Phần 94
2022-03-27 03:33:00
Nói xong, cũng chẳng chờ tôi thắc mắc, Mộng Nga đã đẩy cửa đi ra ngoài. Bạch Phàm chỉ biết chúng tôi đi tìm Hồng Diệp cốc, những chuyện liên quan đến nó thì chẳng hề biết gì, nghe Mộng Nga nói, nàng rất ngờ vực nhìn tôi chằm chằm.
Lão Lưu thấy thế trầm giọng nói: “Mộng Nga cũng gặp được rồi, cô ấy cũng chỉ đường cho ngươi rồi, chuyện cơ bản là đã xác định, lần này đến Trường Bạch sơn không phải phí công, ngày mai trở về thôi!”
Tuy câu trả lời của Mộng Nga có nhiều điểm khiến tôi chưa hài lòng, nhưng chí ít thì mình cũng đã biết cách tự cứu bản thân và cứu bé gái, đó chính là điều tra vụ án.
Vậy thì điều tra, thầm than một câu rồi quay về nghỉ ngơi. Mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, vốn dĩ Mộng Nga muốn dẫn chúng tôi lên hồ Thiên Trì chơi, nhưng chẳng ai có hứng thú, đành thôi. Tối đó, ba người lên kế hoạch ngày mai sẽ quay về, tôi cầm ví tiền, đi sang phòng Mộng Nga để từ biệt.
Mộng Nga đã chuẩn bị đi ngủ, thấy tôi sang thì tươi cười ngồi dậy. Tôi nói lời cáo biệt, sau đó lại chân thành cảm tạ một lần nữa, dù sao chị ấy cũng đã cho mình một con đường, chính là ân nhân.
Mộng Nga làm công việc thu gom rác trên núi, nhìn có vẻ không kiếm được nhiều lắm, tôi để lại đủ tiền lộ phí, còn thừa hơn 1000 tệ, mang ra biếu để tỏ lòng biết ơn. Thấy tôi đưa tiền, Mộng Nga nhất quyết không nhận, cũng đành bất đắc dĩ cất lại. Hàn huyên thêm vài câu, tôi định về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa đứng lên xoay người thì chị ấy đột nhiên giữ lấy cánh tay tôi, nói nhỏ: “Ngồi xuống đã. Ban ngày nhiều người, thật ra còn mấy câu tôi chưa nói cho cậu!”
Mỗi một chỉ điểm của Mộng Nga đều vô cùng quan trong đối với tôi, nghe vậy liền gật đầu ngồi xuống. Mộng Nga cảnh giác đi ra cửa ngó trước ngó sau, rồi quay lại ngồi đối diện tôi, thấp giọng: “Tối qua tôi nằm mơ, chuyện của cậu tôi biết rất rõ. Cậu là người có tâm địa lương thiên mà gặp tai ương lớn như vậy, thật sự là khổ!”
Tôi cười: “Đại tỷ, thời điểm chuyện này bắt đầu dính vào người, thâth sự là tôi cảm thấy rất buồn khổ, nhưng thời gian cũng lâu rồi, đã thành thói quen. Người ăn hoa màu, ngũ cốc thì không sinh bệnh, đầu trâu mặt ngựa trên thế gian lấy ai minh chứng cho sự tồn tại của chúng. Tôi đây cứ coi như là cái bia sống cho chúng nhắm vào đi!”
Mộng Nga nghe xong thì không nhịn được cười: “Cái tên tiểu tử này, tâm tháu ren luyện không tồi, lại còn so sánh rất hài hước.”
Tôi cũng cười, hỏi: “Đại tỷ, vậy chị có chuyện gì nữa muốn nói với tôi?”
Mộng Nga thở dài: “Thực ra thì phương pháp sáng nay tôi nói cho cậu cũng không hẳn là lựa chọn tối ưu. Cậu có muốn suy nghĩ lại một chút không?”
Tôi sửng sốt, biết rằng chị ta đang ám chỉ việc điều tra án.
“Đại tỷ, có gì không ổn à? Tai nạn xe cộ xảy ra 10 năm trước, kỳ thật cho dù chị không nói thì tôi cũng đã tính sẽ làm cho ra nhẽ!”
Mộng Nga cau mày xua tay: “Thực ra vụ án này cậu không nên điều tra, nó quá nguy hiểm, rất dễ phải bồi thường bằng tính mạng!”
Lời của Mộng Nga giống hệt như lời lão Vũ nói, lão vẫn luôn tìm mọi cách ngăn cản tôi điều tra, bảo rằng sợ tôi sẽ chết. Thấy tôi nghi hoặc, Mộng Nga nói tiếp: “Để tôi nói rõ hơn một chút. Từ bán tiên và tôi, đều chỉ sợ người, không sợ ma. Án mạng 10 năm trước lại có liên quan đến một nhân vật lớn, không thể đụng vào!”
Rốt cuộc thì Mộng Nga cũng nói ra một câu không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề. Đó chính là, cả chị ấy lẫn Từ bán tiên không dám nói quá chi tiết sự thật cho tôi, là bởi vì đều sợ người đứng sau chuyện này, một nhân vật lớn!
Điều này khiến tôi rất ngờ vực, Từ bán tiên và Mộng Nga đều có năng lực biết trước sự việc, có bản lĩnh này mà đều sợ một người. Vậy người đó là người thế nào, cũng là nhân vật truyền thuyết giống Hà tiên sinh chăng?
“Đại tỷ, vậy ý chị là không kiến nghị tôi điều tra vụ án?”
Mộng Nga gật đầu: “Tôi không kiến nghị cậu tra án, tốt nhất vẫn nên chọn phương án tiêu diệt con ma thì hơn!”
“Nhưng chẳng phải chị nói, nếu tôi tiêu diệt nó, sẽ vô pháp phú linh cho hình nhân giấy sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng định khuyên cậu, người giấy dù sao cũng chỉ là người giấy, sinh ra do ý chí chủ nhân, cậu không cần phải quá lưu luyến!”
Tôi thở dài: “Đại tỷ, hình nhân giấy đỏ này rất có ý nghĩa với tôi, bất luận thế nào tôi cũng phải phục hồi nó lại. Đây là lời hứa, lời hứa với một mảnh giấy!”
Mộng Nga bất đắc dĩ mỉm cười: “Hành động theo cảm tính quá mức, cũng coi như là một điểm yếu, quá ngây thơ!”
Tuy việc cứu bé gái không phải nghĩa vụ của tôi, nhưng nó là mơ ước. Cho đến giờ tôi vẫn chưa thể quên hình ảnh Khâu lão thái, cùng với hình ảnh bé gái co ro trong góc phòng vô cùng đáng thương.
Trong cái thế giới bạn bè huynh đệ chỉ trên bàn nhậu này, có được mấy người đối tốt với mình như bé gái, nhiệt tâm hào sảng giúp đỡ, rời đi không hề oán hận. Nếu chỉ vì bảo toàn chính mình mà không thử phương pháp cứu sống con bé, tôi cảm thấy Lý Diệu này, chẳng bằng một hình nhân!
Không thể không bằng một hình nhân được!
Thấy thái độ tôi cương quyết, Mộng Nga thở dài một hơi không khuyên bảo nữa, thấp giọng nói: “Đại tỷ này chỉ có thể nói với cậu hết lời, tôi và Từ bán tiên đều chỉ xem được chuyện đã qua, không đoán chuẩn được mệnh tương lai, cậu trọng tình trọng nghĩa thế này, có lẽ không chừng nhân phẩm sẽ đổi được chuyển cơ!”
Tôi cảm tạ một tiếng, nói: “Đại tỷ, nếu chị nói chỉ sợ người, không sợ ma, tôi lại muốn hỏi thên một câu. Rốt cuộc con ma vẫn quấn bên tôi là ai, chị có thể tiết lộ không?”
Hỏi xong câu này, tôi rất căng thẳng, bác Lục và lão Đường, rốt cuộc ai mới là ma? Thật sự nóng lòng muốn biết.
Thấy dáng vẻ nôn nóng của tôi, Mộng Nga tự hỏi một hồi sau đó gật đầu nói: “Tôi có thể nói cho cậu, nhưng bây giờ thì chưa được!”
“Tại sao bây giờ lại chưa được?”
Tôi không khỏi thắc mắc, Mộng Nga thở dài đáp: “Tiểu tử, hai người đi tìm Hồng Diệp cốc cùng cậu, đều không bình thường đâu!”
Đột nhiên Mộng Nga lại chuyển sự chú ý sáng Bạch Phàm và lão Lưu, chị ta có ý gì?
“Đại tỷ, ông già họ Lưu kia cũng là người trong giới bọn chị, là bạn vong niên sinh tử có nhau với tôi. Còn cô gái xinh đẹp kia là bạn gái tôi, họ đều là những người mà tôi tin tưởng nhất, có cái gì không bình thường?”
Mộng Nga nghe vậy cười nói: “Ông già họ Lưu thì chưa rõ là người hay ma, còn cô gái kia… cậu tránh xa cô ấy ra một chút thì hơn!”
Mộng Nga vừa dứt lời thì điện thoại tôi vang lên, là Bạch Phàm sốt ruột hỏi tôi đi đâu, nói có chuyện muốn bàn bạc một chút. Cúp máy xong thì Mộng Nga cũng không muốn nói gì thêm, dặn dò tôi để lại hình nhân giấy, quay về ổn định cuộc sống, sau này tìm cơ hội đến gặp chị ta một mình.
Dứt lời, Mộng Nga xua tay bảo tôi về phòng.
Tôi nghi hoặc, đặt cái hình nhân lại rồi quay ra, thấy Bạch Phàm đang căng thẳng chờ mình ở cửa, nói: “Hơn nửa đêm, thấy anh không ở trong phòng nên em lo lắng. Không nghĩ anh lại sang phòng Mộng Nga đại tỷ!”
Tôi cười nói không có việc gì, liền cùng nàng quay về phòng, bàn bạc về việc đặt vé tàu, sau đó Bạch Phàm về đi nghỉ.
Cuộc nói chuyện vừa rồi với Mộng Nga cứ lẩn quẩn mãi trong đầu tôi, hiển nhiên là chị ấy có chuyện chưa nói hết, bảo mình lén đến gặp một lần, chị ấy muốn tránh mặt ai, Bạch Phàm hay lão Lưu?
Sáng sớm hôm sau, ba chúng tôi sắp xếp hành lý xong rồi chuẩn bị xuất phát. Mộng Nga sợ chúng tôi phải lên xuống nhiều chặng, bèn nhờ quan hệ, tìm một người bạn lái minibus đưa chúng tôi ra ga tàu.
Chuyến hành trình mạo hiểm đến Trường Bạch sơn lần này, kể từ lúc đặt chân lên tàu coi như tuyên bố kết thúc.
Ba chúng tôi ngồi một hàng ghế, có vẻ như Bạch Phàm khá vui, cười tươi giơ điện thoại chụp ảnh phong cảnh ven đường, còn lão Lưu thì vẫn như trước giờ, hai mắt nhắm nghiền, mặc kệ hết thảy.
Dựa đầu vào thành ghế, tôi hồi tưởng lại chuyến hành trình mấy ngày qua, suýt chút nữa đã bỏ mạng lại nơi núi rừng. Nghĩ đến lão Trương si tình tới mức biến thái, chỉ vì lưu giữ bộ xương người bạn đời mà cõng nó ròng rã 40 năm, lên Trường Bạch Sơn tổng cộng 8 lần, cuối cùng thì chết mà vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện. Nếu giờ ông ấy biết được, vốn dĩ ở Trường Bạch sơn chả có Hồng Diệp cốc nào, linh kê cũng đã bị người ta mang đi từ lâu, liệu có hối hận không?
Tôi thở dài, trong cái thế giới vô biên này, bạn không thể phân biệt được đúng sai. Việc mình làm có đáng hay không, không biết, nhưng trong rất nhiều trường hợp, nó lại là niềm vui, là hy vọng để chúng ta sống tiếp!
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensextv.com/chuyen-xe-bus-so-13/
Về đến thành phố đã là đêm khuya, tôi gọi taxi đưa Bạch Phàm về nhà rồi mới quay lại công ty. Tiểu Lục cũng vừa mới đánh xe về, trông thấy tôi thì hớn hở, thò qua cửa kính hỏi tôi đi Trường Bạch Sơn, có mua quà về không.
Tôi nói: “Suýt thì mất mạng, hơi đâu còn mua quà cáp!”
Tiểu Lục vội đánh xe vào bãi, sau đó chạy nhanh ra nhìn tôi từ đầu đến chân, hỏi bị thương chỗ nào. Tôi cười, nhìn cậu ta thật thà mà trong lòng ấm áp.
Thu dọn đồ đạc, tắm rửa xong, tôi chui vào chăn, nói chuyện phiếm với tiểu Lục.
“Tiểu Lục, mấy ngày nay tôi đi vắng, cậu lái xe có thuận lợi không?”
Tiểu Lục ngáp một cái, đáp: “Thuận lợi, tôi không có nghi thần nghi quỷ như anh đâu.”
Tôi cười, trở mình: “Mấy nay lão Vũ có đến tìm tôi không?”
“Không, gần đây lão bận lắm, trên tổng sắp có cuộc họp, chắc lão quên anh luôn rồi.”
Tôi ừ một tiếng không nói nữa, chuẩn bị đi ngủ thì tiểu Lục như nhớ ra gì đó, lơ đãng nói: “Nhưng có một người khá mập đến tìm anh, tôi nói anh không có nhà, ông ta liền đi luôn!”
“Mập? Ngoài tay mập ở công ty ra, tôi còn quen ai mập nữa đâu nhỉ!”
Giọng Tiểu Lục đã ngày càng nhỏ: “Không biết, dù sao thì người ta nói tìm đích danh anh, người này không còn trẻ nữa, trên lông mày và mặt có một vết sẹo dao cắt.”
Trên mặt có sẹo?
Tiểu Lục nói xong thì đã nhắm mắt ngáy khò khò, tôi nằm trên giường suy nghĩ mãi, cuối cùng thì cũng nhớ ra, mình có quen một người béo, chẳng qua là lâu quá rồi không liên lạc lên đã quên mất.
Trên nặt có vết sẹo, lại béo, chẳng phải là Lưu Vân Ba sao? Kẻ hạ chú Bách Quỷ Khốc Môn mình, lại đến tìm mình?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro