Con đường bá chủ - Quyển 12

Phần 220

2023-10-27 15:39:00

Phần 220
Đối mặt với sức mạnh trấn áp đến từ Chí Bảo, đại đa số người đều không cho rằng Đình Manh Manh có thể chống lại.

Dù sao thì Chí Bảo đã vượt quá phạm trù sức mạnh của Thánh Đế, Viêm Oanh chấp nhận bị rút cạn lực lượng để phát động Viêm Ngục Lâu trấn áp Đình Manh Manh, có thể nói là được ăn cả, ngã về không rồi.

Chỉ bất quá nói gì thì nói, Viêm Oanh vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của Đình Manh Manh.

Đứng trước Viêm Ngục Lâu đang lao đến, Đình Manh Manh thánh thót quát lên:

“Tuyệt Thế Thần Thông – Khống Tinh Lực!”

Một lần nữa biển sao lại được triệu hồi, Nghịch Sinh Pháp Tướng của Đình Manh Manh ngửa đầu gầm thét, khống chế sức mạnh tinh thần hạ xuống cuồn cuộn dung nhập vào cơ thể nó, sức mạnh một lần nữa đại tăng.

ĐÙNG!

Nghịch Sinh Pháp Tướng hai quyền như búa tạ nện ra, Pháp Tướng của Viêm Oanh chính thức sụp đổ, sau đó Nghịch Sinh Pháp Tướng lao đến trước mặt Đình Manh Manh hộ chủ, muốn dùng cơ thể khổng lồ ngạnh kháng Viêm Ngục Lâu trấn áp.

“Vô ích thôi, dù ngươi có thêm sức mạnh tinh thần vẫn không thể phòng ngự trước mặt Chí Bảo.” Viêm Oanh ngạo nghễ cười dài.

NGAO!

Nhưng khoảnh khắc sau đó khiến nụ cười trên mặt ả cứng lên.

Chỉ nghe thấy từ trong thể nội Nghịch Sinh Pháp Tướng vang lên tiếng rồng ngâm kinh động cửu thiên, lớp Kim Cương kiên cố gần như bất khả xâm phạm bên ngoài Nghịch Sinh Pháp Tướng lại chồng chất thêm một lớp Long Lân lóng lánh.

Kim Cương và Long Lân đan xen vào nhau, hình thành một bộ chiến giáp vừa uy nghiêm vừa diễm lệ của Nghịch Sinh Pháp Tướng.

Hiệu quả từ việc ăn thịt Yêu Chí Tôn ẩn chứa nồng đậm Long Khí, tuy không thể làm Đình Manh Manh trở thành Long Tộc, nhưng nàng lại sản sinh ra Long Lân cường đại, tăng mạnh khả năng phòng ngự của bản thân cũng như Pháp Tướng.

Đây cũng là lúc Viêm Ngục Lâu nện xuống.

RỐNG!

Nghịch Sinh Pháp Tướng cuồng bạo thét gào, hai tay nâng lên thiên không, dùng toàn bộ bả vai và thân hình nghênh đón Viêm Ngục Lâu hàng lâm.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

Chí Bảo trấn áp mang tính hủy diệt, hung hăng nện vào Nghịch Sinh Pháp Tướng tạo thành những làn sóng xung kích kinh khủng quét ngang bốn phương tám hướng.

Nghịch Sinh Pháp Tướng toàn bộ ảm đạm, Kim Cương và cả Long Lân xuất hiện chằn chịt các vết rạn, một nửa cơ thể lún sâu vào đấu trường, trạng thái thê thảm đến cực điểm.

Viêm Ngục Lâu nhận thấy con mồi vừa lì vừa cứng, nó cũng phẫn nộ vận dụng hết lực lượng cố gắng nghiền nát.

Nhưng Nghịch Sinh Pháp Tướng lúc này cũng quá mức lì đòn, mặc cho Viêm Ngục Lâu mạnh mẽ đến mức nào, nó vẫn cố gắng giữ chặt không để tổn hại đến chủ nhân của mình.

Cục diện giằng co, mãi đến khi Nghịch Sinh Pháp Tướng tan rã cũng là lúc Viêm Ngục Lâu hao sạch lực lượng rơi xuống mặt đất một cách vô hại.

“Không thể nào… làm sao có thể…” Viêm Oanh không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mặt mình.

Ngay cả khi vận dụng Chí Bảo, ả cũng không thể làm bị thương Đình Manh Manh.

“Ta đã từng nói ở trong cùng cảnh giới, ngươi chẳng là gì cả.” Đình Manh Manh lạnh lùng nói, toàn thân như đạn pháo bay vọt, trong tay hiện ra một viên Gạch nện thẳng xuống đầu Viêm Oanh đầy thô bạo.

Viêm Oanh ngơ ngác, cảm giác được vô số ánh mắt xung quanh thương hại nhìn về phía mình, cảm giác được đầy rẫy ánh mắt chế nhạo, đường đường là tiểu thư của Viêm Ngục Tộc ỷ vào bối cảnh khi nam phách nữ, lại hoàn toàn không phải đối thủ của một thiên tài đến từ Liên Âm Tông.

Trong cơn phẫn nộ, ả như mất đi lý trí rít lên, một khối Ngọc Bội xuất hiện trong tay hung hăng bóp nát.

Chí Tôn Nhất Kích.

“Không xong!” Vô số người hãi hùng đứng lên, Chí Tôn uy thế đã bao phủ toàn thân Đình Manh Manh như muốn nhấn chìm nàng.

“Tiện nhân!” Đình Manh Manh phẫn nộ mắng to, một cảm giác tử vong bao phủ nội tâm khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

“Dịch Chuyển Tức Thời!”

Cũng may Lạc Nam vẫn luôn đề phòng mọi tình huống, hắn vẫn luôn sử dụng Dò Thám Tương Lai quan sát chiến trường nên phản ứng kịp thời.

Không Gian Chi Lực kích hoạt, Đình Manh Manh đã được dịch chuyển trở về bên cạnh hắn.

“Phù, xém chút dọa chết ta.” Đình Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Viêm Oanh tiểu thư, ngươi làm vậy là có ý gì?” Ngọc Phù Dung phẫn nộ chất vấn:

“Làm trái quy tắc Tứ Phương Quyết Đấu, nên lấy cái chết để tạ tội.”

“Muốn bổn tiểu thư chết? Liên Âm Tông nho nhỏ các ngươi đủ tư cách sao?” Viêm Oanh ngang ngược hừ lạnh một tiếng.

“Viêm Ngục Tộc, các ngươi có gì giải thích chuyện vừa rồi?” Lôi Hằng hướng mắt nhìn về phía Viêm Ngục Tộc Trưởng – Viêm Hoành, cũng là phụ thân của Viêm Oanh gằn giọng hỏi.

“Nữ nhi tâm cảnh còn yếu kém, nhất thời không làm chủ được cảm xúc, mong chư vị bỏ qua.” Viêm Hoành thản nhiên như không có gì xảy ra hồi đáp.

“Hừ, chuyện này lão phu giao cho Thiên Tượng Chí Tôn quyết định, mặt mũi của Tứ Phương Quyết Đấu bị ngươi làm mất hết rồi.” Lôi Hằng ra vẻ phẫn nộ.

Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về phía Thiên Tượng Chí Tôn, chỉ thấy hắn thong dong nói:

“Tất cả yên tâm đi! Bổn tọa vốn vẫn luôn chú ý an toàn của các thí sinh, vừa rồi vốn định ra tay xuất thủ…”

“Viêm Oanh phạm phải quy tắc, bổn tọa tuyên bố cấm Viêm Ngục Tộc tham gia Tứ Phương Quyết Đấu trong ba kỳ kế tiếp.”

“Cấm cái rắm.” Đình Manh Manh bất mãn kháng nghị:

“Ta xém chút nữa bị giết chết rồi, các ngươi ngay cả móng tay của Viêm Oanh dâm nữ cũng không đụng đến?”

Ánh mắt Lạc Nam lấp lóe, vừa rồi hắn rõ ràng sử dụng Dò Thám Tương Lai quan sát toàn cục, Thiên Tượng Chí Tôn không hề có ý định xuất thủ như lời hắn nói.

Nếu không vận dụng đến Dịch Chuyển Tức Thời, e rằng Đình Manh Manh đã bị Chí Tôn Nhất Kích nghiền chết.

Sau đó sợ rằng Viêm Ngục Tộc lại ỷ vào quyền thế mà bào chữa cho Viêm Oanh, tối đa chỉ trừng phạt cho có lệ, còn Đình Manh Manh chết thảm sẽ không ai kêu oan.

Ngọn lửa trong lòng Lạc Nam lại mãnh liệt dâng lên, hắn rốt cuộc hiểu vì sao Đông Hoa Chí Tôn từng muốn làm thịt con hàng Thiên Tượng Chí Tôn này.

“Bổn tọa còn chưa nói hết.” Thiên Tượng Chí Tôn cười nhạt, cao cao tại thượng tuyên bố:

“Viêm Oanh sai phạm quy tắc, Đình Manh Manh cũng tự ý rời khỏi chiến trường khi trận đấu còn chưa kết thúc, vậy nên trận này hòa nhau, cả Viêm Oanh và Đình Manh Manh đều mất tư cách dự thi.”

“Cái gì?” Vô số người trợn mắt há hốc mồm.

“Khốn nạn, làm sao có thể như vậy?” Chúng nữ giận đến run rẩy cả người, mà Đình Manh Manh đã xém chút nữa lao lên liều mạng với Thiên Tượng Chí Tôn.

“Thiên Tượng Chí Tôn giải quyết chưa được thỏa đáng.” Ngọc Phù Dung không phục đứng ra nói chuyện:

“Viêm Oanh phạm quy tắc trước nên Đình Manh Manh phải là người thắng cuộc.”

“Hừ, người chủ trì Lôi Hằng còn chưa tuyên bố thắng bại đồng nghĩa trận đấu chưa kết thúc.” Thiên Tượng Chí Tôn híp mắt nhìn những Chí Tôn khác ở Đông Vực hỏi:

“Các vị thấy bổn tọa giải quyết thế nào?”

“Thiên Tượng Chí Tôn anh minh, chúng ta khâm phục.” Một đám Chí Tôn chắp tay nói rằng, biểu hiện cực kỳ đồng nhất.

Lạc Nam hít sâu một hơi, ánh mắt lấp lóe, ngửi thấy mùi vị kỳ quặc nào đó.

“Phu quân, thiếp cảm thấy tình hình không ổn.” Thủy Triều Tịch cùng Lăng Ba truyền âm cho Lạc Nam.

Các nàng vốn là nữ nhân thông tuệ, cũng đã nhận ra điểm bất thường trong chuyện lần này.

Thiên Tượng Chí Tôn và tất cả Chí Tôn của 19 Động Thiên Phúc Địa quá mức ăn ý, dường như bọn hắn là người một nhà, còn tất cả những kẻ còn lại đều là người ngoài, chống lại bọn hắn sẽ không có kết cục tốt.

Điều này cực kỳ bất thường…

“Thiếu Chủ, chúng ta rút thôi.” Ngọc Phù Dung cũng đã bí mật bóp nát một khối Ngọc Bội trong óng tay áo, đồng thời nhìn Lạc Nam truyền âm.

Lạc Nam trong lòng nặng nề, hắn cảm giác được có một bàn tay vô hình nào đó đang thao túng mọi diễn biến phát sinh.

Nhận ra suy nghĩ trong lòng nam nhân, Phượng Tịch Y và Lãnh Vận Du cùng lúc bước ra, thánh thót quát:

“Tứ Phương Quyết Đấu không đáng để tham dự, chúng ta từ bỏ!”

Nói xong xoay người trở về Phi Hoa Kiệu.

Nhìn thấy phản ứng của các nàng, vô số người biểu hiện cực kỳ đặc sắc, không ngờ đến mấy nữ nhân này lại tỏ vẻ bất mãn lớn như thế, từ bỏ cả Tứ Phương Quyết Đấu mà thế nhân ao ước, từ bỏ cơ hội đứng trên đỉnh danh vọng.

Nhược Sương cùng Dương Anh trong mắt lướt qua tia do dự, bản thân các nàng cũng cảm thấy mọi thứ đang rất không hợp lý, rõ ràng Thiên Tượng Chí Tôn quá mức thiên vị cho đám thiên tài của Động Thiên Phúc Địa.

Trước đó Chí Tôn cắt ngang trận đấu, còn hiện tại Viêm Oanh dùng đến cả Chí Tôn Nhất Kích nhưng chẳng bị trừng phạt gì lớn lao cả.

Rõ ràng là có điểm bất thường, cục diện cực kỳ bất lợi cho các nàng.

Nhưng vì lợi ích của thế lực đứng sau lưng, Nhược Sương và Dương Anh hai nữ nhân không muốn từ bỏ cơ hội thay đổi vận mệnh, vẫn cắn răng muốn vượt qua cục diện khó khăn, đường đường chính chính đoạt lấy danh ngạch.

Mà lúc này đứng trước thái độ của Lãnh Vận Du cùng Phượng Tịch Y, Thiên Tượng Chí Tôn ánh mắt như điện, trầm giọng chất vấn:

“Các ngươi xem Tứ Phương Quyết Đấu là cái chợ sao? Muốn đến thì đến? Muốn đi thì đi à?”

“Haha, chẳng lẽ ngươi muốn ép chúng ta tham dự không thành?” Lạc Nam nhịn không được phá lên cười.

“Ngươi tính là thứ gì? Cũng xứng nói chuyện cùng bổn tọa?” Thiên Tượng Chí Tôn hừ một tiếng, áp bách nặng nề giáng lâm xuống cơ thể Lạc Nam.

Lạc Nam khoanh tay mà đứng, ngạo nghễ nghênh đón áp bách của Thiên Tượng Chí Tôn, ánh mắt như nhìn thằng ngu xem lấy đối phương.

Đùa sao, ngay cả áp bách của Tịnh Dạ Tiên Tử hắn còn ngạnh kháng được, đừng nói Thiên Tượng Chí Tôn này.

Vô số người hít một ngụm lãnh khí, nam nhân của Tam Hoa Tinh này vậy mà can đảm như thế, dám đứng ra chống lại cả Thiên Tượng Chí Tôn.

Thiên Tượng Chí Tôn trong mắt lóe qua một tia nguy hiểm, lại không muốn hạ thấp mặt mũi ra tay với kẻ vô danh tiểu tốt, hờ hững nói:

“Ngày hôm nay, nếu muốn rời Tứ Phương Quyết Đấu thì phải chính miệng nhận thua.”

“Muốn chúng ta nhận thua đám con ông cháu cha này? Nằm mơ!” Lãnh Vận Du cùng Phượng Tịch Y vô cùng quật cường:

“Chúng ta cảm thấy Tư Phương Quyết Đấu không xứng với mình nên mới từ bỏ, không phải chúng ta thua cuộc, hiểu chưa?”

“Hai con tiện nhân!” Một đám thiên tài cảm thấy bị sỉ nhục, nghiến răng nghiến lợi.

Mà lúc này, từ trên miệng Trung Đông Động Thiên bỗng nhiên có hai lão già hạ xuống, cung kính quỳ gối trước mặt Thiên Tượng Chí Tôn nói rằng:

“Bẩm báo Trưởng Lão, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

“HAHAHAHA.” Thiên Tượng Chí Tôn phá lên cười dài, cất tiếng khen ngợi:

“Làm tốt lắm, mọi thứ diễn ra nhanh hơn mong đợi của bổn tọa, ván kịch này nên lật màn rồi.”

“Làm sao có thể?” Tình cảnh này khiến đồng tử trong mắt Ngọc Phù Dung co rút lại, một cảm giác bất an bao phủ cả nội tâm.

“Hai lão già đó là ai?” Lạc Nam trịnh trọng hỏi.

“Bọn hắn một người là Hóa Trận Chí Tôn, một người là Ngự Trận Chí Tôn, là hai vị Chí Tôn Chiến Trận Sư hàng đầu Đông Vực.” Ngọc Phù Dung giọng điệu run rẩy:

“Không thể biết được tại sao bọn hắn quỳ trước mặt Thiên Tượng Chí Tôn, còn xưng tụng đối phương là trưởng lão.”

“Đi ngay!”

Lạc Nam không nói hai lời, trực tiếp triệu hoán Bá Vũ Điện.

Hắn mang theo tất cả chúng nữ lao lên cung điện trong ánh mắt ngỡ ngàng của vô số tu sĩ quan chiến tại hiện trường.

Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam còn sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời cường thế mang Dương Anh lên Bá Vũ Điện trong sự ngỡ ngàng của nàng.

NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…

Thập bát Hắc Kim Cương Thiên Long ngửa đầu gào rống, muốn mang theo Lạc Nam và chúng nữ đào tẩu.

“Phản ứng cũng rất nhanh, bất quá mọi thứ đã muộn.” Thiên Tượng Chí Tôn cất tiếng cười dài:

“Kế hoạch giăng lưới bắt cá của bổn tọa bố trí hàng tỷ năm qua, làm sao có thể thất bại ở khâu mấu chốt?”

Hắn nhìn sang Hóa Trận Chí Tôn và Ngự Trận Chí Tôn hạ lệnh: “Mở lưới ra!”

“Hahaha, tuân mệnh!” Hai vị Chí Tôn Chiến Trận Sư sung sướng cười dài.

Trong nháy mắt, bọn hắn mãnh liệt kết ấn.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Bằng vào hai vị Chí Tôn Chiến Trận Sư, vô số Trận Văn đã ngấm ngầm bố trí từ trước ầm ầm mở ra, hình thành hai tòa Đại Trận như Thiên La Địa Võng chồng chất lên nhau bao phủ toàn bộ Trung Đông Động Thiên.

RỐNG!

Thập Bát Hắc Kim Cương Thiên Long vừa mới đến miệng thung lũng chứng kiến cảnh này nổi cơn thịnh nộ, 36 họng pháo hạng nặng điên cuồng oanh tạc.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Đáng tiếc Trận Pháp do hai vị Chí Tôn Chiến Trận Sư bố trí quá mức khủng bố, vậy mà ngăn chặn hoàn toàn những khẩu đạn pháo mạnh mẽ, ngược lại còn phản chấn trở về.

NGAO!

18 con rồng vội vàng lách mình né tránh, không phục gầm vang.

Lạc Nam ra lệnh Bá Vũ Điện xé rách không gian mà đi, nhưng ngay cả Không Gian cũng đã bị gia cố cực kỳ chắc chắn, hắn vô pháp đào tẩu.

“Chuyện gì xảy ra?” Hàng tỷ tu sĩ có mặt ở quảng trường xôn xao, lúc này bọn hắn cũng nhận ra điều bất thường, vội vàng đứng lên la hét:

“Thiên Tượng Chí Tôn, ngài muốn làm gì?”

Hàng tỷ tu sĩ ở đây đến từ không ít Vực Sâu, Thung Lũng tại Đông Vực, gộp lại cũng là một cổ lực lượng khổng lồ, từ Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Đế… có người có thế lực, có người là tán tu.

Nhưng chẳng ai ngờ được mọi thứ đang xảy ra trước mặt.

“Khà khà khà…” Thiên Tượng Chí Tôn nhận ra kế hoạch đã thành, ngửa đầu cười dài như bậc đế vương:

“Rất đơn giản, bổn tọa và 19 Động Thiên Phúc Địa muốn thống nhất toàn Đông Vực.”

Như để chứng minh cho lời của Thiên Tượng Chí Tôn, toàn bộ Chí Tôn đến từ 19 Động Thiên Phúc Địa đồng loạt đứng lên, cung kính ở sau lưng hắn.

“Cái gì?” Vô số người biến sắc, rốt cuộc đã ngửi ra âm mưu kinh khủng.

Đông Vực mặc dù nổi tiếng với 19 Động Thiên Phúc Địa mạnh nhất, nhưng bên cạnh đó vẫn còn rất nhiều vực sâu, thung lũng khác với số lượng không đếm xuể, những nơi này có đến vô vàn tu sĩ tồn tại.

Nếu 19 Động Thiên Phúc Địa muốn liên hợp thống trị Đông Vực, những vực sâu và thung lũng này tuy rằng không thể chống đối nhưng cũng sẽ có thể lựa chọn đào tẩu, thoát đi đến đại châu lục khác, trời cao mặc chim bay, tự do tự tại.

Đến khi đó tu sĩ ở Đông Vực như ong vỡ tổ, 19 Động Thiên Phúc Địa muốn truy bắt trở về cũng không đủ nhân thủ để làm điều đó, cực kỳ tốn thời gian và công sức nhưng chưa chắc hiệu quả.

Vậy nên bọn hắn đã nghĩ ra một đại kế.

Đó là nhân cơ hội Tứ Phương Quyết Đấu định kỳ diễn ra, đến lúc đó hầu hết cường giả cao tầng và tu sĩ đều hội tụ về một nơi duy nhất là Trung Đông Động Thiên, tám phần mười tu sĩ Đông Vực đã có mặt ở nơi này để quan chiến, nào đâu ngờ rằng mình đã như cá sa vào lưới.

Chỉ cần giăng lưới lên, phong thiên tỏa địa, gia cố không gian, một mẻ lưới thu lấy tất cả, đem toàn bộ Đông Vực nắm vào trong tay.

Thiên Tượng Chí Tôn giang rộng hai tay, dã tâm ngập trời trong đôi mắt khiến hắn nhìn qua vô cùng dữ tợn, bá đạo tuyên bố:

“Các ngươi có hai lựa chọn.”

“Thuần phục hoặc chết!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con đường bá chủ - Quyển 12

Số ký tự: 0