Con đường bá chủ - Quyển 12

Phần 221

2023-10-27 15:39:00

Phần 221
Nghe xong lời tuyên bố của Thiên Tượng Chí Tôn, sắc mặt vô số người ở hiện trường trở nên cực kỳ khó coi.

Tu sĩ luôn có sự tự tôn riêng của mình, đối với rất nhiều người mà nói… bọn hắn tuy rằng tu vi không thấp nhưng cũng không muốn phải trở thành thuộc hạ hay phụ thuộc vào bất kỳ ai đó.

Đây cũng là nguyên nhân mà từ cổ chí kim cho đến nay, rất ít thế lực có thể thống nhất một phiến đại lục, dù rằng có thể thì cũng chỉ tồn tại trong được một đoạn thời gian, sau đó lại tan rã trong dòng sông lịch sử.

Bởi lẽ sự đa dạng về chủng tộc, giống loài ở Nguyên Giới là quá nhiều, muốn cùng một nòi giống thuần phục nhau đã khó huống hồ gì là thống trị những giống loài khác.

Cho nên khi nghe qua giọng điệu cường thế không gì sánh bằng của Thiên Tượng Chí Tôn, phản ứng đầu tiên của đại đa số tu sĩ là không phục.

“Thiên Tượng Chí Tôn ngươi đừng ảo tưởng.” Một lão già Thánh Đế cao giọng quát lớn:

“Chúng ta nể trọng ngươi vì ngươi đại diện cho tu sĩ Đông Vực có được thành tựu ở Trung Châu, xứng đáng được ca ngợi… nhưng ngươi đừng vì thế mà ảo tưởng.”

“Đúng vậy đó, xếp hạng 35 trên Chí Tôn Bảng mà thôi, chẳng lẽ ở Đông Vực không có cao nhân trừng trị ngươi không thành?” Lại một vị cường giả tiệm cận Chí Tôn bất mãn kháng nghị.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Bất quá hai người vừa dứt lời, vài chục vị Chí Tôn sau lưng Thiên Tượng Chí Tôn đã biến mất tạo chỗ.

“AAAAA”

Hai tiếng hét thảm thiết thê lương vang lên, trong ánh mắt kinh sợ của vô số người, hai vị cường giả vừa dám lên tiếng đã bị nghiền thành cặn bã.

“ỰC.”

Toàn trường run sợ nuốt nước bọt, biết Thiên Tượng Chí Tôn muốn giết gà dọa khỉ nhưng bọn hắn vẫn không nhịn được tràn đầy sợ hãi a.

“Hừ, đó là hậu quả khi chống đối kế hoạch của bổn tọa.” Thiên Tượng Chí Tôn đảo mắt nhìn toàn trường, gằn từng chữ một:

“Thật ra lời của hai kẻ vừa rồi cũng không sai, chỉ tiếc bọn hắn quên mất một điều… sau lưng bổn tọa còn có cả 19 Động Thiên Phúc Địa phục tùng mà không phải đơn độc.”

“Ở tại Đông Vực này, đương nhiên vẫn có số ít cường giả đủ khả năng chiến thắng bổn tọa, thậm chí tiêu diệt bổn tọa.”

“Đáng tiếc những kẻ đó người thì không màn thế sự, người thì đã ngao du Nguyên Giới, số ít kẻ dám công khai chống lại bổn tọa thì đều đã bị âm thầm tiêu diệt trong dòng sông lịch sử.”

Nói đến đây, Thiên Tượng biểu lộ tà ác: “Các ngươi còn nhớ Đông Hoa Chí Tôn chứ?”

Toàn trường giật mình, mà Lạc Nam đang đứng trên đỉnh Bá Vũ Điện cũng là ngưng mắt nhìn đến.

“Đông Hoa Chí Tôn, tình nhân trong mộng của vô số nam nhân Đông Vực… các ngươi biết vì sao nàng chết không hả?” Thiên Tượng Chí Tôn phá lên cười:

“Là bị bổn tọa và những bằng hữu của ta ở Trung Châu tập kích, vây công đến chết.”

“Ngươi…” Toàn trường rùng mình, một cổ hàn khí trào dâng.

Lạc Nam hít sâu một hơi, Thủy Triều Tịch cùng Lăng Ba vội vàng nắm chặt tay hắn, ra hiệu cho hắn bình tĩnh.

“Cái chết của Đông Hoa Chí Tôn chính là đòn cảnh cáo để bổn tọa thu phục 19 Động Thiên Phúc Địa.” Thiên Tượng Chí Tôn uy hiếp nói:

“Đó cũng là minh chứng cho kết cục những kẻ dám chống đối ta.”

Dứt lời, hắn đảo mắt nhìn đến Dương Anh và Nhược Sương, nở nụ cười thú vị:

“Vừa vặn truyền nhân của Đông Hoa Cung và Tuyết Mộng Cung đều có mặt ở đây, bổn tọa sẽ dùng các ngươi ép hai thế lực chống đối kia lộ diện.”

“Cái gì?” Thế nhân kinh hãi, không dám tin tưởng nhìn về phía Dương Anh và Nhược Sương.

Phải biết rằng Đông Hoa Cung chính là thế lực do Đông Hoa Chí Tôn lập ra, còn Tuyết Mộng Cung cũng là thế lực do Tuyết Mộng Thiên Nữ lập ra, đệ tử của hai thế lực này vậy mà ở ngay trước mặt bọn hắn? Còn tham gia Tứ Phương Quyết Đấu, chẳng trách các nàng luôn lấy thân phận tán tu.

Mà ngay cả Dương Anh và Nhược Sương cũng vô thức lùi lại vài bước, ánh mắt như gặp quỷ xem lấy Thiên Tượng Chí Tôn.

Các nàng một người là đệ tử của Đông Hoa Cung, một người là đệ tử của Tuyết Mộng Cung… là hai thế lực lánh đời, lai lịch đều luôn giữ kín.

Ấy thế mà Thiên Tượng Chí Tôn lại nắm giữ điều đó trong lòng bàn tay, chứng tỏ mọi thứ đúng như lời hắn nói, hắn đã lên kế hoạch cho dã tâm kinh thiên động địa này thật nhiều năm rồi.

Thấy toàn trường kinh hãi trước sự cường thế của mình, Thiên Tượng Chí Tôn cực kỳ thỏa mãn, mọi thứ đã nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi lên tiếng:

“Các ngươi hiện tại như cá đã vào lưới, chỉ còn đường thuần phục hoặc chết mà thôi.”

“Không sai, cho tất cả các ngươi thời gian một nén nhan suy nghĩ, kẻ nào thuần phục đứng sang bên phải, kẻ nào không phục sẽ có người đoạt mạng.” Lôi Hằng cũng vuốt cằm phụ họa, vỗ vỗ bàn tay.

PHẦN PHẬT…

Từ trong bóng tối, hàng vạn Thánh Vương, hàng nghìn Thánh Hoàng, hàng trăm Thánh Đế đồng loạt xuất hiện, sát khí đằng đằng.

Bọn hắn chính là cường giả dưới trướng của 19 Động Thiên Phúc Địa.

Hiển nhiên các Động Thiên Phúc Địa không chỉ có Chí Tôn, cường giả đẳng cấp thấp hơn cũng cực kỳ đông đảo.

Cục diện ngày càng bất lợi…

“Phu quân, tính sao đây? Một thời gian không lâu đâu…” Chúng nữ truyền âm hỏi Lạc Nam.

Lạc Nam cố gắng giữ lý trí, hắn biết hiện tại mình khó lòng chống lại Thiên Tượng Chí Tôn đang cường thế đến cực điểm, một vị Chí Tôn đã là khó mà đối đầu, huống hồ số lượng lên đến vài chục vị của 19 Động Thiên Phúc Địa.

Chiến lực của Thiên Tượng Chí Tôn cũng cực kỳ khủng khiếp.

Dù hận không thể tìm mọi cách trả thù cho sư phụ, nhưng lý trí Lạc Nam biết hắn nên lựa chọn trốn đi.

Có nhiều cách để bỏ trốn…

Hắn vẫn còn hai tấm Chí Tôn Phá Trận Phù, có thể bất ngờ phá tan cả hai tòa Trận Pháp giam cầm và đào tẩu.

Hắn vẫn còn áo yếm của Bích Tiêu, có thể thu tất cả chúng nữ vào Linh Giới Châu rồi tàng hình chuồn đi.

Hắn còn Phù Chú của Trụ Việt Mẫu Tôn, có thể sử dụng để dịch chuyển đến Trụ Việt Tông.

Tóm lại hắn không thiếu phương thức lẫn trốn.

Nhưng sự phẫn nộ và căm hận của Lạc Nam khi thấy Thiên Tượng Chí Tôn đắc ý kể lại chiến tích hèn hạ vây công sư phụ mình, cảm xúc lại không muốn hắn đào tẩu, ngược lại phải tìm cách dạy dỗ Thiên Tượng Chí Tôn một bài học.

Biết là khó… nhưng Lạc Nam vẫn muốn liều.

Bằng không hắn không cam tâm.

Giống như năm đó khi còn là một con kiến hôi ở Lạc Gia tại Băng Thiên Đại Lục, trước khi đào tẩu, hắn vẫn triệu hoán Thiên Đạo Chi Nhãn oanh tạc Lạc Gia một phen vậy.

“KENG, Phát động Nhiệm Vụ Sử Thi – Giáo Huấn Thiên Tượng, thành công nhận được một lần triệu hoán Gói Quà Sử Thi, thất bại Đông Vực bị Thiên Tượng chiếm đoạt.”

“Nhiệm vụ chú thích: Bằng mọi giá khuấy động cục diện, buộc Thiên Tượng Chí Tôn âm mưu thất bại.”

Đột ngột Hệ Thống vang lên thanh âm trong đầu.

Lạc Nam nở nụ cười tà, Hệ Thống vừa đúng với ý của hắn, phải quậy đục nước một trận phen này.

Đương nhiên nhiệm vụ cấp độ Sử Thi chứng tỏ mức độ hoàn thành không hề dễ dàng, cần phải thật sự cẩn trọng, thậm chí là không tiếc phải trả những cái giá lớn.

“Một nén nhan thời gian sắp hết.” Lôi Hằng cao giọng nhắc nhở.

“Mau thả ta xuống!” Dương Anh nhìn Lạc Nam đề nghị.

Lạc Nam nhìn lấy nàng, ánh mắt chăm chú.

Dương Anh quật cường nhìn lại hắn.

“Nàng sợ liên lụy chúng ta sao?” Lạc Nam hỏi.

Dương Anh cắn cắn môi gật đầu, Thiên Tượng Chí Tôn đã đích thân chỉ ra thân phận của nàng, đồng thời muốn bắt nàng làm con tin, dùng an nguy của nàng để uy hiếp đến Đông Hoa Cung hiện thân.

Nàng không muốn vì chuyện của mình mà mang đến đại họa cho Lạc Nam.

“Yên tâm đi!” Lạc Nam nhếch miệng:

“Cứ tin ở ta, họa của ai còn chưa biết đâu.”

Dương Anh nhịp tim vô thức nhảy lên, ở trong cục diện tồi tệ như thế này, vì sao hắn còn biểu lộ ra sự tự tin như thế?

“Mau nhìn kìa!” Chẳng biết là ai vô thức thốt lên, chỉ lên miệng Động Thiên, nơi là lối thoát duy nhất nhưng đã bị Trận Pháp phong tỏa kín kẽ.

Toàn trường giật mình nhìn lên, chỉ thấy có hai cái bóng chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện ở tại nơi đó.

“Hửm? Thứ gì thế?” Thiên Tượng Chí Tôn chau mày.

“Là cương thi, hoàn toàn không có hơi thở của sự sống, bằng không chúng ta đã sớm cảm ứng được.” Một vị Chí Tôn hồi đáp.

Bọn hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh của toàn trường, lại chẳng biết từ đâu có hai con cương thi lặng lẽ xuất hiện trên miệng Trung Đông Động Thiên, cũng vì chúng nó không phải người sống nên bọn hắn nhất thời không cảm giác được đến.

“Hừ, hai con cương thi mà thôi, có thể làm nên trò trống gì?” Hóa Trận Chí Tôn khinh thường bĩu môi.

Bất quá cảnh tượng sau đó liền khiến sắc mặt hắn đại biến.

Trong tay hai con Cương Thi bỗng nhiên lấy ra hai tấm Phù Chú.

“Không được!” Ngự Trận Chí Tôn hai mắt muốn nứt, hắn đã nhận ra Phù Chú kia là gì.

Chí Tôn Phá Trận Phù.

Đáng tiếc đã muộn.

Hai con cương thi bóp nát Chí Tôn Phá Trận Phù trong ánh mắt của vô số người.

VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…

Hàng của Hệ Thống xuất phẩm cực kỳ hiệu quả, vô số Phù Văn bay ra thẩm thấu vào hai tòa Trận Pháp đang phong tỏa toàn bộ Động Thiên Phúc Địa.

Trong nháy mắt thôi, hai Trận Pháp ầm ầm sụp đổ.

“CHẠY!”

Chẳng biết là ai phản ứng cực nhanh ngửa đầu gào rống.

Hàng triệu tu sĩ như ong vỡ tổ, bất chấp thời hạn một nén nhan vẫn còn chưa hết, liền điên cuồng ngự không mà bay, liều lĩnh muốn thoát khỏi Trung Đông Động Thiên.

“Hừ!”

Cứ tưởng sẽ đào thoát thành công, nào ngờ một tiếng hừ lạnh uy nghi vang vọng.

Thiên Tượng Chí Tôn như một vị thần xuất hiện ngay tại miệng Trung Đông Động Thiên, hai tay chắp trước ngực thành kính niệm:

“Dị Tượng Pháp Tướng, hiện ra cho ta!”

OÀNH.

Toàn bộ Trung Đông Động Thiên như nổ tung, một tôn Pháp Tướng khổng lồ che thiên phủ địa hàng lâm phía sau Thiên Tượng Pháp Tướng.

Đó là một vị Pháp Tướng cơ thể trong suốt, khổng lồ như mênh mông vũ trụ, cơ thể chứa đựng biển sao, hai bên bả vai có mặt trăng và mặt trời vây quanh.

“Pháp Tướng Thần Thông – Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn!”

Thiên Tượng Chí Tôn ngửa đầu thét dài, vô vàn ánh sao trong cơ thể Dị Tượng Pháp Tướng sáng rực lên, mặt trăng và mặt trời hai bên bả vai của nó dữ dội xoay tròn.

Cuồn cuộn sức mạnh tập hợp thành một Đại Ấn, hung hăng trấn xuống.

PHỐC!

Trước sự kinh hãi tột cùng của thế nhân, hàng triệu tu sĩ vừa muốn thoát thân liền như diều đứt dây đẩy ngược trở về, từng người thổ huyết trọng thương, từng người toàn thân nứt vỡ.

“Trời ơi, đó là Dị Tượng Pháp Tướng xếp thứ 40 trên Pháp Tướng Bảng, nằm trong top 50 là thuộc hàng khủng bố rồi…” Vài lão già kiến thức bất phàm phát rồ gào rống lên.

“Hít, tương truyền Dị Tượng Pháp Tướng có thể vận dụng sức mạnh của Thiên Địa Dị Tượng, điều động ánh sao, mặt trăng và mặt trời quả nhiên không phải giả.”

Đám đông hoảng loạn, ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn Dị Tượng Pháp Tướng.

Một số ít người tinh thông Không Gian, nhân lúc Trận Pháp sụp đổ lựa chọn xé rách Không Gian đào vong.

Bất quá cũng bị Chí Tôn của 19 Động Thiên Phúc Địa truy bắt trở lại.

“Đừng tưởng lưới rách là đám cá các ngươi có thể bỏ trốn.” Thiên Tượng Chí Tôn bề nghễ như thần minh, cao cao tại thượng nói:

“Ta có vô vàn giải pháp túm các ngươi trở lại.”

Nói xong, ra hiệu mười vị Chí Tôn bay lên miệng Trung Đông Động Thiên trấn thủ, ngăn cản tất cả bỏ trốn.

Hóa Trận Chí Tôn cùng Ngự Trận Chí Tôn thấy vậy âm thầm may mắn, cố gắng điều động Trận Văn một lần nữa kết thành Trận Pháp.

Lạc Nam thấy cảnh này ánh mắt lấp lóe, phải tìm cách làm loạn hiện trường trước khi Trận Pháp phong tỏa một lần nữa được lập xong.

Hắn động ý niệm, điều khiển hai tên Cương Thi Tử Vong Quân vừa rồi đang ở phụ cận tập kích bóng lưng Thiên Tượng Chí Tôn.

“Trò mèo!” Thiên Tượng Chí Tôn biểu lộ khinh bỉ, hờ hững phất tay:

“Bí Tự – Thi!”

Bên trong đồng tử của Thiên Tượng Chí Tôn hiện lên một chữ “Thi” vô cùng cổ xưa và thâm ảo, chiếu rọi vào hai con Cương Thi Tử Long Quân.

Đột nhiên Lạc Nam cảm giác được mối liên kết giữa mình và hai con Cương Thi hoàn toàn biến bất, điều này khiến hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

“Quỳ xuống!” Thiên Tượng Chí Tôn mở miệng.

Hai con Cương Thi ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt hắn bày tỏ lòng trung thành.

“Hahahaha, thấy chưa hả?” Thiên Tượng Chí Tôn ngạo nghễ cười dài:

“Bổn tọa sở hữu Bí Tự Thi, toàn bộ cương thi và thi thể đều nằm trong tầm kiểm soát của bổn tọa.”

“Bất kể chủ nhân của mấy con Cương Thi này là ai, mơ tưởng dùng trò mèo này đối phó với bổn tọa.”

Không ít người lộ ra vẻ tuyệt vọng, Thiên Tượng Chí Tôn quá mức cường đại, thủ đoạn lại đa dạng vô cùng.

Chẳng những sở hữu Dị Tượng Pháp Tướng, hiện tại ngay cả thứ hiếm hoi như Bí Tự mà hắn cũng nắm giữ trong tay.

Bí Tự Thi cướp đoạt quyền khống chế cương thi, loại bỏ sự liên kết giữa cương thi và chủ nhân của nó để thuần phục Thiên Tượng Chí Tôn, thủ đoạn này Thi Tu gặp phải hắn chỉ có thể khóc thét.

Vị chủ nhân thần bí kia của hai con Cương Thi kia xem ra đã cố gắng hết sức rồi.

Nghĩ đến đây, đã có không ít người bắt đầu lựa chọn đứng về phía bên phải, mong muốn thuần phục Thiên Tượng Chí Tôn.

Thiên Tượng Chí Tôn thấy hiệu quả uy hiếp đạt thành, hài lòng nở nụ cười.

Lúc này, ánh mắt của hắn khóa chặt lấy Dương Anh cùng Nhược Sương, hờ hững hạ lệnh:

“Tránh đêm dài lắm mộng, mau bắt giữ hai con tin này đi thôi!”

“Tuân mệnh!” Hai vị Chí Tôn nghe lệnh hành động.

Một người chính là Viêm Ngục Tộc Trưởng – Viêm Hoành, một người khác chính là lão già Lôi Hằng, bọn hắn lao vọt đến vị trí của hai nữ.

“Cút xuống đây cho ta.” Viêm Hoành nở nụ cười đầy rẫy sát khí, Địa Ngục Hỏa hình thành một bàn tay khổng lồ, chụp thẳng xuống Dương Anh.

“Ngươi cũng vào tay bổn tọa đi!” Lôi Hằng nhếch miệng, Lôi Đình hình thành Xiềng Xích, quất đến vị trí của Nhược Sương kéo đến.

Nhưng khoảnh khắc sau đó càng khiến tất cả hoài nghi nhân sinh.

“Tiểu Vũ Kết Giới!”

Chỉ nghe Lạc Nam lạnh lùng vô cảm mở miệng, một tầng kết giới liền phô thiên cái địa hình thành, bao trùm phạm vi rộng, đem Viêm Hoành bao phủ vào bên trong.

Ngay lập tức, tu vi của Viêm Hoành tuột dốc không phanh, từ Chí Tôn xuống mức Thánh Đế Viên Mãn.

“Ranh con, ngươi nghĩ như vậy là có thể đánh được bổn tộc trưởng?” Viêm Hoành phẫn nộ cười:

“Thánh Vương nho nhỏ, ngươi đủ tư cách sao?”

Lạc Nam không đáp, chỉ ngự không mà lên.

Một vạn Đường Văn đầy đủ các loại không thừa không thiếu tập hợp, một đóa hoa mỹ lệ, thần bí và nguy hiểm lan tràn khắp toàn thân hắn.

“Làm sao có thể?” Thiên Tượng Chí Tôn, Dương Anh rùng mình thốt lên khi nhìn thấy hiện tượng này, biểu hiện trong mắt là sự khó tin tột độ.

Bá Lực tụ hội, 200 hành tinh xoay tròn, Oanh Thiên Tổ Phù bạo phát sức mạnh, tất cả Thế và Vực đều được dồn nén vào lòng bàn tay của Lạc Nam.

Một đóa hoa dần dần nở rộ, không gian run rẩy, vặn vẹo xung quanh…

Trước ánh mắt chấn kinh của toàn Đông Vực, hắn hờ hững thốt ra bốn chữ:

“Hoa Tàn… Thế Vẫn…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 12

Số ký tự: 0