Phần 95
2022-03-27 03:33:00
Từ sau lần hạ chú tôi ở Đường Oa Tử, Lưu Vân Ba đã biến mất cứ như làn khói, chưa từng xuất hiện. Tôi vẫn luôn chưa tìm hắn tính sổ, sao giờ hắn lại chủ động tìm đến cửa, định hạ chú tôi lần nữa sao?
Xét tình hình hiện tại, Lưu Vân Ba không có liên quan gì đến vụ tai nạn xe 10 năm trước, giờ mục đích chính của mình là điều tra vụ án, chỉ cần hắn không chọc đến mình thì tôi cũng chả đụng đến hắn làm gì.
Sáng hôm sau, vừa dậy thì tôi nhận được điện thoại của Hoàn Tử Đầu, vừa bắt máy thì hắn mắng: “Anh con mẹ nó chạy đi đâu thế. Điện thoại không gọi được, hỏi tiểu Lục thì cũng không biết!”
Chuyến đi Trường Bạch sơn lần này là đi gấp, tiểu Lục thì ngày nào cũng chỉ chuyên tâm với chuyến xe 13 yêu quý của cậu ta, trước giờ chưa từng hỏi tôi đi đâu làm gì, nên Hoàn Tử Đầu không biết cũng là bình thường. Tôi từ tốn nói: “Tôi đi Trường Bạch sơn, trong rừng không có sóng điện thoại. Anh tìm tôi có việc gì?”
Hoàn Tử Đầu chửi tục vài câu rồi nói: “Anh có nhớ hai người bị trúng độc trong vụ xe tang không?”
“Nhớ, sao?”
“Con mẹ nó, xong việc tôi về báo án, anh đoán xem, chả có án nào được thành lập cả!”
Tôi không biết nhiều về công việc điều tra của cảnh sát, nhưng chuyện không lập án thì tôi biết. Chính là muốn nói, hai mạng người đó, cảnh sát không tính là án mạng, nên không điều tra. Kinh ngạc, tôi hỏi: “Hai mạng người, chuyện lớn như vậy sao không lập án?”
Hoàn Tử Đầu hậm hực: “Tôi cũng đang thắc mắc đây. Mình đi báo cảnh sát, mà rốt cuộc không lập án, là vì sao? Chẳng phải rõ ràng có dấu hiệu tác động của hung thủ từ đằng sau ư, bèn liên hệ với một cảnh sát là bạn tôi, tính xử lý kẻ đứng đằng sau ăn hối lộ. Anh đoán xem kết quả thế nào?”
Tôi khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
“Kết quả là chả ai bị xử lý, mà chính bạn tôi bị cách chức!”
Hoàn Tử Đầu nói oang oang trong điện thoại, hiển nhiên là đang rất tức giận.
“Bạn anh bị xử lý? Nhưng chuyện luân chuyển công tác trong đơn vị cũng là bình thường thôi mà!”
“Cái gì? Bình thường á? Bạn tôi là cục phó đấy!”
Cục phó? Chính là phó lãnh đạo ở cục cảnh sát, đến cấp cán bộ mà còn bị cách chức, tin tức này thật đúng là khiến người ta giật mình.
“Mẹ nó, chuyện này thật phức tạp, đến bạn tôi còn bị cách chức, anh có thể đoán được đối phương là quan lớn thế nào rồi đấy!”
Tôi choáng váng, nhất thời không biết nói gì cho phải, thấy tôi im lặng, Hoàn Tử Đầu lại tiếp: “Tôi lại nói cho anh điều này, theo bạn tôi thuật lại, thì rất có thể hai người bị trúng độc chết chỉ là thế thân, mục đích chính của hung thủ là nhắm vào hai chúng ta!”
“Cái gì?”
Lời này của Hoàn Tử Đầu làm tôi sợ hãi, hung thủ muốn đầu độc tôi và hắn?
“Vui không? Bất ngờ không? Tôi cũng thật con mẹ nó phục anh, chỉ lái cái xe bus đêm mà đắc tội quan lớn như vậy, đến cục phó còn bó tay. Anh mau bỏ cái xe rách ấy đi, mai đến tìm tôi, tôi dẫn anh chạy trốn!”
Tôi nghe mà ngây ngốc, có điều chạy trốn cùng hắn thì không được, vẫn còn rất nhiều chuyện chờ tôi xử lý, thấy tôi từ chối, Hoàn Tử Đầu tức giận chửi mấy câu rồi tắt máy.
Tin sét đánh này khồn chỉ làm tôi giật mình, mà còn liên tưởng đến nhân vật lớn mà Mộng Nga dè chừng, liệu đó có phải cùng một người?
Vụ án còn chưa điều tra được, lại lòi ra thêm rắc rối, vì sao nhân vật lớn này lại muốn làm khó dễ một tài xế quèn như mình, với địa vị của mình đến đặt chân vào văn phòng người đó còn chả được, thì trêu chọc người ta vào lúc nào?
Chợt trong đầu tôi có một ý nghĩ, hay là nhân vật lớn này có liên quan đến vụ tai nạn xe 10 năm trước? Thật không ngờ một sự cố năm xưa mà lại dính đến quan hệ phức tạp và khổng lồ như vậy, hơn nữa còn liên quan cả ma quỷ trong đó nữa.
Lại liên tưởng đến lúc điều tra tài xế ở nhà tang lễ, thì thể tài xế bị lão quản lý dùng cơ quan giấu đi, nói như vậy thì việc Bạch Phàm bị va quệt xe cúng là cố ý sắp xếp, đây đều là âm mưu của con người!
Suy nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi, mấy sự kiện đang bị treo lơ lửng, giờ rốt cuộc đã có giải thích. Vậy động cơ của họ là gì, tại sao phải làm Bạch Phàm bị thương, tại sao phải hạ độc mình?
Cúp máy, tôi có cảm giác cả người bức bối, trong bóng tôi thì có hồn ma hung ác, ngoài sáng thì có con người tàn độc, thật trớ trêu!
Tiểu Lục nhận được tiền thưởng cá nhân tiên tiến, nói rằng nếu không phải tôi cứ đi vắng suốt, không chuyên tâm công việc thì cậu ta chẳng kiếm được phần thưởng này. Nhất quyết cứ mời tôi đi uống, bất đắc dĩ phải đáp ứng, cậu ta bèn lấy điện thoại gọi cho Hoàn Tử Đầu.
Đã lâu rồi không động vào vô lăng, tối nay tôi muốn lái xe nhưng tiểu Lục nhất định không cho, còn nói đây là lần đầu tiên được nhận tiền thưởng cá nhân tiên tiến, muốn tự mình thưởng thức nốt.
Tính cách dở dở ương ương của tiểu Lục tôi đã quá quen, đành ở trong phòng chờ cậu ta lái xe về rồi ra ngoài đi nhậu. Trong lúc dọn phòng, lôi cuốn sách dưới gối ra, lúc trước lão Lưu còn bảo tôi là muốn có nó, vậy mà một thời gian đã không thấy nhắc tới nữa, đã quên rồi sao?
Rốt cuộc cuốn sách cũ này có tên là gì, tôi cũng chẳng rõ lắm, nhưng biết chắc nó là bảo bối, nếu lão Lưu không nhắc tới nữa thì tôi chả tội gì giao nó ra, gói ghém cẩn thận tồi giấu dưới đệm.
Hơn 1h, tiểu Lục lái xe về liền lôi tôi ra ngoài đi nhậu. Cậu ta lại có ý muốn đến quán mì cửa Đông, nhưng tôi sợ gặp Thang Nghiêu nên sống chết cũng không đồng ý, cuối cùng cả hai bắt taxi đến phố ẩm thực Nam Kinh.
Uống quá ba tuần thì Hoàn Tử Đầu tới, hắn muốn rủ tôi bỏ trốn nhưng bị từ chối, vốn tưởng đêm nay sẽ không đến chứ, muốn cùng mình uống rượu chia tay sao?
Trông thấy tôi, Hoàn Tử Đầu lườm một cái rồi ngồi xuống, bật chai bia, chẳng nói chẳng rằng tu hết một nửa. Rầm một tiếng, hắn đặt mạnh chai bia xuống bàn, tiểu Lục giật mình mắng: “Hoàn Tử Đầu, anh làm cái gì đấy, cứ như chưa đi nhậu bao giờ vậy!”
Hoàn Tử Đầu nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ: “Nói không chừng, đúng là về sau sẽ con mẹ nó không được nhậu nữa đâu!”
Biết trong lời nói hắn có hàm ý, tôi cầm cốc bia lên mời: “Hoàn Tử Đầu, trước giờ anh giúp tôi không ít lần, đa tạ! Sau này ở bên ngoài bảo trọng!”
Tiểu Lục sửng sốt, nghi hoặc nhìn Hoàn Tử Đầu: “Có ý gì? Hoàn Tử Đầu định đi xa à?”
Hoàn Tử Đầu liếc tiểu Lục một cái, nói: “Xa cái rắm, tôi xé vé máy bay rồi, không đi nữa!”
Xé vé máy bay? Tôi hỏi: “Anh xé vé làm gì? Tôi không đi là vỉ có việc cần xử lý, anh đâu giống tôi. Việc này vốn là tôi làm liên lụy đến anh, anh đã tận tình tần nghĩa với tôi rồi, nên đi đi!”
Hoàn Tử Đầu lại tu một ngụm bia, nói: “Hoàn Tử Đầu này tuy chả học hành gì, nhưng mọi người đều gọi một tiếng Cường ca, lăn lộn giang hồ lâu như vậy, chưa sợ con mẹ gì bao giờ. Tuy lần này đáng sợ thật đấy, nhưng không thể đánh mất nghĩa khí được. Anh không đi, tôi lại một mình bỏ trốn? Tôi nghĩ kỹ rồi, ở lại chiến đấu cùng anh!”
Tiểu Lục thật thà, nghe ma ngây ngốc, nhìn Hoàn Tử Đầu rồi lại nhìn tôi, hỏi: “Hai người nói cái gì vậy, gì mà ai đi ai không đi, ai ở ai cũng ở, hai người còn chưa đi đủ à?”
Tiểu Lục chả biết gì, chúng tôi cũng lười giải thích, thấy Hoàn Tử Đầu nghĩa khí như vậy, tôi cảm kích, mời hắn một cốc, chậm rãi nói: “Huynh đệ, tôi chọc phải vài chuyện phức tạp liên quan đến cả người lẫn ma, đến bây giờ tôi cũng không biết nhân vật lớn mà anh nói vì sao lại muốn hại mình. Không phải tôi không xem anh là bạn bè, nhưng anh vẫn nên đừng tham gia thì hơn!”
Hoàn Tử Đầu cười lạnh: “Anh không biết à? Tôi đồng hành với anh cũng không ít, khá hiểu về chuyện của anh, sau lưng có người giở trò rõ ràng là không muốn anh điều tra vụ án, sao anh vẫn chưa nhận ra vậy?”
Tôi nghe vậy lập tức sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại thì lời Hoàn Tử Đầu nói rất có lý, mấy tháng gần đây, chạy hết Đường Oa Tử đến Hổ Yêu Sơn, đều là những địa phương nhạy cảm theo lời lão Vũ nói. Nếu quả thật như vậy thì chuyện này khá là hay ho đây, con ma thì cố thúc đẩy mình điều tra vụ án, nhân vật lớn thì cố ngăn mình.
Rốt cuộc thì vụ tai nạn 10 năm trước có bí mật gì, có người mưu sát ba đoàn xe hay sao?
Hoàn Tử Đầu sợ tôi gặp nguy hiểm, nằng nặc đòi dọn đến ký túc ở để bảo vệ tôi, hắn nói mình là kẻ sợ ma chứ không sợ người, riêng người sống, có mười mấy tên cũng không đến gần tôi được.
Thấy thái độ hắn kiên quyết, tôi cũng không nhiều lời, cuộc nhậu càng uống càng hăng, uống đến tận trời sáng mới dừng. Hoàn Tử Đầu quay về khu kinh tế mới để thu dọn hành lý, bèn đi trước một mình, tôi với tiểu Lục đi về ký túc, mệt mỏi lăn ra ngủ.
Chẳng biết ngủ được bao lâu thì chúng tôi bị đánh thức bởi lão Lý phòng bên, lão xộc vào, hoang mang rối loạn la lên: “Đừng con mẹ nó ngủ nữa, lão Vũ chết rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro