Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 126

2021-12-18 11:38:00

Phần 126
Người tới, chính là nhị cữu đã chết của Lý mặt rỗ. Không ngờ lão ta đã sống lại, nhất cử nhất động vẫn giống như lúc trước, sắc mặt trắng bệch, như một cái xác không hồn. Lão lại ghé vào bên cạnh giếng cạn, phát ra tiếng khóc bén nhọn, khóc liên tục mấy tiếng đồng hồ. Lý mặt rỗ cũng không biết lấy ở đâu ra mấy cái nút tai, nhét chặt vào lỗ tai mới không bị tiếng khóc như quỷ gào ảnh hướng. Đến khi lão già rời đi, tôi mới đến bên cạnh giếng, thò đầu nhìn vào trong, nghi hoặc trong lòng nổi lên.

“Thế nào, ngươi có phát hiện gì sao?”

Lý mặt rỗ hỏi. Tôi mỉm cười nhìn Lý mặt rỗ gật đầu, ra hiệu cho hắn chui xuống đáy giếng nhìn xem.

“Trương gia tiểu ca, ngươi đùa a? Giếng này làm sao mà chui xuống được, xuống rồi còn lên được hay sao? Ngươi không phải là muốn vì tiền mà hại mạng ta chứ.”

Lý mặt rỗ cẩn thận nhìn tôi, kìm lòng không được lui về sau một bước, bộ dáng kia, nhìn qua đã thấy khôi hài. Tôi đến là phục hắn, tôi sao có thể hại hắn đây? Muốn biết rõ bí mật trong giếng này, nhất định phải chui xuống, vì thế tôi hung ác trừng mắt liếc hắn một cái. Lý mặt rỗ nghĩ nghĩ, cũng chỉ đành đáp ứng. Tôi nắm lấy dây thừng, chậm rãi thả Lý mặt rỗ xuống.

Ngay từ đầu tôi không quấn chặt, Lý mặt rỗ cũng quá nặng, suýt nữa thì tuột tay, nếu không phải cố sức giữ chặt, Lý mặt rỗ khẳng định đã ngã xuống đáy giếng. Nửa phút sau, Lý mặt rỗ đã đến đáy giếng. Lý mặt rỗ lấy đèn pin mắt sói ra chiếu sáng, đèn pin mắt sói này không giống như đèn pin bình thường, sáng hơn rất nhiều. Đèn pin bình thường chỉ chiếu xa được hơn mười mét, đèn pin mắt sói lại có thể chiếu xa ba bốn mươi mét, rất thích hợp sử dụng trong môi trường này. Lý mặt rỗ đi xuống, tôi ở phía trên cũng không yên lòng, nhưng nếu tôi cũng đi xuống, vậy thì không có ai kéo chúng tôi lên. Cho nên tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh giếng hút thuốc, chờ tin của hắn.

“Trương gia tiểu ca, Trương gia tiểu ca, mau kéo ta lên! Ngươi nhanh lên, ta có phát hiện quan trọng, phía dưới có xương cốt người chết.”

Rất nhanh dưới giếng đã có tiếng của Lý mặt rỗ, tôi không nói hai lời, trực tiếp kéo dây thừng lên. Lý mặt rỗ mừng rỡ, hai tay cầm đầy đồ vật. Bởi vì trời tối nên tôi cũng không thấy rõ lắm, tay trái hắn tựa như cầm xương cốt, tay phải thì cầm đồ vật gì đó. Tôi hỏi tình hình dưới đáy giếng, Lý mặt rỗ nói cái giếng này không đơn giản như mặt ngoài. Phía dưới có một cái quan tài, nhìn hoa văn điêu khắc bên trên hẳn là từ thời Thanh.

Lúc này, tôi mới chú ý tới đồ vật trong tay hắn, Lý mặt rỗ đưa khúc xương cho tôi, bảo tôi xem một chút. Tôi quan sát tỉ mỉ khúc xương. Đây dường như là xương cốt của nữ nhân, vô cùng nhỏ bé, trên bề mặt có không ít vết hư hại, tuổi tác của người chết cũng không lớn. Điều tôi quan tâm nhất vẫn là đồ vật trên tay Lý mặt rỗ, hắn che giấu tựa hồ không muốn cho tôi xem. Tôi giật lấy, kết quả phát hiện ra đó cũng là một cái bình đồng, giống như cái mà nhị cữu Lý mặt rỗ có được, chỉ là nhỏ bằng một nửa cái bình đồng lúc trước. Tôi cẩn thận quan sát, vốn cho rằng có thể phát hiện được cái gì, cuối cùng chỉ thấy trên đó có đồ hình nhưng lại không có chữ viết gì cả.

Điều này khiến tôi nghi ngờ, chủ nhân hai ngôi mộ này rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Không phải là vợ chồng ư? Nếu là vợ chồng, lẽ ra phải táng cùng một chỗ. Sao một người ở trong mộ, một người lại ở dưới đáy giếng. Ở thời cổ đại thường nói nhập khẩu vi an (bước qua cửa thì là người trong nhà), vì sao nữ nhân này lại bị táng trong giếng, đây không phải là nguyền rủa người ta vĩnh viễn không được siêu sinh hay sao?

“Trương gia tiểu ca, chúng ta làm sao bây giờ? Đi tới khu mộ địa tìm nhị cữu? Ngươi nói nhị cữu còn sống hay đã chết a?”

Lý mặt rỗ khẩn trương hỏi, thấy tôi không trả lời, hắn càng thêm sốt ruột. Kỳ thật tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào, tất cả những chuyện này giống như một bí ẩn, nếu không tìm được sợi dây bên trong, chúng tôi căn bản là không phá nổi. Rơi vào đường cùng, tôi đành cùng Lý mặt rỗ tiến về khu mộ địa, trên đường đi âm phong trận trận, chúng tôi ít nhiều vẫn có chút sợ hãi, cho nên chỉ có thể nói chuyện phiếm để xua đi tâm lý lo sợ. Đến khi nói tới vợ của Nhị Đản, tôi thật rất hiếu kỳ, Nhị Đản là một nông dân trung thực, cả đời ra khỏi vùng quê này không tới mấy lần, sao lại có năng lực cưới được một tiểu kiều thê như hoa như ngọc?

Lý mặt rỗ bèn nói với tôi một chuyện trong nhà bọn hắn. Nhị Đản kỳ thật cũng chỉ có một ưu điểm là trung thực, trừ cái đó ra cũng không có sở trường gì khác. Ở Hoàng Hòe Thôn, gia đình hắn thuộc hộ nghèo, thu nhập đều là từ tiền trợ cấp của chính phủ, thêm vào trồng trọt nuôi heo mới có thể miễn cưỡng đủ sống. Có thể nói, với điều kiện như vậy, đời này Nhị Đản muốn kết hôn cơ bản là chuyện không thể nào. Có một ngày, Nhị Đản ra ngoài đi làm nông, lại phát hiện trong ruộng có một nữ nhân té xỉu, Nhị Đản có lòng tốt cứu nữ nhân đó, đưa về nhà. Sau đó, nữ nhân này vì cảm tạ Nhị Đản nên đã chủ động gả cho hắn. Nhưng cô ta có một điều kiện, đó là phải cho con gái của nàng tới sống cùng.

Nhị Đản đâu thể cự tuyệt? Hắn có được vợ đã là trời cao phù hộ rồi. Cho nên đứa bé kia cũng không phải là con của Nhị Đản, khó trách trước đó tôi cảm thấy đứa bé không hề giống Nhị Đản. Đang lúc cảm khái vận may của Nhị Đản, chúng tôi đã tới khu mộ địa, nhị cữu của Lý mặt rỗ vẫn đang quỳ gối ăn đất như rồng như hổ. Chỉ là khi chúng tôi đến, lão ta bỗng ngừng lại, chậm rãi quay đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn chúng tôi, trong bóng đêm nhìn rõ ràng đến mức làm người ta phải sợ hãi.

Ngay lúc tôi và Lão Lý cảm thấy không ổn, lão đã đi về phía chúng tôi. Lý mặt rỗ gấp gáp, vội vàng trốn sau lưng tôi, hỏi tôi nên làm gì bây giờ? Tôi cũng chưa nghĩ ra, rốt cuộc lão là người chết hay người sống? Người sống thì tôi còn có thể ứng phó, còn nếu là người chết, tôi nên làm thế nào đây? Lần này tôi lại không mang theo pháp khí. Tôi còn đang hoang mang lo sợ, lão già đã nhào tới, vươn tay bóp cổ tôi. Trong nháy mắt tôi cảm thấy hô hấp khó khăn, cả người tựa hồ cũng bị đối phương nhác lên. Lý mặt rỗ sợ hãi trực tiếp ngã xụi lơ trên mặt đất, điên cuồng hô cứu mạng. Tôi cố sức giãy ra nhưng khí lực yếu dần, tôi cảm thấy mình phải chết ở đây, trong lòng không cam tâm, tôi sao có thể chết như vậy?

Khi tôi sắp mất đi tri giác, một thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ vang lên, hai tay bóp trên cổ tôi lập tức buông lỏng ra, tôi ngã xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở gấp. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện ra người cứu tôi chính là Nhất Sơ. Hắn vẫn mang bộ dáng lãnh khốc, đưa lưng về phía tôi, dưới ánh trăng chiếu rọi phảng phất như một hành giả cô độc.

“Ngươi thật là biết gây phiền toái, may mà ta chưa về Hồng Kông, nếu không ngươi chết chắc.”

Nhất Sơ lạnh lùng nói một câu rồi quay người rời đi. Tôi vốn muốn nói câu cảm tạ, nhưng thân ảnh của hắn đã biến mất trong bóng đêm. Tôi cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no mà từ chối, thiếu hắn món nợ nhân tình thì cứ nhận lấy rồi sẽ trả sau.

Lúc quay đầu nhìn, tôi trợn tròn mắt. Nhất Sơ đã xuống tay, một kiếm chặt đứt hai tay nhị cữu của Lý mặt rỗ, lão ta không biết là do một kiếm này hay có duyên cớ gì khác mà cả người ngã trên mặt đất như người chết. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì thật sự là lão đã là người chết, tôi vẫn cẩn thận dò xét hơi thở của lão. Phát hiện ra lão đã lạnh toát, đã sớm không còn hơi thở, dưới cổ đã xuất hiện thi ban. Tôi lòng mang nghi vấn đỡ Lý mặt rỗ còn đang sợ hãi dậy. Lão Lý là thứ không có tiền đồ, lắp ba lắp bắp một câu cũng không nói được nên lời.

“Đi thôi, trước tiên đưa nhị cữu ngươi về…”

Nói xong, tôi cầm cái bình đồng cùng Lý mặt rỗ trở về.

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Khi về nhà Nhị Đản vẫn chưa ngủ, thấy tôi trở về, vội vàng bảo cha hắn đã biến mất. Khi thấy thi thể trên lưng Lý mặt rỗ, Nhị Đản lập tức kinh sợ, hỏi chúng tôi có chuyện gì xảy ra? Lý mặt rỗ kể sơ qua với Nhị Đản, tôi thì đi về phía căn phòng lúc trước để thi thể. Theo lẽ thường, người đã chết không thể sống lại rồi đi ra đường, hơn nữa còn biết khóc lóc biết ăn đất, điều này thật sự là bất khả tư nghị. Trong đó tất có vấn đề, lúc tôi mở cửa phòng, có một mùi nước hoa thoang thoảng. Mùi này chính là mùi trên người vợ Nhị Đản, bởi vì mùi nước hoa đó rất đặc thù, cho nên tôi vẫn còn nhớ kỹ.

Khi tôi tới gần bên giường, một con mèo trắng bỗng nhiên chui ra, với tốc độ cực nhanh lao thẳng ra cổng. Tôi lúc ấy bị giật mình, nhìn theo con mèo trắng mà nhíu mày lại. Tôi nhớ lúc trước khi đi đã nhắc nhở Nhị Đản nhất định phải đóng kỹ cửa phòng, không được cho chó mèo, các loại động vật tiến vào. Nhưng hắn thật biết nghe lời, lại để cho một con mèo đi vào, điều này cũng có thể giải thích hành vi trước đó của nhị cữu Lý mặt rỗ. Người sau khi chết, nếu tiếp xúc với chó mèo sẽ có khả năng rất lớn xảy ra tình huống xác chết vùng dậy. Thi thể này lại còn chịu ảnh hưởng của âm vật, cho nên theo bản năng sẽ cảm thấy mình còn sống, tiếp tục chạy tới khu mộ địa ăn đất.

Chỉ là tôi không hiểu, cuối cùng khi chúng tôi tới tìm lão, tại sao lão lại muốn bóp cổ tôi? Tôi cũng không làm gì cả mà. Lúc này, tôi chợt nhớ tới cái bình đồng, vội vàng tìm kiếm trong phòng khác, nhưng trong phòng đâu có cái bình đồng nào, nó đã sớm biến mất. Tôi vội vàng chạy ra ngoài, hỏi Nhị Đản cái bình đồng đâu? Hắn nói để ở trong phòng ngủ, tôi vội chạy vào tìm, kết quả phát hiện không thấy đâu, trong chốc lát cũng ngây ngẩn cả người.

“Mẹ kiếp, nhà ngươi sẽ không bị trộm vào đấy chứ?”

Lý mặt rỗ cảm thấy khó mà tin được, dù sao nhà của Nhị Đản cho dù có mở rộng cửa cũng chưa chắc đã có trộm vào. Tôi cảm thấy tất cả mọi nghi vấn đều nhắm vào vợ của Nhị Đản, trong nhà cũng chỉ có mấy người chúng tôi, đồ vật lại bị biến mất, cho nên chỉ có vợ của Nhị Đản là có hiềm nghi lớn nhất.

Tôi nói với Nhị Đản rằng cần nói chuyện với vợ con hắn, Nhị Đản có chút do dự đến hơn nửa ngày mới nói bảo để mai bàn lại. Lý mặt rỗ cũng ở một bên thêm vào, nói tôi là một đại lão gia đêm hôm khuya khoắt lại muốn gặp vợ người khác, còn ra thể thống gì? Dù sao nông dân thôn quê đối với mấy chuyện này vẫn tương đối bận tâm, cho nên Nhị Đản thoáng có chút không vui, chuyện này cũng không thể theo ý tôi được. Rạng sáng hôm sau, tôi nói với Lý mặt rỗ rằng tôi muốn rời đi, Lý mặt rỗ lúc ấy liền phủ phục ôm lấy bắp đùi tôi nói…

“Trương gia tiểu ca, ngươi không thể đi a, chuyện này không phải vẫn chưa xong sao? Ngươi đã đáp ứng sẽ tra ra đến cùng, cùng lắm thì hai cái bình đồng đều cho ngươi.”

Tôi không phải vì tiền, mà là chuyện này hiện giờ đã biến thành một vũng nước đục. Tôi còn lưu lại chỉ sợ sẽ rước họa vào thân, nói không chừng sẽ chôn thây ở chỗ này. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn từ bỏ ý nghĩ rời đi. Bởi vì Lý mặt rỗ đã dùng đại chiêu thức, một khóc hai nháo ba treo ngược. Lúc ăn sáng, vợ của Nhị Đản vẫn chưa bước ra khỏi phòng, Nhị Đản đưa cơm vào, tôi cũng theo chân Nhị Đản vào phòng. Trong phòng tản ra một mùi thơm quen thuộc, mùi này giống mùi ở trong phòng chứa xác nhị cữu Lý mặt rỗ giống nhau như đúc.

“Đại sư, sao ngươi lại theo vào?”

Nhị Đản buồn bực nói, trong giọng nói của hắn, tôi mơ hồ có thể cảm nhận được vẻ tức giận.

“Ta vào là muốn nói với vợ ngươi hai câu, ngươi hẳn là sẽ không để tâm chứ?”

Tôi nói.

Cũng vào lúc này, Lý mặt rỗ vào phòng gọi Nhị Đản ra ngoài. Nhị Đản vốn không muốn, nhưng hắn vẫn tương đối nghe lời Lý mặt rỗ, lựa chọn đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại tôi và vợ Nhị Đản và đứa bé gái. Cô ta cẩn thận che con gái sau lưng, gắt gao nhìn tôi chằm chằm.

“Chúng ta cũng không cần vòng vèo nữa, tại sao ngươi muốn hại cả nhà hắn? Nhà bọn hắn đời đời kiếp kiếp đều là thôn dân đàng hoàng, làm như vậy đối với ngươi cũng không có gì tốt mà?”

Tôi trực tiếp nói thẳng. Cô ta trầm mặc thật lâu, cuối cùng buồn bã cười cười.

“Xem ra ngươi đã biết rồi, đúng, tất cả đều do ta làm. Mục đích của ta chính là muốn cho bọn hắn cửa nát nhà tan, vì thái gia gia (cụ) mà báo thù!”

Cô ta nói xong, hai hàng nước mắt rơi xuống. Thấy phụ nữ như vậy, tôi lại chân tay luống cuống, không biết nên đối phó thế nào.

“Thái gia gia của ngươi? Chẳng lẽ là vị Nữu Cổ Lộc tướng quân đó ư.”

Tôi nghĩ tới chữ khắc trên bình đồng. Nữ nhân nhẹ gật đầu nói…

“Ngài chính là cụ nội của ta, ngài sở dĩ chết thảm chính là do Lý gia ban tặng, hiện giờ ta đã tìm được hậu nhân của Lý gia, nhất định phải khiến bọn hắn trả giá bằng máu!”

Đến lúc này, tôi tựa hồ đã hiểu rõ rất nhiều điều. Cái bình đồng đó kỳ thật không phải là vô tình xuất hiện, mà là do cô ta cố ý chôn ở chỗ nhị cữu Lý mặt rỗ thường xuyên làm ruộng, lúc này mới dẫn phát ra sự tình sau đó.

“Ngươi làm như vậy thì được gì? Ngươi có biết ngươi đã hại chết một người vô tội không?”

Tôi không khỏi tức giận, thật sự thì tôi ghét nhất là loại người này.

“Bọn hắn đều đáng chết, chỉ có chết mới trả được nợ!”

Ánh mắt cô ta tràn đầy ác độc, cô ta chỉ muốn báo thù, nhưng lại không biết đây cũng là đang giết người. Xoảng xoảng! Cửa đột nhiên mở ra, Lý mặt rỗ và Nhị Đản đi vào. Hốc mắt Nhị Đản tràn đầy lệ bi ai, hai tay run rẩy chỉ vào vợ mình không nói nên lời. Hắn sao có thể ngờ được, người vợ bình thường vẫn luôn ôn nhu quan tâm mình lại là hung thủ giết người. Hắn run rẩy, từng bước chậm rãi đi về phía cô ta.

“Nàng hận nhà chúng ta như vậy, vì sao không hạ thủ với ta? Nàng hạ thủ với ta là được, tại sao lại hại cha ta, vì sao…”

Nhị Đản nắm đấm giơ cao, muốn đánh vợ mình, nhưng cứ giơ như vậy mà không hạ xuống. Hắn không xuống tay được, dù sao một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa. Tôi và Lý mặt rỗ cảm thấy mình ở đây không thích hợp, liền tìm cơ hội đi ra ngoài. Đây là chuyện nhà của bọn hắn, tôi căn bản không quản được, cũng không muốn quản, cho nên tôi mới muốn nhanh chóng rời đi. Bởi vì sau một đêm suy tính kỹ càng, tôi đã đoán được tám chín phần mười câu chuyện. Cô ta sở dĩ không giết Nhị Đản là bởi vì cô ta đã bị sự chân thành của Nhị Đản làm cảm động, muốn tiếp tục sống cùng Nhị Đản. Nhưng cô ta cũng không thể vi phạm lời thề gia tộc, cho nên chỉ có thể đi giết cha của Nhị Đản.

Tôi không muốn quản, cũng là vì nghĩ đến chuyện này. Vốn cho rằng hy sinh một người mà có thể đổi lấy tương lai hạnh phúc của hai người thì cũng đáng, nhưng nếu nghĩ kỹ một chút sẽ thấy, chỉ cần có lời đồn thổi đến tai là có thể phá vỡ những ngày tươi đẹp đó, cho nên đau dài không bằng đau ngắn, vẫn nên để chính bọn hắn giải quyết đi! Tôi bảo Lý mặt rỗ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Lý mặt rỗ lại không hiểu tôi có ý gì, kéo tôi lại không muốn cho tôi đi, còn nói âm vật còn chưa tới tay, chuyến này đi chẳng phải là thua lỗ sao? Vừa chần chừ ở lại, tôi đã thấy được một màn bi kịch, đối với Lý mặt rỗ hẳn là càng buồn thảm hơn. Nhị Đản đã tự sát, vợ hắn cũng tự sát, cả hai khi chết vẫn ôm lấy nhau. Tất cả đều chết, vì cái gọi là báo thù.

Sau đó, Lý mặt rỗ ở lại xử lý tang sự, tôi thì một mình về nhà. Toàn bộ câu chuyện tràn đầy bi kịch, cũng khiến cho tôi có thêm nhiều cảm ngộ đối với nhân sinh. Sau khi về nhà, tôi bắn tin trong giới về hai món thanh đồng khí, rất nhanh đã có người mua tìm tới cửa. Cuối cùng bán được với giá một trăm vạn tệ. Lúc bán đi, tôi đã kể cho người mua về câu chuyện phía sau. Trong những năm Quang Tự triều Thanh, có một vị võ trạng nguyên tên là Nữu Cổ Lộc, mặc dù lòng ôm chí lớn, nhưng vì không tặng lễ vật cho một giám khảo họ Lý, khiến cho người này ghi hận mà gièm pha trước mặt Hoàng đế. Cuối cùng Nữu Cổ Lộc chỉ đạt được một chức danh Bát Kỳ tướng quân nhàn hạ, thủ vệ một tòa thành nhỏ ở biên quan.

Nhưng vị quan viên họ Lý kia lại coi trọng thê tử của Nữu Cổ Lộc, dùng vô số thủ đoạn ác độc, thê tử của Nữu Cổ Lộc vẫn sống chết không theo, bị vị quan viên họ Lý đó vũ nhục rồi giết chết vứt xác trong giếng. Nữu Cổ Lộc thương tâm đã mai táng cho thê tử ngay trong giếng, viết hơn trăm lá huyết thư gửi lên Hoàng đế kêu oan, nhưng toàn bộ đều bị vị quan họ Lý nọ chặn lại, còn gièm pha biếm Nữu Cổ Lộc thành thường dân, tịch thu gia sản. Nữu Cổ Lộc chết đói trong lạnh lẽo, trước khi chết đã căn dặn con gái lập lời thề độc, nhất định phải giết sạch hậu nhân Lý gia để báo thù…

Người trước trồng cây người sau hái quả, tiền nhân tác nghiệt hậu nhân gặp nạn. Đây vốn là một đạo lý cực kỳ đơn giản, nhưng vẫn có rất nhiều người không hiểu rõ. Nếu lúc trước vị quan họ Lý có thể hiểu được chí lớn báo quốc của Nữu Cổ Lộc… Nếu Nữu Cổ Lộc trước khi chết có thể nghĩ thoáng ra…

Chắc hẳn vợ chồng Nhị Đản sẽ sống hạnh phúc cùng một chỗ? Chỉ là hình ảnh đó, tôi mãi mãi không thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0