Phần 11
2021-03-18 08:39:00
Bên trên sàn đấu, Á Nhi cùng với Liễu Mộng Mộng hai mặt nghiêm túc nhìn nhau, chiến ý dày đặc…
Bản thân các nàng đã sớm biết đối phương sẽ là kình địch, quả nhiên sau các vòng đấu… rốt cuộc gặp nhau ở chung kết…
Vì hai nữ tham gia mức độ Thiên tài từ 100 tuổi trở xuống, nên các trận chiến trước hầu như không mất quá nhiều sức…
Điều đó đồng nghĩa là, ở vòng chung kết này, các nàng thi đấu ở trạng thái ổn định nhất.
“Ta sẽ không để thúc thúc thất vọng!” Gương mặt tinh linh xinh xắn như búp bê tràn đầy nghiêm túc, Á Nhi mở miệng nói.
“Hì hì, ta cũng sẽ không!” Liễu Mộng Mộng gò má bầu bĩnh như phún ra sửa lúng liếng, ánh mắt hừng hực chiến ý.
Hai nàng tuổi tác nhỏ nhất Hậu Cung, thực lực cũng là kém nhất… so với Lạc Loan Loan mới chào đời cũng không bằng.
Nhưng Lạc Nam và chúng nữ đều hiểu, hai tiểu cô nương đều có thiên phú và ý chí tu luyện cực cao, chỉ cần có được Huyết Mạch hay Thể Chất thích hợp cho các nàng, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên… trở thành thiên chi kiêu nữ.
Đặt chân vào Luyện Hư khi tuổi chưa đến 18, cái gọi là thế hệ Hoàng Kim trước đây ở trước mặt các nàng không đáng chú ý chút nào, mặc dù nhờ Lạc Nam và chúng nữ bồi dưỡng, nhưng cũng không thể phủ nhận tiềm lực của hai nữ.
“Trận đấu bắt đầu!”
Theo âm thanh trong trẻo của Vương Thiên Ảnh cùng Hồ Ngọc Nghiên đồng loạt vang lên, trận đấu chính thức diễn ra.
“Ngọc Nữ Thân Pháp!”
Liễu Mộng Mộng trước tiên xuất kích, đôi chân thon thả phiêu dật đạp lấy hư không, thân thể như Ngọc Nữ hóa thành từng luồng từng luồng tàn ảnh, như tiên như mộng, khiến một đám thanh niên trai tráng nhìn muốn lé mắt.
Tu luyện Ngọc Nữ Ngự Thủy Công được Lạc Nam trao tặng, dáng vẻ bên ngoài của Liễu Mộng Mộng ngày càng xinh đẹp, mỗi một động tác đều mang theo tiên vận cao quý khác xa thường nhân, thả trong đám đông sẽ là hạc giữa bầy gà.
Chỉ thoáng chốc đã tiếp cận Á Nhi, Liễu Mộng Mộng nghiêm nghị quát:
“Thủy Hồng Cước!”
Một chân hóa cước, mang theo từng cơn sóng lớn như tận thế ngập trời, nhắm trực diện Á Nhi.
Thủy Hồng Cước là vũ kỹ nổi danh của Hải Hồng Phái, Liễu Mộng Mộng là đệ tử Thủy Nương Khanh, đương nhiên nắm giữ cước pháp này.
“Hì hì, Thuấn Di!”
Đôi cánh Tinh Linh trên lưng Á Nhi vỗ mạnh, thân thể yêu kiều đã biến mất tại chỗ, né tránh một Cước kinh người của Liễu Mộng Mộng.
Một lần nữa xuất hiện, Á Nhi đã ở sau lưng Liễu Mộng Mộng, miệng nhỏ phòng to, phun ra một cơn bão lớn…
“Đại Cuồng Phong!”
Phong Tiên Lực ầm ầm điều động, hóa thành bão táp ngập trời cuồn cuộn mà đến, chỉ thoáng chốc đã đem Liễu Mộng Mộng bao trùm bên trong.
Vù vù vù…
Trong thiên địa, các cơn gió như nhận được hiệu triệu của Á Nhi, gia trì vào trong công kích của nàng, đem uy lực chúng nó gia tăng gấp mấy lần.
Tinh Linh Ngự Thiên Công, chính là công pháp mà Lạc Nam cho Á Nhi tu luyện, đạt đến Cực Cấp Cực Phẩm dù chỉ mới 2 tầng, hỗ trợ người tu luyện hòa hợp với thiên địa, rất thích hợp cho Tinh Linh tu luyện.
Ngay cả Á Hy Thần cũng có chút ghen tị với con gái…
Đại Cuồng Phong đem Liễu Mộng Mộng bao trùm, bất quá nàng không có chút hốt hoảng, đối với thủ đoạn của đối phương đã sớm thấu hiểu từ trước, mỉm cười quát:
“Thủy Ngọc Gia Thân!”
Tiếng nói vừa dứt, vô tận Thủy hệ tiên lực ầm ầm mà ra, từng dòng nước óng ánh trong suốt lấp lánh như ngọc thạch, bao trùm lấy cơ thể Liễu Mộng Mộng, tạo thành một lớp màn chắn kiên cố bảo vệ.
Đại Cuồng Phong gào thét mạnh mẽ, nhưng không thể phát vỡ Thủy Ngọc trong thời gian ngắn.
“Nộ Hải Chưởng!”
Nhân cơ hội đó, Liễu Mộng Mộng thi triển Ngọc Nữ Thân Pháp thoát khỏi Đại Cuồng Phong, một chưởng mênh mông che thiên phủ địa, như ẩn chứa biển cả mênh mông phẫn nộ nện đến Á Nhi.
“Hừ! Chống lũ phải dùng đến rừng!” Á Nhi khẽ hừ một tiếng, hai bàn tay nhỏ cấp tốc kết ấn:
“Thiên Nhiên Sinh Sôi!”
Xung quanh cơ thể nàng, thiên nhiên như sinh ra hiện tượng cộng hưởng, vô số Mộc hệ thuộc tính cấp tốc hội tụ, đất đá rạn nứt, từng thanh cổ thụ kiên cố sinh sôi, chỉ thoáng chốc đã kết thành một hàng cây cứng rắn như cương thiết.
ẦM…
Nộ Hải Chưởng đánh vào một hàng cổ thụ, toàn trường lắc lư, các gốc cổ thụ bật tung cả gốc…
Đại càn quét diễn ra, khi đám cổ thụ đổ ngã sạch sẽ, uy lực của Nộ Hải Chưởng cũng tán mất.
Vù Vù Vù…
Phía sau hàng cây, Á Nhi đã chờ sẵn từ trước… vô số Phong Tiễn được thanh trường cung trong tay nàng bắn ra, nhắm trực diện Liễu Mộng Mộng.
Tinh Linh Tộc mỗi người đều là xạ thủ tinh anh, Á Nhi nàng cũng không ngoại lệ.
Chứng kiến hàng loạt mũi tên xuyên thấu cả không gian lao đến, Liễu Mộng Mộng không dám xem thường, môi thơm hé mở:
“Ngọc Nữ Liên Hoa Chỉ!”
Bàn tay thon dài trắng nõn nâng lên không trung, hóa thành vô số luồng tàn ảnh, các ngón tay như hóa thành hoa sen, Thủy Tiên Lực tụ hội áp xúc đến mức tối đa vào đầu ngón tay, liên tục bắn ra…
XOẸT XOẸT XOẸT…
Phong Tiễn và Thủy Chỉ ở trên không trung liên tục chạm mặt nhau, không ai chịu nhường ai, nổ tung thành từng đoá hoa Tiên lực xinh đẹp…
Khán giả trợn mắt há mồm trước màn chiến đấu như biểu diễn của hai nữ, kẻ tám lạng người nửa cân, nhìn hoa cả mắt, không hổ danh là thế hệ thiên tài mới tại Tu Chân Giới.
“Phu quân, chàng nghĩ hai nàng ai sẽ thắng?” Nam Cung Uyển Dung ánh mắt lấp lánh, nhìn hai thiếu nữ nhiệt huyết tràn đầy, nàng như bắt gặp chính mình trước đây khi tham gia Khảo hạch vào Thánh Linh Học Phủ.
Câu hỏi của Nam Cung Uyển Dung khiến chúng nữ hứng thú nhìn qua, xem Lạc Nam có cách nhìn như thế nào.
Lạc Nam nhấp một ngụm trà do Đan Diễm Cơ vừa rót, cười cười nói:
“Á Nhi với Mộng Mộng tu vi ngang nhau, đẳng cấp công pháp ngang nhau, ngày thường lại cùng nhau luyện tập, đối với đối phương rõ như lòng bàn tay, muốn phân ra thắng bại cực khó!”
“Chẳng lẽ hòa?” Tiểu Sư trừng to mắt, sở hữu Yêu Hoàng Chiến Thể nàng hiện tại dù không làm ra bất kỳ hành động nào thì Ngưu Ngũ Bá các loại Yêu Tộc cũng không dám đến gần, rất sợ mình không nhịn được quỳ xuống.
“Nếu trận chiến kéo dài đến mức sinh tử, Á Nhi sẽ có ưu thế hơn một chút, bởi vì cô nàng sở hữu 2 loại Linh căn, còn Mộng Mộng chỉ có một loại!” Lạc Nam đưa ra đánh giá khách quan.
“Hứ, ai nói trước được gì đâu?” Thủy Nương Khanh bĩu đôi môi tím, Mộng Mộng là đệ tử nàng, đương nhiên phải nhiệt tình cổ vũ.
Á Hy Thần mỉm cười ôn nhu, nhìn thấy nữ nhi chiến đấu hăng say như vậy, dù thắng hay bại thì người làm mẹ như nàng cũng cảm thấy vui mừng, bởi vì tiểu nha đầu ham chơi nay đã khôn lớn.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.pro/con-duong-ba-chu-quyen-4/
“Ngươi có thể đi chết!”
Bên ngoài tinh không, có âm thanh ẩn chứa vô tận sát khí ngạo nghễ vang lên… Một tên Bạch Y nam tử toàn thân đứng trên Phi Kiếm bay ngoài vũ trụ rộng lớn, trên tay ngưng tụ một Chưởng kinh người, hướng về trước mặt nện đến…
Trước một chưởng này, tinh không xung quanh vặn vẹo, vài mảnh vỡ thiên thạch gần đó hóa thành tro bụi.
Mục tiêu của nhất chưởng lại là một tên nam tử đầu đeo mặt nạ, không nhìn thấy diện mạo, chỉ là y phục toàn thân rách rưới, vô số vết thương chằng chịt bao phủ, hiển nhiên đã nỏ mạnh hết đà.
Nam tử đeo mặt nạ đang điên cuồng cưỡi lấy một con thuyền nhỏ chạy trốn giữa tinh không, mà bạch y nam tử chân đạp Phi Kiếm truy sát theo sau, sát khí đằng đằng, diện mạo nghiêm nghị.
Đây là một cuộc truy đuổi người chết ta sống, hiển nhiên Tiên giới không phải nơi đất lành chim đậu gì, nam tử đeo mặt nạ vì lâm vào đường cùng mới thoát khỏi Tiểu Tiên Giới mà chạy ra vũ trụ, nhưng vẫn bị kẻ thù truy sát theo sau.
Bạch Y nam tử tung ra một chưởng, nam tử đeo mặt nạ biết mình không thể tránh, chỉ có thể cắn răng, trong mắt xuất hiện một tia oán độc, nuốt vào mồm một viên đan dược đỏ thẫm như máu.
“Ồ? Thăng Tiểu Tiên Đan, có thể gia tăng 2 tiểu Cảnh Giới từ Tiên Vương trở xuống trong thời gian ngắn, di chứng là 3 năm sau không thể sử dụng Tiên Lực!”
Bạch Y nam tử nhìn thấy con mồi dùng ra biện pháp cuối cùng, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ.
Bởi vì thực lực của hắn vốn đã hơn con mồi 2 tiểu cảnh giới, hiện tại dù đối phương tu vi tạm sánh ngang với mình, nhưng đã trọng thương, cùng lắm có thể chống thêm một chút mà thôi, kết quả cuối cùng vẫn là chết.
ẦM…
Tu vi tăng mạnh, nam tử đeo mặt nạ ngưng tụ Hoả Tiên Lực kinh khủng thành một Hoả Cầu bắn thẳng ra ngoài, thành công hóa giải một chưởng vừa rồi của Bạch Y nam tử.
“Ngươi chống được bao lâu?” Bạch Y nam tử cười nhạt một tiếng, thong thà truy sát theo sau, hắn không vội tiếp tục công kích, đợi khi Thăng Tiểu Tiên Đan hết công dụng, cũng là lúc con mồi phải chết…
Cuộc truy sát tiếp tục diễn ra, nam tử đeo mặt nạ nhiều lần muốn phản kích, lại bị Bạch Y nam tử thong dong hóa giải.
“Khốn Kiếp!” Mắng chửi một tiếng, con thuyền nhỏ của nam tử đeo mặt nạ tiếp tục gia tăng tốc độ lao vụt đi.
Hai người một rượt một đuổi, không biết qua bao lâu… xẹt qua vô số ngôi sao, rốt cuộc trước mắt xuất hiện một tiểu hành tinh màu xanh thẳm, dựa vào vô số khí tức tỏa ra, đây rõ ràng là một tinh cầu có sự sống.
“Chết!”
Lại một chưởng ẩn chứa vô hạn tiên lực, lần này nện trúng lưng nam tử đeo mặt nạ…
Phốc…
Một ngụm máu tươi cuồng phún, nam tử đeo mặt nạ thở hổn hển, ánh mắt trở nên mơ mơ màng màng, hắn biết mình sắp chết rồi…
Hắn là một tán tu, hành sự luôn luôn cực kỳ cẩn thận, đầu lúc nào cũng đeo mặt nạ khác nhau để che giấu dung mạo, bình thường tham gia các đoàn thám hiểm săn bắt yêu thú, thu thập Linh Dược các loại để đổi lấy tài nguyên tu luyện…
Nhưng lần này không may, trong lúc thám hiểm xung đột với thiên tài của đại thế lực, kết cục cả đoàn bị giết, mà hắn cũng bị truy sát đến tận nơi này…
“Chó má, vì cái gì đám đại thế lực sung sướng như vậy, ông trời thật không công bằng!” Nam tử đeo mặt nạ trong lòng sinh ra cảm giác oán hận trước lúc chết.
Hắn là một kẻ tứ cố vô thân, nay đã lâm vào đường cùng… không cần gì phải sợ, cũng chẳng có gì để mất.
Nhìn thấy tiểu tinh cầu tràn ngập sự sống phía trước, phía sau lớp mặt nạ… ánh mắt của hắn trở nên điên cuồng.
“Dù sao cũng phải chết, kéo theo một đám kiến hôi chết chung cũng không tệ, hahaha!”
Tà ác dâng trào, nam tử đeo mặt nạ quyết trả thù ông trời, trả thù cuộc đời vì cho hắn số phận bi thảm.
Vận dụng toàn bộ Tiên Lực còn sót lại, bất chấp quy tắc của vũ trụ, tu vi Ất Tiên Trung Kỳ bạo phát, nam tử đeo mặt nạ hướng tiểu hành tinh trước mặt điên cuồng lao xuống, sát ý như hóa thành thực chất, vô tận Tiên lực phun trào.
“Hừ, đúng là chó cùng đường!” Bạch Y nam tử khinh bỉ lắc đầu, bất quá cũng không có ý định ngăn cản.
Một tiểu hành tinh mà thôi, bên trong chỉ toàn lũ kiến hôi hạ đẳng tu luyện Linh Lực cấp thấp, có chết bao nhiêu hắn cũng chẳng bận tâm.
Đứng bên ngoài rìa tiểu hành tinh, Bạch Y nam tử tỏa ra thần thức xuyên thấu vào bên trong, muốn xem kết cục thê thảm của nam tử đeo mặt nạ, xem hắn rốt cuộc là bị Thiên Đạo Chi Nhãn của tiểu thế giới đánh chết, hay lại bị chư vị Tiên Vương của “bề trên” bế đi…
Bạch Y nam tử đương nhiên rất khôn ngoan không tiến vào tiểu hành tinh, bởi vì hắn không phải kẻ cùng đường như tên đeo mặt nạ, nếu tiến vào tiểu hành tinh hắn buộc phải áp chế tu vi xuống Độ Kiếp Viên Mãn, khi đó bị nam tử đeo mặt nạ dùng lực lượng của Ất Tiên giết chết làm sao bây giờ?
Hắn không ngu xuẩn đến thế, trái lại dùng ánh mắt xem kịch hướng vào bên trong…
Chỉ là rất nhanh, khi vô tình chứng kiến vô số thân ảnh phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp tựa như nữ thần mà tại Tiên giới cũng rất khó nhìn thấy, một cổ dục vọng và ham muốn chiếm hữu dâng trào, khiến Bạch Y nam tử không sao ức chế được…
“Vì sao một nơi hẻo lánh như thế này lại ẩn chứa những nữ nhân tuyệt sắc như vậy? Không được… các nàng toàn bộ đều là của ta!”
Nam tử bạch y trong lòng điên cuồng hô lớn, bất quá hắn cũng biết mình không thể nhúng tay vào, chỉ âm thầm cầu nguyện những nữ nhân tuyệt phẩm kia may mắn thoát khỏi một kích của nam tử đeo mặt nạ.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.pro/con-duong-ba-chu-quyen-4/
Trận chiến giữa Á Nhi và Liễu Mộng Mộng đang tiến vào hồi cao trào, hai nữ đều đã có dấu hiệu mệt mỏi.
Ngồi trên đài cao quan chiến, Lạc Nam bất chợt sắc mặt đại biến đứng thẳng dậy, một cảm giác bất an dâng tràn trong lòng ngực…
“Hahaha, lũ kiến nhỏ… các ngươi cùng ta chết chung đi!”
Nam tử đeo mặt nạ từ tinh không xâm nhập, khí thế bạo phát đến cực hạn, vô tận công kích ngưng tụ trong tay, hắn biết đây là một kích cuối cùng của đời mình.
Nhìn thấy vô số sinh mệnh phía dưới đang hoảng hốt nhìn lên, trong lòng nam tử đeo mặt nạ dâng tràn khoái ý.
Hắn sinh ra mặc dù ti tiện, nhưng cũng là xuất thân Tiên giới… đám con kiến nhỏ bên dưới mới là đáng thương, sinh ra ở thế giới cấp thấp như thế này… cũng trở thành các linh hồn dưới tay kẻ cùng đường như hắn mà thôi.
“Khí thế này… là Ất Tiên!” Lạc Nam cùng Võ Tam Nương sắc mặt có chút khó coi, không hiểu đột nhiên ở đâu có Ất Tiên điên rồ chạy đến Việt Long Tinh của mình gây sự…
Hắn và Võ Tam Nương từng đối kháng với Ất lão ở Man Hoang Tinh, nên hiểu sức mạnh của Ất Tiên là như thế nào.
“Khốn kiếp!” Thiên Vạn Bảo, Ngưu Ngũ Bá đám người vừa sợ vừa giận, tự nhiên vô cớ bị Tiên nhân tập kích, khiến bọn hắn vừa bất lực vừa bàn hoàng.
Thiên Đạo Chi Nhãn cảm nhận được có kẻ vi phạm quy tắc thế giới nên lập tức xuất hiện, Ngũ Sắc Lôi Kiếp ầm ầm ngưng tụ, trực chờ đánh xuống.
“Ha hả, chúng ta chết chung cho vui nào!” Nam tử đeo mặt nạ triệt để phát điên, sát ý cuồn cuộn bao trùm toàn bộ Việt Long.
Với tu vi Ất Tiên của hắn, tự tin một kích toàn lực hủy đi một gốc Tinh Cầu này, chôn vùi vô số sinh linh vô tội.
“Liên Hoa lên!”
Trong lúc tất cả mọi người e sợ, Lạc Nam lấy lại bình thản, nhìn một thân ảnh mỹ miều đứng trong Hậu Cung lên tiếng.
Bạch Liên Hoa không có thời gian mở miệng, nàng đã toàn lực phi thăng mà lên, khí thế Độ Kiếp bộc phát.
“Ha hả, muốn chết!” Nam tử đeo mặt nạ thấy cảnh này cười lạnh xem thường, sát khí lên đến đỉnh, công kích trong tay muốn giáng xuống rồi.
“Thiện Âm – Tịnh hóa Sát Tâm” Bạch Liên Hoa cánh môi hé mở, vô tận Tiên Lực hóa thành một câu nói nhẹ nhàng bình thản, âm thanh như gió xuân dễ chịu, không chút tạp chất nào:
“Vị tiền bối này! Xin dừng tay lại!”
Âm ba kỳ diệu lan tỏa khắp thiên địa, trực tiếp chui vào tai nam tử đeo mặt nạ.
Khựng…
Toàn bộ sát ý trong lòng mất sạch, một cảm giác hối hận bất chợt dâng lên trong đầu nam tử đeo mặt nạ, công kích trong tay hắn tán thành hư vô…
OÀNH OÀNH OÀNH…
Cùng lúc đó, 3 tia Ngũ Sắc Lôi Kiếp từ Thiên Đạo Chi Nhãn vô tình đánh xuống trực diện…
Thân đã mang trọng thương từ trước, lại tiêu hao hết lực lượng để ngưng tụ một kích vừa rồi, di chứng của Thăng Tiểu Tiên Đan kéo đến…
Đùng…
Thân thể nam tử đeo mặt nạ nát thành từng mảnh, máu tươi ngập trời…
Thiên Đạo Chi Nhãn khép lại, tiêu thất giữa thiên địa.
Phốc…
Bạch Liên Hoa sắc mặt tái mét phun một ngụm máu, thân thể mỏng manh như diều đứt dây rơi giữa bầu trời…
Lạc Nam nhẹ nhàng tiến đến, đem Bạch Liên Hoa ôm vào trong lòng, ôn nhu nói:
“Vất vả cho muội rồi!”
Hiển nhiên sử dụng Thiện Âm với một Ất Tiên đã là cực hạn của Bạch Liên Hoa rồi.
Bạch Liên Hoa nỉ non một tiếng, vô lực ngã vào lòng hắn.
Chúng nữ Hậu Cung mau chóng vây lại, chưa kịp mở miệng hỏi han, một âm thanh cao cao tại thượng đã vang vọng bên tai:
“Các vị mỹ nữ, muốn có tương lai sáng lạng thì theo bổn công tử!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro