Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu
Phần 32
2024-08-02 03:04:43
Bữa ăn diễn ra bình thường, cứ quan tâm dặn dò với gắp thức ăn cho nhau… tôi thì thương em, nghĩ em lủi thủi ở nhà 1 mình mà buồn không muốn ăn nhưng cũng tỏ ra bình thường cho em khỏi để ý. Làm sao mà không thương em cho được… thà như trước đây, có thể có tình cảm với nhau nhưng không nói nên cứ mặc định sống 1 mình theo lối sống củ, giờ thì cả 2 đã xuất hiện trong cuộc sống của nhau, xa nhau không nhớ nhau sao được… chỉ mong cuộc sống sau này đừng có biến cố gì, không có điều đáng tiếc xảy ra… tất nhiên người cố gắng phải là tôi, chứ em thì hoàn toàn yên tâm rồi…
Ăn xong dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi, lôi xe ra chở em đi dạo mát 1 vòng… chỉ là ngắm cảnh tản mạn phố phường cho khuây khỏa thư giản chứ cũng chẳng hẹn hò quán sá gì… hay thật, yêu nhau chưa từng 1 lần hẹn hò… em thiệt thòi quá… nhưng tôi nghĩ với tính cách con người em có lẽ em cũng không thích đi đâu đó, với cả tôi cũng chẳng đã bao nhiêu lần giở trò phá có, lãng mạn có trước mắt bao nhiêu người đó rồi sao…
– Em, muốn vào đâu đó ngồi không?
– Thôi, em không muốn ồn ào, chỉ bên anh thế này là đủ rồi… – em ôm chặt tôi. Đấy, tôi nghĩ đúng có sai đâu…
– Thế làm 1 vòng nữa rồi mình về nha…
– Dạ… hihi…
Em ngoan như cún con vậy… tính cách em vẫn còn trẻ con lắm… nhưng mọi việc em đều chính chắn và đảm đương như người lớn… có thể do bên tôi em mới đôi lúc trở nên trẻ con rồi cả nhỏng nhẽo mè nheo làm nũng… dù em có nũng nịu hay em chú tâm làm việc hay những lúc em nghiêm túc thì em cũng đều dễ thương… không phải vì yêu em mà tôi thấy em đẹp… kể cả lần đầu gặp không ưa em tôi vẫn công nhận em đẹp mà… mỗi tội muốn gây chú ý với tôi mà gây sự với tôi… nếu như hôm đó em không uống say thì có lẽ tôi với em đã không đến với nhau… xiết tay em lại cảm thấy yêu thương em nhiều hơn…
Lòng vòng chán rồi cũng về nhà… trước khi ghé về nhà cũng tạt qua nhà em chút kẻo bỏ không không có người ra vào cũng kì… vị trí nhà em có lẽ đẹp hơn nhà tôi nhưng thiết kế bên tôi thì lại ổn… với cả bên nhà tôi cũng thuận lợi mọi thứ… về đến nhà dắt xe khóa cửa vào rồi em lại giở trò mẹ nheo… mọi người biết trò gì rồi đấy… haizz… bế em lên phòng… dặn lòng chỉ ôm em cho em yên tâm ngủ ngon chứ không manh động tập thể dục nữa… để còn sức mà chạy đêm… thay đồ xong tôi ôm em vào lòng, cho em gối lên tay tôi… rồi tôi vỗ về cho em ngủ…
– Em ngoan, ngủ ngoan để anh yên tâm theo công việc…
– Dạ… em nhớ anh lắm…
– Đang ôm em đây còn gì…
– Híc… mai ngủ dậy không thấy anh chắc em khóc mất… cảm giác thức dậy không thấy người yêu thương bên cạnh… hức…
– Ngốc này… anh đi làm chứ phải đi đâu mấy năm đâu… 2 ngày chứ mấy… anh sớm về với em mà… ngoan anh thương, lớn rồi đừng để anh lo chứ… sau này còn con cái nữa… anh sẽ thu xếp sớm…
– Em muốn có con quá… để anh ở nhà với em… hức…
– Coi kìa… yêu anh vừa vừa thôi… thiệt thòi lắm…
– Người ta yêu anh mấy năm rồi đó, vừa vừa thì sao được như bây giờ… – em nói tủi…
– Tại anh không biết…
– Hồi đó anh vô tâm quá đi đó… với bạn bè thì hết mình vui vẻ, gặp nhau mấy lần mà anh cứ ham vui gì đâu không chú ý có người quan tâm anh… nhưng thấy thế em cũng vui vì qua đó biết được anh không có người yêu với cả không có tính gặp con gái là xum xoe…
– Sao gặp lần nào anh không nhớ nhỉ??
– Thì anh theo bạn bè có chú ý gì đâu… những lần gặp anh đều là em không muốn đi mà toàn mấy đứa bạn thân cù đi cả thôi… em ít đi chơi với cả gặp gỡ đông người lắm…
– Có duyên quá ha…
– Có 1 bữa em đi trường về xe em bị thủng… anh gặp em đang đẩy bộ thì dừng lại hỏi han, sau kêu em ngồi đó chờ, anh để xe anh lại rồi dắt xe em đi, sau anh quay lại chở em đến tiệm sửa xe rồi về luôn không cho em kịp cám ơn… gặp anh là em nhận ra liền nhưng do anh không để ý em với lại em đeo khẩu trang nên sau này gặp em anh không biết là phải… giúp người mà cũng lạnh lùng…
– Ủa, ra bữa đó là em hả? Sau gặp anh sao không nói sớm để anh yêu luôn khỏi mất công anh đề phòng… hihi…
– Cái mồm… làm em thời gian vừa rồi điêu đứng nhớ anh… đêm đó em mà không mơ anh gặp chuyện dữ em đã không gọi anh… cho anh nhớ cho chừa… anh L kể lại với em hết… em định trừng phạt anh đó…
– Thật ra trước khi em gọi anh 1 phút là anh cũng suýt gặp chuyện đấy… – tôi trầm ngâm…
– Hức… vậy là em mơ đúng chứ có sai đâu… lúc đó em lo lắm… gọi anh 1 cuộc không bắt máy… cuộc thứ 2 thì gần hết chuông… lòng em như lửa đốt…
– Lúc đó em gọi anh mừng lắm… tâm trạng mấy ngày đó không ổn… do nhớ em… tính chạy nhanh về để tìm em nên không tập trung… hôm đó em không gọi anh chắc anh về anh lên trường làm loạn quá…
– Em xl… ai bảo anh làm em tủi thân… em bỏ đi nhưng lúc nào cũng nhớ với lo cho anh, biết anh chạy mấy ngày em thương lắm…
– Thôi, chuyện qua rồi… ơn trời… anh với em đã được bên nhau… anh nhận ra là mình đã yêu em từ khi em bỏ đi… do công việc nên không đi tìm em ngay được… haizz… cái đồ dở hơi này, cũng biết cách làm anh yêu đấy chứ… – tôi ôm em âu yếm…
– Hừ… không yêu mà được với em à… em bám suốt đời…
– Thêm mấy đời nữa anh cũng chịu… anh yêu em…
– Dạ… yêu anh… chồng yêu của em… – rồi cả 2 hôn nhau… chỉ là hôn nhau, ôm nhau… vậy thôi là hạnh phúc lắm rồi…
– Em ngủ ngon nhé… để anh canh em ngủ… em phải ngủ trước khi anh đi đó biết chưa…
– Dạ… sáng mai em dậy soạn bài em gọi cho anh…
– Uh… giờ đó anh cũng đang chạy… gọi cho anh đỡ nhớ em… giờ em ngủ đi… ngoan nhé… yêu em!!!
Ôm em trong vòng tay… em nhỏ bé yếu đuối quá… em sẽ ra sao nếu như không có tôi lúc này chứ… thương yêu em muốn trào nước mắt… là nước mắt hạnh phúc… em hy sinh cho tôi quá nhiều… ngủ ngon nhé vợ yêu của anh… anh sẽ là bờ vai, là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời em… nằm 1 lúc, hơi thở em đã đều đặn, có lẽ em ngủ rồi… ngắm nhìn em ngây thơ thánh thiện lòng lại càng yêu thương em hơn… trông em ngủ gương mặt em có vẻ hạnh phúc quá… tôi để vậy thêm 1 lúc nữa cho em ngủ thật say… nhẹ nhàng đỡ đầu em rút tay ra, đặt em nằm thẳng lại, em khẽ cựa mình rồi lại ngủ ngon lành ngoan ngoãn… tôi đắp hờ chăn cho em… ngồi ngắm em 1 lúc rồi xuống dưới hút thuốc… giờ tôi không muốn ngủ… vì lỡ giấc thức dậy mệt lắm… tôi muốn đi sớm luôn… móc máy gọi sếp…
– Đi được chưa anh?
– Đã 12h đâu em…
– Đi sớm chút đi anh… giờ cũng có làm gì đâu… giờ em không ngủ được…
– Uh thế chuẩn bị đi rồi qua, mà cũng gần 11h rồi còn gì, đi luôn cũng được…
– Ok đợi em xíu em qua…
Tắt máy, tôi lên phòng lấy ít áo quần… ngồi ngắm em thêm lúc nữa… rồi hôn nhẹ em 1 cái… tôi xuống gọi taxi qua công ty… rồi lên đường… chạy đến 3h ông sếp đói bụng thức dậy, tôi kiếm quán ăn đêm tấp vào làm tô bún… rồi lại lên đường… ăn no vào ông không ngủ 2 anh em nói vạo dọc đường đỡ buồn… đến 4h hơn em gọi cho tôi…
– Không ngủ thêm chút nữa dậy sớm thế em…
– Híc… em dậy soạn bài… em nhớ anh… hức…
– Xem kìa, anh nói sao??
– Dạ… em biết rồi… anh đi lúc nào? Em ngủ ngon quá không biết…
– Em ngủ 1 lúc thì anh đi luôn, chứ anh cũng không ngủ được nên tranh thủ đi sớm luôn…
– Anh mệt không? Anh đi cận thận nhé…
– Uh đừng lo cho anh… anh quen rồi không mệt đâu… em ở nhà ngoan chờ anh về nghe…
– Dạ… em nhớ anh… yêu anh nhiều…
– Uh… yêu em… anh chạy đây…
– Dạ… – rồi em tắt máy…
– Trông khô khan mà cũng tình cảm nhỉ… – lão sếp cười nói với tôi…
– Người chứ phải sắt đá đâu anh… – tôi cười lại.
– Xinh đấy… mà 2 đứa về ở với nhau luôn rồi hả?
– Dạ… sang tuần tụi em đi đăng kí rồi, còn cưới thì khi nào thích hợp thì tiến hành…
– Uh… đăng kí thì là vợ chồng rồi… thu xếp ổn định 2 gia đình thì cưới thôi…
– À anh này, thứ 7 em tính chở bố mẹ về nhà em gặp mặt… đi chuyến này về em trưng dụng xe anh 1 ngày nghe…
– Cần thì đấy, cứ lấy mà đi… đừng đi luôn là được… haha…
– Dạ… em cám ơn… mà mình khi nào về anh?
– Anh định mai bàn chuyện xong tối mai ăn nhậu nghỉ ngơi rồi sáng hôm kia về. Mà chú gấp chuyện thì chắc cũng thế thôi, có điều chiều mai xong chuyện chú về khách sạn nằm ngủ cho khỏe để chạy về trong đêm luôn. Anh ăn nhậu xong gọi chú dậy rồi về luôn không sao, anh ngủ trên xe cũng được…
– Anh tính vậy là hợp lý rồi…
Nói lằng ngoằng vài chuyện nữa rồi lão lại ngủ… 6h thì đến nơi, gọi lão dậy hỏi địa chỉ khách sạn rồi đến… đem đồ lên phòng để đó rồi xuống đi ăn sáng cf xong tôi về ks nằm ngủ, để lão tự đi 1m… đi bàn chuyện làm ăn tôi đi theo làm đếch gì… phải ngồi chờ đợi oải lắm… về phòng nằm gọi cho em…
– Vợ yêu lên trường chưa?
– Dạ chưa… tiết 3 em mới lên… hôm nay tự đi 1 mình… hức…
– Ngoan anh thương… anh về anh lại chở đi… nay chịu khó đi 1 mình nghe chưa…
– Dạ… anh ăn gì chưa? Có mệt không?
– Anh ăn rồi, chuẩn bị ngủ… sáng em ăn gì?
– Em ăn mì quảng… ăn 1 mình không ngon…
– Lại uốn kìa… không nghe lời anh à?…
– Dạ có… em nhớ anh…
– Uh anh cũng nhớ em… em chuẩn bị mà lên trường… anh ngủ đây, buồn ngủ rồi… yêu em…
– Dạ yêu anh… anh ngủ ngon…
Rồi em tắt máy, tôi ngủ luôn…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro