò Mạnh Đông Dã, nếu khi sử dụng xuất hiện điều gì dị thường, phải liên hệ ngay với tôi. Hắn đồng ý một tiếng rồi đi trước. Tôi xoay người đi về phía tiệm tạp hóa gần đó, Tiểu Nguyệt hỏi tôi làm gì, tôi nói đi nghe ngóng sự tình một chút.
Bà chủ tiệm đang ngồi sau quầy cắn hạt dưa xem TV, tôi đi tới muốn hỏi thăm chút chuyện thì bà ta thái độ rất hờ hững, sau đó tôi mua một bao thuốc Nhuyễn Trung Hoa, thái độ của bà ta lập tức thay đổi.
“Đại thẩm, xin hỏi, tòa nhà xây dở phía sau đã được bao lâu rồi?”
Tôi hỏi.
“Hai ba năm gì đó.”
Bà chủ nói.
“Xin hỏi lúc trước vì sao lại dừng xây?”
Bà ta nghĩ nghĩ nói…
“Hình như là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm chết mười mấy công nhân, nơi có người chết ai mà dám ở lại a! Những căn nhà đã bán lúc trước đều bị trả lại, chủ đầu tư không thu hồi được vốn nên đã vỡ nợ và trốn sang Đài Loan, rồi từ đó bắt đầu bỏ hoang như thế này…”
Bà ta nhìn tôi đánh giá một lượt, hỏi tôi có phải muốn mua lại khu đất này không, tôi hàm hồ nói là hỏi thăm giúp một người bạn. Chủ tiệm nói…
“Ngươi hãy khuyên nhủ người bạn đó đừng làm loại chuyện cầm tiền ném qua cửa sổ này, ngươi biết nơi này trước kia là gì không? Là pháp trường, phạm nhân đều bị đưa đến đây để chém đầu, trước kia mấy công ty bất động sản định bán với giá rẻ, kết quả lại xảy ra đại loạn. Nơi này phong thuỷ rất kém, buổi tối ta chưa bao giờ ở lại đây, nghe nói nơi này thường xuyên có người không đầu đi tới đi lui.”
Tôi thầm mắng một câu, bị Uy ca lừa rồi! Tôi vội vàng trở về đi, trên đường Tiểu Nguyệt hỏi tôi…
“Trương ca, một nơi hung địa như vậy, hắn sao lại muốn ở đây?”
“Hắn muốn lấy độc trị độc, cây bút kia khẳng định không phải là cái gì tốt, vì muốn trấn trụ cây bút này, hắn mới chọn nơi đại hung chi địa để ở.”
Tôi vội vàng giải thích.
“Lấy độc trị độc, chuyện này có thể sao?”
Tiểu Nguyệt có chút nghi hoặc. Tôi gật đầu, oan hồn và nơi có oan hồn cũng không phải là hòa hợp với nhau, thông thường mà nói thì quỷ cổ đại và quỷ hiện đại đều có chút không thích nhau, cách lấy độc trị độc này lúc trước tôi hay dùng, đương nhiên là để đối phó với âm vật. Khi tôi trở lại, thấy Uy ca đang thu dọn đồ đạc, vừa thu vén vừa vui vẻ hát tiểu khúc, thấy chúng tôi quay lại, hắn ngượng ngùng nói…
“Vợ ta vừa gọi điện thoại nói tìm cho ta một tầng hầm, ở đây lâu dài cũng không phải là cách, ta đang chuẩn bị dọn đi đây.”
“Vừa khéo như vậy?”
Tôi cười lạnh nói…
“Bị cảnh sát theo dõi căn bản là giả! Ngươi là muốn trấn trụ cây bút này.”
“Trương gia tiểu ca, ngươi nói vậy oan uổng chết ta, Đại Uy ta buôn bán từ trước đến nay luôn giữ bổn phận, sao có thể bán thứ có vấn đề cho khách hàng.”
Uy ca bắt đầu phân bua.
“Ngươi thích trốn đông trốn tây đúng không? Có tin ta dùng chút thủ đoạn sẽ cho ngươi trốn cả đời không thoát không?”
Tôi gầm lên một tiếng. Uy ca mặt trắng bệch, vội vàng cầu xin…
“Đừng đừng, ngài là nhân vật tầm cỡ nào, ta rất rõ.”
“Biết thì tốt, mau nói, cây bút đó rốt cuộc là thế nào!”
Uy ca gãi gãi đầu, ngượng ngùng liếc tôi một cái nói…
“Cây bút đó… lúc trước từng hại chết người.”
Tôi không quá kinh ngạc, bảo hắn nói tiếp, hắn nói cây bút đó lúc trước đã qua bốn đời chủ nhân, hai người đầu tiên là tiểu thuyết gia internet, hai người sau là nhà văn, hắn vừa nói tôi đã nhớ ra, trước đây quả thật có tin tức nói một tác gia internet nào đó đã tự sát vì áp lực cuộc sống quá lớn. Cây bút này quả thật có thể cho người ta linh cảm vô hạn, làm người ta viết văn như có thần giúp, nhưng tác dụng phụ quá lớn, rất nhanh đã tra tấn chủ nhân đến mức cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, điều càng đáng sợ chính là, mỗi một người chết đi, oan hồn sẽ bị trói buộc trong bút. Từ khi Uy ca thu cây bút này, trong nhà quả thực chưa có một ngày bình yên, có bốn con ác quỷ cả ngày cứ liều mạng mà cào cấu hắn, bắt hắn trả bút lại cho chúng, ngủ cũng không thể ngủ, cơm cũng không thể ăn, quả thực muốn điên rồi.
Cuối cùng bất đắc dĩ, hắn phải trốn tới đây, nơi này quả thật cũng có quỷ, nhưng nếu so sánh với bốn tên hung thần ác sát kia, thì quỷ ở đây tốt bụng như cha vợ hắn vậy. Uy ca cởi quần áo ra cho chúng tôi xem, trên người hắn toàn là vết máu bị cào rách, cơ hồ không có một khối da lành lặn. Tôi nhíu mày nói…
“Vì sao ngươi không tới tìm ta?”
“Tìm ngươi? Làm ơn đi, mọi người đều ăn chén cơm âm vật, quy củ trong nghề ngươi không hiểu ư?”
“Quy củ gì?”
Tôi ngây ngốc.
“Ngươi mà nhúng tay, thứ này không phải sẽ thuộc về ngươi sao? Ngươi mà lại qua tay bán đi thì có phải là đầu ta có vấn đề không? Cây bút này là ta tốn hai mươi vạn tệ mới thu được, ta đâu có phải làm từ thiện đâu.”
Uy ca nói.
“Mẹ kiếp! Ngươi cần mạng hay cần tiền?”
Uy ca nói một câu thiếu chút nữa làm tôi tắc thở:
“Cả hai ta đều cần!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro